Tiến Về Phía Nhau

Chương 21



Mọi người khó hiểu, lấy bật lửa để làm gì?

Chu Nghi Ninh bướng bỉnh hất tay anh ra, “Không cần, tôi tự gỡ được.”

Cô cố chấp gỡ nút thắt hai sợi dây ra, càng gỡ càng sốt ruột, mọi người thấy vậy thì nhìn nhau, cảnh này quen quá, trông hơi giống lúc cô khóc mãi không nín. Chỉ một nút thắt thôi mà cô cứ muốn tự gỡ. Có cần thiết như vậy không?

Quý Đông Dương rũ mắt nhìn cô, trời rất lạnh mà trán cô lại lấm tấm mồ hôi.

Anh hạ giọng, nói lại lần nữa: “Để tôi.”

Bàn tay to giữ chặt tay cô, những ngón tay lạnh cóng của cô nằm gọn trong lòng bàn tay anh, tay còn lại của anh cầm bật lửa, từ từ đưa ngọn lửa nhỏ tới chỗ nút thắt, trong chốc lát, sợi dây đứt ra.

Chu Nghi Ninh chăm chú dõi theo chiếc bật lửa trên tay anh, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, mang theo sự ngạc nhiên và vui mừng.

Quý Đông Dương thấy lạ trước ánh mắt của cô, hỏi: “Sao thế?”

Chu Nghi Ninh vẫn chăm chú nhìn anh,: “Vì sao anh lại lấy chiếc bật lửa này ra đốt?”

Lúc này những người khác mới phản ứng lại, Đông ca đốt đứt sợi dây mất tiêu rồi!

“Á, đó là đồ tài trợ đấy, quay xong phải trả lại mà.”

“…”

Đốt cũng đã đốt rồi.

Chu Nghi Ninh vẫn chăm chú nhìn anh, hỏi lại: “Vì sao anh lại lấy chiếc bật lửa này ra đốt?”

Lúc này, đạo diễn Từ chau mày, giơ tay nói: “Đổi cái khác rồi quay lại.”

Quý Đông Dương nhìn Chu Nghi Ninh rồi nhìn cái bật lửa, nhét nó vào tay cô, “Thích hả? Vậy lấy đi.”

A Minh: “…”

Cái bật lửa đó là quà sinh nhật của Đông ca tặng cho anh ta mà, sao lại lấy quà đã tặng cho người khác tặng lại cho tiểu ma nữ chứ?!

Chu Nghi Ninh nhìn cái bật lửa trong tay mình, cô vẫn còn đang sửng sốt, định hỏi tiếp thì nhân viên đã đi tới sửa sang lại trang phục và đeo miếng ngọc bội khác cho anh. Chu Nghi Ninh bị một người kéo lại, “Cô Chu, để tôi đeo cái khác cho cô.”

Chu Nghi Ninh lại nhìn Quý Đông Dương một cái rồi mới cúi đầu.

Đằng sau máy quay, phó đạo diễn nói nhỏ: “Sao cứ thấy Chu Nghi Ninh không tập trung thế nhỉ?”

Đạo diễn Từ cũng thấy vậy, ông chau mày: “Cảnh lúc nãy diễn rất tốt, tiếc ghê, không biết lát nữa quay lại có tốt được như vậy không nữa, nếu không được thì lấy cảnh lúc nãy rồi cắt bỏ đoạn sau.”

Quay lại lần nữa, nằm ngoài dự đoán của mọi người, Chu Nghi Ninh đã hoàn thành xuất sắc cảnh quay, ngay cả đạo diễn Từ cũng khen: “Tốt lắm.”

Xong việc, Chu Nghi Ninh ngồi trên xe, chủ nhân của chiếc xe bên cạnh vẫn chưa ra.

Cô lấy cái bật lửa trong túi quần ra, vuốt nhẹ phần thân được chạm trổ tinh xảo, cô bật lên, ngọn lửa nhỏ chiếu sáng một góc buồng xe.

Bật, tắt, bật, tắt…

Cứ lặp đi lặp lại như thế.

Đột nhiên, cửa xe bị gõ mấy cái.

Cô nghiêng đầu, dưới ánh lửa, cô thấy A Minh đang kề sát vào cửa sổ, Quý Đông Dương đứng đằng sau chau mày nhìn cô.

Cô tắt bật lửa, hạ cửa sổ xe xuống.

Vẻ mặt của A Minh đầy sự bất lực: “Cô Chu ơi là cô Chu, nghịch bật lửa ở trong xe nguy hiểm lắm đấy có biết không hả, tôi cứ nghĩ là cô muốn tự thiêu cơ.”

Cái bật lửa ấy là hàng số lượng có hạn đấy! Anh ta rất muốn đòi lại nhưng dù sao cũng đã tặng rồi, mặc dù không phải là anh tặng nhưng ai đời đàn ông đàn ang lại đi đòi quà chứ! Nên anh ta chỉ đành nhìn nó thôi.

Chu Nghi Ninh choàng tỉnh, lập tức phản bác: “Anh mới muốn tự thiêu ấy!”

A Minh đứng thẳng người, ngoái đầu nhìn Quý Đông Dương. Ánh mắt điềm tĩnh của Quý Đông Dương lướt qua anh ta để nhìn Chu Nghi Ninh, sau đó quay người đi, nói: “Về thôi.”

Không biết là nói với A Minh hay Chu Nghi Ninh.

Dù sao thì Chu Nghi Ninh cũng nghĩ anh nói với cô vì anh nhìn cô mà.

Cô nhoẻn miệng cười, lái xe đi sau họ.

A Minh nhìn chiếc xe việt dã đi đằng sau, sau chiếc việt dã còn có xe khác đi theo nữa, “Đông ca, hình như bị bọn chó săn theo dõi rồi, mà tiểu ma nữ cứ luôn đi đằng sau chúng ta, phải làm sao đây? Không biết bọn chó săn có biết xe của cô ấy không nữa.”

Với danh tiếng của Quý Đông Dương thì bị phóng viên theo dõi là chuyện bình thường, chỉ cần có lời đồn bóng gió gì đó là họ sẽ lập tức xuất quân. Nhìn A Minh thế thôi, chứ anh ta rất đáng tin cậy, cực kỳ dày dạn kinh nghiệm đối phó với bọn chó săn, Quý Đông Dương nói: “Cắt đuôi đi.”

A Minh đột ngột tăng tốc vượt qua hai chiếc xe, nhưng ngặt nỗi là kỹ thuật lái xe của Chu Nghi Ninh cũng rất tốt nên cô lập tức theo kịp anh ta, cho dù anh ta có cắt đuôi được bọn chó săn thì cũng chẳng thoát nổi cô, hai chiếc xe cứ đi cùng nhau như thế thì nhỡ phóng viên nghi ngờ thì sao? Anh ta hết cách, đành phải gọi điện thoại cho Chu Nghi Ninh.

Chu Nghi Ninh nhướn mày: “Sao thế?”

A Minh nhắc cô: “Đằng sau có xe của phóng viên đấy, chúng ta tách ra đi. Nếu để họ chụp được…”

Chu Nghi Ninh cắt ngang lời anh ta: “Anh đi trước đi.”

A Mình cười: “Ừ, chỉ còn hai chỗ ở của Đông ca là chưa bị phát hiện thôi, lần này nhờ vào cô cả đấy.”

Quý Đông Dương nhíu mày, ngoảnh đầu nhìn chiếc việt dã ở đằng sau đang ngăn cản, không cho xe của phóng viên vượt qua. Mặc dù không nhìn thấy nhưng Quý Đông Dương có thể tưởng tượng ra vẻ đắc ý và khinh thường trong đôi mắt cô.

Chu Nghi Ninh nhìn chiếc xe của Quý Đông Dương biến mất trong bóng đêm thì dần giảm tốc độ, xe của phóng viên phóng vèo lên, lúc đi ngang qua xe cô còn mắng: “Mẹ kiếp! Có tiền thì ngon lắm hả?”

Chu Nghi Ninh rất muốn hạ cửa sổ xe xuống để mắng lại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thôi, kẻo bị nhận ra thì mệt.

Về đến bãi đậu xe nhưng chẳng thấy xe anh đâu cả.

Chu Nghi Ninh đợi một hồi lâu, A Minh mới chạy xe vào.

Cô xuống xe, dựa vào cửa xe nhìn Quý Đông Dương, trách móc: “Anh chậm quá.”

Giọng điệu đó khiến Quý Đông Dương phải quay sang nhìn cô, “Có việc?”

Chu Nghi Ninh chạy đến chỗ anh, cười: “Ừ, là chuyện rất quan trọng.”

Quý Đông Dương nhìn thẳng về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Chuyện gì? Nói đi.”

Chu Nghi Ninh đi theo anh, vào thang máy rồi nhưng cô vẫn không nói, Quý Đông Dương cũng không giục cô.

“Đinh.”

Anh đi ra ngoài, Chu Nghi Ninh vội chạy lên chặn trước mặt anh.

Cô lấy bật lửa ra, nhìn anh bằng vẻ mong đợi. Quý Đông Dương không biết vì sao cô lại có hứng thú với chiếc bật lửa này đến thế, nhưng anh cũng muốn biết cô muốn nói gì.

“Hồi nãy anh chưa trả lời vì sao anh lại lấy chiếc bật lửa này ra đốt?”

Vẫn là câu hỏi đó.

Quý Đông Dương nhướn nhẹ mày, “Không gỡ được thì hoặc là cắt, hoặc là đốt, rất bình thường mà.”

Chỉ là thói quen của đàn ông thôi, giữa bật lửa và kéo, anh sẽ chọn bật lửa.

Chu Nghi Ninh thấy hơi mất mát, cúi đầu, “Ờ.”

Chốc lát sau, cô lại ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mong chờ: “Chứ không phải có sở thích đặc biệt gì ư? Ví dụ như trước đây anh cũng thường làm thế?”

Quý Đông Dương vẫn nhướn mày, anh cười, “Tôi không có sở thích nào đặc biệt cả.”

Chu Nghi Ninh: “Ờ.”

Quý Đông Dương đi qua cô gái đang cúi đầu, “Về thôi.”

Ai về nhà nấy, Chu Nghi Ninh ôm chân ngồi trên sofa, chôn mặt vào giữa hai đầu gối.

Haiz, chẳng thể nào là Quý Đông Dương.

Vừa thấy mất mát, lại vừa thấy thoải mái.

Cách đây rất lâu, tâm trạng lúc đó của cô rất xấu, người đó không nói nhiều, chỉ yên lặng ở cùng cô.

Một lát sau, Chu Nghi Ninh ngẩng đầu lên, cô không phải là người sống trong quá khứ, cô thích nhìn về tương lai hơn.

Quý Đông Dương định về phòng ngủ, nghe thấy tiếng chuông cửa thì ngừng lại.

Do dự mấy giây, cuối cùng vẫn đi ra mở cửa.

Bên ngoài, Chu Nghi Ninh chỉ mặc chiếc áo đỏ rực hở rốn chứ không có áo khoác để lộ vòng eo nhỏ nhắn trắng muốt, thoạt nhìn trông rất mềm mại.

Quý Đông Dương nhìn cô, hỏi: “Lại muốn uống rượu?”

Chu Nghi Ninh nghĩ ngợi một chút, hỏi: “Hôm trước để rượu ở nhà anh, chắc là anh vẫn chưa uống hết nhỉ?”

Quý Đông Dương xoay người đi vào nhà, Chu Nghi Ninh đi theo sau. Anh hất cằm về phía tủ kính, “Trong đó, muốn uống thì lấy mà uống.”

Chu Nghi Ninh đi tới lấy chai rượu ra, xoay người nhìn anh: “Anh ngồi với tôi đi.”

Quý Đông Dương đang định từ chối thì cô cúi đầu, nói nhỏ: “Tôi sẽ khóc đấy.”

Anh: “…”

Chu Nghi Ninh được như ý muốn, ôm rượu ngồi xuống sofa, Quý Đông Dương nhìn cô rót rượu ra ly, cô là con gái miền Nam mà sao lại uống rượu còn giỏi hơn con gái miền Bắc thế không biết?!

Cô ngoái đầu nhìn anh: “Anh không uống thật hả?”

Quý Đông Dương nhàn nhã dựa vào sofa, từ chối một cách quả quyết: “Không uống.”

“Tôi thấy hơi lạnh.”

Quý Đông Dương chau mày, qua một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy đi lấy áo cho cô.

Nhận được áo, Chu Nghi Ninh vừa cười vừa mặc vào, cái thứ năm rồi, không biết anh có nhiều quần áo không nhỉ? Chắc là nhiều chứ nhỉ? Dù sao cũng là ảnh đế lẫy lừng mà, trang phục cho các sự kiện phải có đủ chứ, biết đến khi nào mới dọn hết tủ đồ của anh đây?

Lâu quá.

Cô đang nghĩ cách thì bỗng nhiên chai rượu trong tay bị lấy đi mất.

Quý Đông Dương lộ vẻ mất kiên nhẫn, anh đặt chai rượu lên bàn, kéo cô dậy, “Được rồi, đừng uống nữa, về ngủ đi.”

Chu Nghi Ninh đi chân trần, dùng một chân giẫm lên chân anh.

Không đau, chân cô rất mềm mại. Quý Đông Dương khẽ sững sờ, đẩy cô ra, nói một cách vô tình: “Về đi.”

Đúng là không thể chiều theo cô gái này được mà, hôm nay anh hơi nhường một chút thôi mà cô đã vượt qua giới hạn anh đặt ra rồi. Thật ra, khi cô vượt qua giới hạn, anh mới sực tỉnh là mình vừa đồng ý cho cô vào nhà uống rượu.

Nếu cứ thế này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Chu Nghi Ninh dẩu môi, “Tôi còn chưa uống xong mà.”

Quý Đông Dương nhíu mày, ngay sau đó vẻ mặt anh trở nên lạnh lẽo, nụ cười cũng lạnh không kém, “Vậy cô uống đi, tôi đi ngủ.”

Sao thích ngủ thế chứ, trên xe cũng ngủ, đóng phim cũng ngủ, về nhà cũng ngủ, cứ hễ rảnh là anh lại ngủ.

Thấy cô vẫn không chịu về, Quý Đông Dương đi vào phòng ngủ.

Chu Nghi Ninh bỗng nhiên la lên: “Đợi đã!”

Giây lát sau, cô chạy chân trần đến trước mặt anh, đột ngột dang hai tay ôm lấy anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.