Tô Tô

Chương 97: Nhà bếp



Edit+beta: LQNN203

Đầu ngón tay người đàn ông cọ xát vào làn da cổ của cô, mát lạnh, cảm giác hơi thô ráp khiến Ân Tô Tô cảm thấy có chút ngứa ngáy.

Trực giác của phụ nữ khiến cô nhạy bén nhận ra sự nguy hiểm đang lan tỏa trong không khí.

Sau khi mơ hồ đoán được hàm ý trong lời nói của Phí Nghi Chu, tim Ân Tô Tô đập thình thịch, nhiệt độ trên má không thể khống chế mà ửng đỏ thêm vài phần, cảm thấy vừa xấu hổ vừa không biết nói gì.

Nhưng trước đây cô đã chịu quá nhiều tổn thất, sau khi gặp thất bại vẫn có thể rút ra được bài học, hơn nữa, cô đã nhiều lần lên thuyền trong mương của anh vô số lần, đâu dễ dàng rơi vào cái bẫy đó nữa.

Vì vậy, sau một lúc bối rối ngắn ngủi, Ân Tô Tô quyết định tạm thời kiềm chế lại sự tức giận và cơn thôi thúc muốn chất vấn anh một câu “Đầu anh toàn những suy nghĩ không lành mạnh, có phải là poodle tái sinh không?”, thay vào đó cô chọn chiến thuật giả vờ nhu mì.

Cô chớp mắt, cố ý làm ra vẻ “Em hiểu rồi”, chân thành nhìn anh rồi nói: “Làm anh vui á? Ây, sao anh không nói với em sớm, em giỏi nhất là dỗ dành người khác, đừng vội, em lập tức dỗ anh thật tốt đây.”

“Vậy sao.” Phí Nghi Chu hờ hững nói, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đường cong cổ của cô với tốc độ chậm đến mức gần như có thể làm người ta phát điên, chẳng mấy chốc anh đã đến gần cổ áo của chiếc váy ngủ sáng màu của cô, nói với giọng trầm thấp đầy hấp dẫn, “Vậy anh vô cùng mong đợi, xem xem Ân tiểu thư có cách gì dỗ người vui.”

Ân Tô Tô là bông hồng được đại công tử Phí gia nuôi dưỡng trong lọ mật ong, mỗi cánh hoa đều được anh tô điểm theo màu sắc yêu thích. Trong những khoảnh khắc đầy tình cảm ngọt ngào, từng lời cô nói, từng hành động cô làm, từng cái cau mày, từng nụ cười, thậm chí từng phản ứng tinh tế, nhạy cảm và đáng yêu của cô đều được anh chỉ dạy một cách kiên nhẫn và cẩn thận từng chút một. Có thể nói, anh yêu cô đến mức không thể buông tay, không thể thoát ra được.

Phí Nghi Chu rất chắc chắn và kiên định, rằng anh không có bất kỳ sức đề kháng nào với Ân Tô Tô.

Cho dù lúc này tâm trạng anh không tốt, chỉ cần cô bước tới làm nũng và rúc vào vòng tay anh như một chú mèo con mềm mại, thì mọi chuyện đối với anh đều ổn.

Nghe được lời hứa của Ân Tô Tô sẽ “dỗ anh thật tốt”, mặc dù vẻ mặt Phí Nghi Chu vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng màu sắc trong mắt anh đột nhiên tối sầm, bên trong ẩn chứa dòng chảy ngầm dâng trào, khiến ngón tay thon dài nhẹ đặt lên xương quai xanh của cô cũng bắt đầu cảm thấy ngứa.

Đó là cơn ngứa đến tận xương tủy, xâm chiếm tâm trí và cơ thể, là kiểu ngứa có gãi cũng không thể chạm tới.

Anh cụp mắt xuống nhìn Ân Tô Tô trong lòng, bình tĩnh chờ đợi động thái tiếp theo của cô.

Một lúc sau, cô gái phồng má đầy quyết tâm, hít một hơi thật sâu, thở ra, giơ hai bàn tay mảnh khảnh trắng sứ lên, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay anh theo đường cong của xương quai xanh, từ từ nâng lên, đưa đến bên môi nhỏ nhắn, căng mọng, hồng hào của mình.

Đầu lưỡi hồng hồng thò ra từ giữa hai cánh môi như mầm non sau cơn mưa xuân, rõ ràng là có chút lo lắng, có chút bối rối, có chút rụt rè, với tốc độ nhanh như chớp, cô nhanh chóng liếm đầu ngón trỏ của anh, rồi lại với tốc độ cực nhanh thu lại như cơn gió.

Giống như một con vật nhỏ rất cảnh giác, không thể cưỡng lại sự cám dỗ của thức ăn ngon, đang thử thăm dò thức ăn ngon trong chiếc bẫy của thợ săn.

Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm vào đôi môi của Ân Tô Tô, hơi nheo mắt lại.

Anh sinh ra đã mang trong mình vẻ cao quý, sau khi đeo chiếc mặt nạ quân tử hơn ba mươi năm, gần như nó đã hòa làm một với anh. Đến mức, ngay cả bản thân anh cũng không thể phân biệt được, đâu mới là bản chất thật sự của mình, đâu là giả dối.

Cô, người yêu dấu của anh, là người duy nhất trên đời thực sự cảm nhận, bước vào và chấp nhận thế giới nội tâm của anh.

Cô biết quá rõ thói quen và sở thích của anh.

Làm thế nào để nắm bắt, làm thế nào để trêu chọc, làm thế nào khiến anh hưng phấn đến mức đau đớn, tất cả đều nằm trong tầm tay cô và dễ dàng đối với cô.

Cảm giác ngứa nơi đầu ngón tay trở nên dữ dội hơn, đến mức máu trong các mạch máu dưới da bắt đầu nhảy múa.

Cảnh tượng này tạo ra trong đầu Phí Nghi Chu một cú sốc kép về thị giác và xúc giác, chiếc lưỡi xinh xắn, nhanh nhẹn và đầy sức sống như vậy chẳng hiểu tại sao lại tạo ra nhiều liên tưởng trong đầu anh.

Anh nhớ lại hơi thở hỗn loạn của cô và hương vị ngọt ngào từ đầu lưỡi cô khi hôn cô.

Nhớ lại lúc cô bị bắt nạt đến mức mặt đỏ bừng, vừa khóc vừa rên rỉ, làn da mịn màng như sương mai, ánh hồng nhạt bao phủ khắp cơ thể, môi hơi hé, cái lưỡi nhỏ bé ẩn bên trong run rẩy đáng thương…

Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, ánh mắt Phí Nghi Chu đã nhòa đi, tràn ngập một lớp mực đen dày đặc, sâu thẳm không thấy đáy.

Anh nhìn thẳng vào cô, dùng ngón trỏ và ngón cái giữ cằm cô, giọng nói thoát ra từ đôi môi mỏng nghe có phần trầm thấp, lại hơi khàn, đầy ẩn ý: “Ngón tay anh có ngon không?”

“Em chỉ thấy lạnh thôi, không có vị gì khác…” Hai má Ân Tô Tô đỏ bừng, hàng mi đen dày như cánh bướm rung rinh, cô nhìn anh với đôi mắt mờ sương, lẩm bẩm: “Chắc là sạch sẽ.”

Phí Nghi Chu cúi đầu lại gần cô, nhỏ giọng nói: “Em dỗ xong rồi?”

Cô gái nhỏ lắc đầu trả lời anh: “Không có.”

Phí Nghi Chu nhẹ nhàng ra lệnh: “Vậy tiếp tục.”

“Cái đó…” Cô gái dường như do dự, răng khẽ cắn môi dưới, đồng thời mười ngón tay mảnh khảnh vặn vạt váy ngủ, vẻ mặt vừa e sợ vừa ngượng ngùng: “Cách dỗ người của em khá đặc biệt, có lẽ chúng ta cần đổi địa điểm để tiếp tục.”

Phí Nghi Chu: ?

Nghe vậy, Phí Nghi Chu hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc cũng có chút nghi hoặc, nghĩ thầm cô gái này bình thường da mặt mỏng như bánh tráng, nghe được một câu đùa cợt trêu ghẹo sẽ đỏ mặt rất lâu, sao hôm nay lại kỳ lạ thế này.

Lại thực sự đề nghị đổi chỗ với anh?

Người con trai cả ngạc nhiên và vui mừng, nhưng không phủ nhận, hỏi một cách rất thương lượng: “Em muốn đổi đi đâu?”

Ân Tô Tô nháy mắt với anh, mạnh dạn ghé sát vào, thì thầm vào tai anh, hơi thở nhẹ nhàng như hương lan: “Chúng ta vào nhà bếp đi.”

*

Vài phút sau, trên bầu trời trăng sao thưa thớt, Phí trạch rộng lớn im ắng tĩnh lặng, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của nam nữ từ nhà bếp ở tầng một. Nghe qua khiến người ta không khỏi liên tưởng.

“Anh làm gì vậy? Có thể nhẹ chút không!” Đây là câu hỏi của Ân Tô Tô, ngụ ý tức giận.

“Đây là lần đầu tiên anh ở trong bếp làm loại chuyện này, không quen lắm.” Đây là Phí Nghi Chu trả lời, giọng lạnh lùng, không có nhiều cảm xúc, “Nếu có chỗ nào khiến em không hài lòng, anh xin lỗi.”

Vừa dứt lời, bang!

Ân Tô Tô vung tay đóng cửa tủ lạnh ngoại cỡ trong bếp, đi đến bàn nấu ăn, tiếp tục hướng dẫn chồng kim chủ nhà mình băm thịt làm nhân, cô phàn nàn: “Em đã nói với anh rồi, làm nhân sủi cảo phải dùng sức khéo, khéo thôi! Anh dùng dao mạnh như vậy, có phải quyết tâm xẻ đôi thớt nhà mình không?”

Đại thiếu gia để mặc cô lảm nhảm bên cạnh mình, cụp mắt xuống không nói gì, đôi tay quý giá như trời vàng đất ngọc của anh đeo găng tay cao su làm bếp, vung dao làm bếp ngay trong căn bếp của mình, chăm chỉ làm công việc gọt thái, đóng góp sức lực vào sự nghiệp làm sủi cảo cho vợ yêu. Khuôn mặt tuấn tú của anh viết rõ hai chữ “cạn lời”.

Trăng sáng như gương, trời xanh chứng giám, dù con trai cả nhà họ Phí đã cố gắng tính toán mọi việc nhưng anh không bao giờ ngờ rằng lời nói “dỗ anh thật tốt” vừa ngượng ngùng vừa dịu dàng của vợ lại ám chỉ việc tự tay làm cho anh một bữa sủi cảo.

Điều kỳ quặc nhất là, vì Phí trạch hàng ngày đều sử dụng trái cây, rau củ và thịt tươi, tất cả đều được chuyên gia giao đến trước năm giờ sáng mỗi ngày. Cho nên, mặc dù tủ lạnh của nhà anh to lớn như vậy, nhưng chẳng thể tìm thấy một miếng thịt đông lạnh nào trong đó.

Vợ kéo anh đến vào lúc nửa đêm, lục tung toàn bộ tủ lạnh, cuối cùng lôi ra được một cái đùi gà tây đông lạnh nằm ở tận đáy tủ.

Phí Nghi Chu không thích ăn nhất là gà tây.

Một đêm tuyệt vời như vậy, khoảnh khắc đầy lãng mạn như vậy, không thể ôm vợ yêu thơm mềm ngủ say trong vòng tay mà phải đeo tạp dề vào bếp chặt miếng gà tây trông đáng ghét này, đại công tử cảm thấy bản thân như sắp sụp đổ.

Mà bên cạnh anh, cô gái nảy ra ý tưởng đột ngột muốn làm sủi cảo cho anh vẫn đang nhào bột bằng hai tay, lẩm bẩm: “Ở Lan Hạ chúng em tương đối lạc hậu, nhiều người thuộc thế hệ cũ vẫn giữ tư tưởng nam tôn nữ ti, nên hầu hết các cô gái đều học cách nấu ăn từ khi còn rất nhỏ, mục đích là để sau này tìm được một người chồng tốt, làm một người vợ hiền mẹ đảm.”

“Nhưng mẹ em thì khác.” Nhắc đến mẹ, Ân Tô Tô cong môi mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, “Bà cảm thấy con gái cũng như con trai, đều có thế giới rộng lớn của riêng mình, nên bà luôn chỉ dạy em phải học hành chăm chỉ, học kiến ​​thức, hiếm khi dạy em những việc trong bếp. Việc làm sủi cảo này là em chủ động học từ mẹ.”

Đột nhiên, Ân Tô Tô quay đầu lại nhìn anh, cười một cách thần bí, hỏi: “Anh biết tại sao em muốn học làm sủi cảo với mẹ không?”

Phí Nghi Chu lắc đầu.

“Bởi vì mỗi lần bố mẹ em cãi nhau, bố em lại làm sủi cảo cho mẹ em, cơn giận của mẹ em sẽ biến mất.” Ân Tô Tô bật cười, “Không ngờ, chiêu này em học để dỗ mẹ vui, kết quả lần đầu tiên áp dụng lại dùng để dỗ anh.”

Động tác tay của Phí Nghi Chu hơi dừng lại, ánh mắt rơi thẳng vào khuôn mặt cô gái bên cạnh.

Rõ ràng là cô đã dùng tay nhào bột rồi vô tình chạm lên mặt, trên chiếc mũi nhỏ có dính một ít bột mì, trông cô có chút ngộ nghĩnh và trẻ con, rất đáng yêu.

Anh bình tĩnh hỏi: “Đây là lần đầu tiên em làm sủi cảo?”

“Cũng coi như vậy.” Ân Tô Tô nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Em thường giúp mẹ làm sủi cảo vào dịp Tết, làm phụ việc cho bà thôi, nhưng đây là lần đầu tiên em tự mình làm hoàn chỉnh.”

Phí Nghi Chu im lặng một lát, sau đó đột nhiên mỉm cười tiếp tục băm thịt, vẻ lạnh lùng trong mắt anh dần dần biến mất, thay vào đó là nụ cười dịu dàng và thoải mái.

Chỉ trong vòng vài phút, miếng thịt gà tây trước mặt dường như trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Ân Tô Tô nhận thấy nụ cười nhàn nhạt trên môi Phí Nghi Chu, cô mơ màng, nghi hoặc hỏi: “Băm thịt thôi mà anh có gì vui vậy?”

“Anh chỉ vui vì em.” Phí Nghi Chu nói.

Ân Tô Tô giật mình một lúc, đôi mắt sáng của cô mở to một chút: “Vì em á? Bởi vì em định làm sủi cảo cho anh hả?” Cô cười, sau đó hung hăng xua tay, nói: “Không cần cảm động vậy đâu, trước đây chẳng phải anh cũng đã từng nấu mì cho em trong căn hộ nhỏ kia của em à? Vợ chồng mà, vốn là phải giúp đỡ nhau, anh đối tốt với em, em đương nhiên cũng sẽ đối tốt lại với anh, vốn dĩ là muốn làm anh vui mà.”

“Ừm, em nói đúng.” Phí Nghi Chu băm xong nhân sủi cảo, dùng dao chuyển phần nhân thịt vào trong bát, cởi găng tay và cởi tạp dề, đi đến sau lưng cô, vòng tay ra ôm lấy vòng eo thon thả của cô từ phía sau, chiếc cằm góc cạnh tựa vào hõm vai cô, nhẹ nhàng cọ xát, âu yếm nói: “Vợ anh là bảo bối, là niềm vui của anh, là người biết cách làm cho anh vui nhất.”

Ân Tô Tô cảm thấy mặt mình hơi nóng, cô rụt cổ trốn sang một bên, ngượng ngùng nũng nịu: “Râu anh làm em ngứa, anh thế này em làm sao làm vỏ bánh? Thả em ra đi.”

“Nhưng phải làm sao đây.” Đại thiếu gia lười biếng nói, “Bây giờ anh không muốn ăn sủi cảo lắm.”

Ân Tô Tô xấu hổ nói, “… Vậy anh muốn ăn gì?”

Phí Nghi Chu: “Anh muốn ăn em.”

” …” Tai Ân Tô Tô nóng bừng, cô không nói nên lời, đánh vào vai anh, nói: “Anh bớt đi, em không có thời gian play với anh trong bếp. Nhanh để em làm xong vỏ bánh, ăn rồi anh phải gửi ảnh cưới cho em, em cần làm thiệp mời điện tử.”

Phí Nghi Chu liếc nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Không cần.”

Ân Tô Tô sửng sốt: “Tại sao không cần?”

“Em không cần làm thiệp mời điện tử.” Người con trai cả uể oải đáp lại cô: “Bởi vì anh đã làm rồi. Nếu không đợi em nhớ ra, mọi chuyện đã muộn luôn rồi.”

Ân Tô Tô sững sờ, lập tức cảm động. Cô khịt mũi, giả vờ xúc động đến mức nức nở, tâng bốc: “Chồng ơi, anh thật chu đáo, có anh trong đời, em còn mong gì hơn nữa.”

“Phu nhân yêu anh như vậy.” Phí Nghi Chu nhướng mày, sau đó môi khẽ mở, nhẹ nhàng mút vào dái tai cô, “Chọn ngày không bằng gặp ngày, play trong nhà bếp một chút nhé?”

Ân Tô Tô: ” @#¥%…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.