Bóng lưng Lăng Thế Nghiêm cao ngạo thẳng tắp, nhìn chẳng ra cánh tay anh đang rỉ ướt máu, cũng chẳng toát ra chút đau đớn nào. Tô Thiệu và Trình Tiếu bám theo phía sau nghĩ rằng ông chủ của mình sẽ hỏi tội Ninh Tiểu Nguyệt, nhưng anh chỉ thong dong lướt qua người cô, nói vọng lại đằng sau: “Dẫn cô ấy theo.”
Tiểu Nguyệt hơi khựng lại, bước chân của Lăng Thế Nghiêm vẫn thẳng một đường mà bước, kế hoạch thành công hơn cô tưởng, người đàn ông kia cũng không phải dạng độc ác thâm hiểm như lời đồn. Là do cô chưa nhìn ra, hay anh ta đang ẩn nhẫn để thăm dò? Thật là khó đoán.
Lúc hai thuộc hạ của Lăng Thế Nghiêm áp sát, Tiểu Nguyệt có hơi giãy giụa, dù sao trước đó cũng đã làm bộ dạng khước từ, giờ lại ngoan ngoãn nghe theo thì chẳng khác nào ngu dại phơi bày cho người ta thấy mình cố ý thả sẵn dây câu chờ cá tới đớp. Nhưng chỉ là phản kháng cho có lệ một chút ít thôi, cô đang bệnh cơ mà, họ làm sao có thể để ý vở diễn của một người không tỉnh táo kia chứ…
Lối đi trên tầng sáu vẫn mang một sắc màu âm u như cũ, thế giới của những ông trùm luôn kì bí như vậy, họ ngửa cổ “uống máu” về đêm và chẳng cần mặt trời soi sáng. Đầu óc Tiểu Nguyệt càng thêm quay cuồng, tốc độ của người đàn ông bên cạnh quá nhanh khiến cô suýt chút nữa đã ngã dài ra sàn nhà.
Lăng Thế Nghiêm ngồi trên giường, điếu thuốc vẫn lập lòe trên đầu ngón tay, Trình Tiếu nhìn anh, sốt ruột nhắc nhở: “Anh Nghiêm, nửa điếu thôi.”
“Đưa lên giường.” Lăng Thế Nghiêm ngắt lời, Trình Tiếu liền im bặt, nhưng Tô Thiệu lại nhịn không được mà lên tiếng:
“Anh Nghiêm, cứ để cô ta ở dưới hầm sẽ có người chăm sóc, ở đây không tiện lắm đâu.” Ai biết được Ninh Tiểu Nguyệt có phải là gián điệp do một tổ chức nào đó cài vào để ám sát hay không? Ở Cổ Thành này kẻ thù như nấm mọc sau mưa, chỉ cần đại thiếu Lăng gia ngã xuống thì sẽ có khối kẻ ung dung hưởng lợi.
Nhưng Lăng Thế Nghiêm lại không để ý đến điều đó, bảo anh đề phòng một cô gái đi còn không vững kia thì có khác nào đang sỉ vả mặt mũi của anh. Giữ thể diện trước mặt đàn bà mà chẳng màng mạng sống, đàn ông đôi khi cũng thật ngu ngốc.
Tiểu Nguyệt được dìu lên giường của Lăng Thế Nghiêm, anh ta ngồi một bên, cô nằm một bên, khoảng cách không gần, nhưng cũng chẳng xa, ấy thế mà lại thấy như mông lung vời vợi.
Lúc Trình Tiếu khám bệnh cho cô, anh ta chẳng nói tiếng nào, cũng không nhìn tới, khói thuốc vẫn bay lởn vởn trong không khí, có đôi lần ngước mắt lên Tiểu Nguyệt trông thấy sự lo lắng dày đặc trong mắt bác sĩ Trình. Vết thương trên tay Lăng Thế Nghiêm tối đêm qua cô đã quan sát rất kỹ, không đến nỗi quá nguy hiểm đâu cần phải lo nhiều như vậy?
“Cô đã ăn gì chưa?” Trình Tiếu nhìn huyết áp của cô rồi bận rộn đi lấy thuốc, cơn sốt càng lúc càng cao khiến Tiểu Nguyệt lừ đừ thều thào, nói còn không rõ chữ. Điếu thuốc trên tay Lăng Thế Nghiêm đã tắt, lúc này anh mới nhìn sang bên cạnh, không biết là đang nghĩ gì mà đăm chiêu bất động.
Trình Tiếu đưa tới vài viên thuốc, Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn bỏ vào trong miệng, nước còn chưa kịp đưa tới cô đã nuốt thuốc xuống, vị đắng nghẽn ở cổ họng khiến cô nhăn mặt nhưng lại không chịu uống nước để vơi đi.
“Cô thích tự ngược đãi chính mình à?” Lăng Thế Nghiêm bâng quơ hỏi một câu, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì.
Tiểu Nguyệt nghiêng đầu qua nhìn anh, cong cánh môi tái nhợt, thều thào với vẻ biếng nhác: “Tôi sợ không tỉnh táo ông chủ Lăng sẽ tính thêm nợ mà mình chẳng hay, ở Thịnh Thế cái gì cũng đắt đỏ, tôi sợ mình không trả nổi.”
Vậy nên dù có đi không nổi nữa vẫn cố chấp tự lo tự liệu chẳng hé răng kêu than vì sợ phải trả tiền ư? Lăng Thế Nghiêm nhìn sâu vào mắt Tiểu Nguyệt, màu sáng trong anh từng thấy hôm nay lại đo đỏ khó coi, giống như có một bức rèm che chắn nên anh không nhìn ra lời vừa rồi bao nhiêu phần là thật, hay chỉ toàn là mưu đồ giả dối? Anh quay mặt đi không nói gì nữa cả.
Trình Tiếu vòng sang bên cạnh xem vết thương cho anh, Tô Thiệu đứng gần đó giám sát bảo Tiểu Nguyệt xoay mặt vào tường. Cô không biết vì sao phải làm thế, trên người Lăng Thế Nghiêm có thứ gì bí mật mà người khác không thể nhìn thấy được sao? Nhưng làm đủ cách đề phòng như thế, lại để lộ sơ hở trước mặt cô, bọn họ cũng quá sơ suất rồi…
Dường như trong thành phần thuốc mà Trình Tiếu đưa có chứa chất gây buồn ngủ, lại thêm tối qua thức trắng cả một đêm, nên chỉ được một lúc là hai mắt của Tiểu Nguyệt đã muốn khép lại. Ý chí bị cơn sốt quật ngã, chút phòng bị cuối cùng cũng đổ gục buông xuôi, cô co người nằm nghiêng sát mép giường rồi thiếp đi lúc nào chẳng biết.
“Anh Lăng, hai giờ sáng ông chủ sẽ xuống máy bay.” Tô Thiệu cung kính lên tiếng.
Lăng Thế Nghiêm mặc lại áo, nhìn sang cô gái bên cạnh đã ngủ say, tấm lưng gầy gò đơn độc ấy làm anh dừng lại thật lâu, phải mất một lúc sau anh mới “ừ” với Tô Thiệu.
“Ra ngoài hết đi. Tới giờ thì tập trung dưới sân.”
“Nhưng mà anh Nghiêm, cô ta…” Tô Thiệu vẫn không ngừng nghi ngờ về Ninh Tiểu Nguyệt, nhưng ông chủ Lăng vẫn một mực thờ ơ.
“Cậu nói sẽ điều tra cô ta mà, làm xong chưa?”
Tô Thiệu cúi đầu, không dám có ý kiến nữa, nhanh chóng vâng vâng dạ dạ rồi đi ra ngoài. Căn phòng chỉ còn lại hai người, màn đêm dày đặc ngoài kia như phủ một lớp rêu phong cổ kính, và người ở trong phòng như hai bức tượng cũ kỹ, không lên tiếng, không nhúc nhích, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng như những linh hồn đáng thương đang bị phong ấn.
Không biết đã mấy lần Lăng Thế Nghiêm dời tầm mắt nhìn từ cửa sổ xuống tấm lưng nhỏ bé của Tiểu Nguyệt, anh cứ lặp đi lặp lại như thế cho đến khi đồng hồ điểm hơn 1 giờ sáng mới đứng lên. Tiếng thở dài tận sâu bên trong anh hòa với màn đêm cô quạnh: Nếu không phải là đang diễn kịch, thì cô gái này giống hệt như bản sao của anh vậy…
***
Cổ Thành về khuya hệt như một bức tranh sơn dầu pha loại màu sặc sỡ, ở trong con hẻm kia, hoặc dưới vọng gác bỏ hoang nọ, dễ dàng nhìn thấy những con nghiện lơ thơ một góc cà thuốc hút chích. Hay ở con đường này dẫn tới một bìa rừng nào đó, đang có một đám lâu la phục vụ cho ông trùm giàu có vận chuyển thuốc súng được ngụy trang trong những gói bột cùng màu… Cổ Thành về đêm mới thật sự nhộn nhịp.
Chiếc Rolls-Royce Boat Tail màu đen ngọc trai bóng loáng dừng trước cổng lớn nhà họ Lăng, nơi mà mỗi lần làm sai Lăng Thế Nghiêm mới được phép đến.
Tô Thiệu mở cửa xe muốn đưa tay đỡ lấy anh nhưng bị anh xua đi. Cài lại cúc áo blazer khoác bên ngoài, Lăng Thế Nghiêm cảm thấy hành động này thật buồn cười, giống như chuẩn bị đi tắm mà vẫn phải chỉnh trang quần áo cho tươm tất vậy, nhưng anh bắt buộc phải làm thế không thể khác.
Khuôn viên nhà họ Lăng rất rộng, thảm cỏ trải dài từ cổng lớn vào tận bậc tam cấp ở cửa chính, ngọn cỏ xanh rì đọng sương khuya quét vào cổ chân của Lăng Thế Nghiêm thấm vào tận trong xương cốt anh một miền giá lạnh.
“Con tới rồi thưa ba.” Lăng Thế Nghiêm hơi khom người, cung kính chào người đàn ông đang ngồi bệ vệ trên chiếc ghế gỗ uốn lượn hình rồng. Vết thương trên cánh tay chưa kịp kéo mài lại rỉ máu, trên mặt anh không chứa chút đau đớn nào, một cái chớp mắt cũng không động.
“Cởi áo ra!”
Âm thanh lạnh lẽo kia như vọng từ cõi u minh tăm tối khiến bất cứ loài vật nào cũng rùng mình run sợ, nhưng tâm hồn héo khô của Lăng Thế Nghiêm đã sớm chay sạn, thứ gì lặp lại nhiều lần đều sẽ thành thói quen, anh bình thản dang tay ra để Tô Thiệu cởi áo giúp mình. Chiếc áo blazer anh mới cài nút được kéo ra, rồi đến áo sơ mi, cuối cùng là lớp áo mỏng che chắn những vết sẹo dài ngoằng xấu xí ở lưng và bụng.
“Thẳng lưng lên!” Lăng Chấn đứng lên khỏi chiếc ghế mà ông tự đặt tên là “ngai vàng”, cầm lấy sợi roi ngựa bọc da bước ra đằng sau Lăng Thế Nghiêm, vuốt nhẹ lên tấm lưng chằng chịt những vết sẹo lồi, đôi mắt hiểm độc u tối hơi híp lại, tàn nhẫn lên tiếng:
“Sẹo lành rồi liền không nhớ mình là ai nữa à?”