Edit: Ry
Túc Khiêm khoác áo lên người Tô Dục Chu, anh hơi nhìn xuống, ánh mắt rơi trên chiếc quần cộc cũng đã ướt đẫm của cậu.
Quần cộc dùng để đi chơi mùa hè, sợi tổng hợp mỏng manh dính đẫm nước biển cứ thế dán lên da thịt. Đôi chân thon dài xinh đẹp của cậu thanh niên được vẽ lên một cách hoàn mỹ, nhất là đoạn bắp chân lộ ra ngoài, nước da trắng bóc dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt.
Giờ phút này, Túc Khiêm bỗng hiểu được chút suy nghĩ của đám Alpha mà anh vẫn luôn căm ghét trước đây —
Rõ ràng đều là cùng một cơ thể, tại sao đám Alpha gia trưởng kia lại không cho phép Omega mặc đồ hở hang? Có vài tên thậm chí còn giữ tư tưởng ở thế kỉ trước, yêu cầu vô cùng hà khắc với cách ăn mặc của Omega.
Mà giờ, anh lại có thể hiểu được phần nào tâm tình đó.
Giống như anh lúc này. Túc Khiêm không hề muốn để người khác nhìn thấy cơ thể Tô Dục Chu, đó là một loại độc chiếm mãnh liệt mà ngay cả anh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Túc Khiêm nhíu mày, đè nén cảm xúc không hiểu sao lại trở nên nóng nảy.
Anh đã từng vô cùng chán ghét loại hành vi đó của Alpha, giờ anh không thể làm vậy với Tô Dục Chu.
Nhớ lại nụ cười sung sướng và phóng khoáng của cậu thanh niên lúc lướt sóng, còn có dáng vẻ cậu đạp lên nước và nắng chạy tới chỗ anh, Túc Khiêm vẫn có thể cảm nhận được chút rung động nơi đáy lòng.
“Anh Túc?”
Tô Dục Chu nhìn Túc Khiêm đang ngẩn người, khó hiểu gọi anh một tiếng.
Túc Khiêm sực tỉnh.
Đúng lúc này một cơn gió thổi tới.
Anh suy nghĩ rồi nói: “Về du thuyền thay quần áo khác đi, ướt hết rồi.”
“Dạ.”
Tô Dục Chu cũng đã hơi mệt, ngoan ngoãn gật đầu.
“Khụ khụ —“
Andy ở cạnh nhẹ nhàng ho mấy tiếng, muốn gọi về sự chú ý của hai người.
Tô Dục Chu nhìn hắn, lại nhìn Túc Khiêm, lúc này mới nhớ ra phải giới thiệu hai người với nhau —- hôm qua ở sân bắn quá vội nên cả hai đều không có cơ hội chính thức gặp mặt.
Giới thiệu xong lại nói: “Chiều nay Andy có việc ở gần đây nên em hẹn anh ấy cùng đi lướt sóng, nhưng có vẻ anh ấy thích chụp ảnh hơn.”
Túc Khiêm nhìn tên Alpha mắt nâu tóc nâu trước mắt, trên mặt đối phương là nụ cười sáng sủa mang theo vài phần nhiệt tình, pheromone cũng được cẩn thận thu hồi, khiến anh có chút ấn tượng tốt.
“Chào anh, tôi là Túc Khiêm.”
“Chào anh chào anh, tôi là Andy, bạn thời đại học của Diệp. Cậu ta thường kể về anh với tôi! Không ngờ khả năng bắn súng của anh lại đỉnh như vậy, về sau có cơ hội chúng ta cùng bắn đi!”
Andy nói xong lại giơ máy ảnh lên với Tô Dục Chu: “Tô, vừa rồi tôi chụp nhiều ảnh của cậu lắm, đợi về rồi tôi gửi cho, nhớ cho tôi địa chỉ email nhé.”
“Được.”
Tô Dục Chu đồng ý, cậu muốn trở lại du thuyền tắm rửa thay quần áo, lại nghe người bên cạnh mình nói: “Anh gửi luôn cho tôi một phần.”
Sau đó, cậu thấy Túc tiên sinh đưa cho Andy một tấm danh thiếp.
Andy vừa mừng vừa lo, bởi vì từ lúc gặp hắn đã sâu sắc cảm nhận được thái độ căm ghét của Omega này với mình, mặc dù không biết lí do là gì, nhưng rõ ràng người ta rất không thích hắn.
Không ngờ…
Thế mà chỉ vì muốn ảnh chụp của Tô Dục Chu, anh ta lại chủ động cho hắn phương thức liên lạc!
Andy không khỏi nhìn về phía Tô Dục Chu, đánh mắt ra hiệu với cậu.
Vị Túc tiên sinh này rõ ràng có ý với cậu mà, vừa rồi cậu kích động ôm anh ta như vậy anh ta cũng không ngại! Chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa thôi là chắc chắn có thể bắt được người trong tay!
Tô Dục Chu không hiểu ánh mắt hắn, nhưng cậu nghe được là Túc tiên sinh muốn ảnh của cậu…
Cậu không khỏi tủm tỉm cười.
Đang ở trước mặt Andy nên Tô Dục Chu cũng ngại, bèn vẫy tay chào hắn rồi chạy về phía du thuyền, đi thay quần áo.
Andy thấy Tô Dục Chu chạy mất, lại nhìn ngài O bên cạnh mặt mày lạnh tanh, lập tức nhớ tới khí thế mạnh mẽ của anh hôm qua ở trường bắn. Andy vốn không có kinh nghiệm gì với O, lập tức sợ.
“Ha ha… Tu*, vậy tôi về xử lý ảnh trước, đợi lát nữa Tô quay lại anh nói với cậu ấy giúp tôi nhé.”
*Gốc là Su, Andy muốn nói chữ Túc trong tên Túc Khiêm tức sù nhưng không phát âm được nên mới nói thành su. Tui để thành Tu.
Nói xong Andy bỗng lầm bầm: “Tu… Tô… Tên hai người giống nhau thật đấy*! Phát âm muốn thắt cái lưỡi!”
*Tô trong Tô Dục Chu đọc là sū
Hắn có phần rối rắm lắc đầu, sau đó thật sự đi mất.
Túc Khiêm nhìn hắn rời khỏi, tâm trạng bỗng tốt hơn. Anh sải bước trên bờ cát, đi về phía du thuyền.
Nắng dần nguội bớt, không còn quá gay gắt.
Bọt nước màu trắng từng chút xông lên bãi cát rồi trở về biển cả, dần cũng nhuốm màu da cam.
Người đàn ông với vóc dáng cao lớn ung dung đi ở rìa sóng, để lại một chuỗi dấu chân trên bờ biển.
Nhưng đi được nửa đường anh bỗng đứng lại.
Cách đó không xa, cậu trai đã thay quần áo khô chạy xuống khỏi du thuyền, đứng trên một khối đá ngầm hồ hởi vẫy tay với anh. Gió biển thổi rối mái tóc cậu, khiến những sợi tóc ngắn màu nâu nhạt bị gạt hết sang một bên.
Cảnh tượng này dưới trời chiều, đẹp tựa như một bức tranh.
Sau đó người thanh niên trong tranh chạy ra ngoài, nhanh chóng tới trước mặt anh, duỗi tay ôm Túc Khiêm.
“Anh Túc!” Cậu vui sướng kêu: “Ơ, Andy đâu rồi?”
“Hắn về rồi.”
“Vậy ạ.”
Tô Dục Chu gật đầu, có vẻ như cũng không để ý lắm, cậu ngẩng đầu từ ngực anh hỏi: “Tiếp theo mình làm gì ạ?”
Túc Khiêm vuốt mái tóc còn hơi ẩm của cậu, nói: “Trước hết đi ăn cơm. Ăn xong ngồi xe ngựa đêm đi dạo thủ đô nước S nhé?”
“Vâng ạ!”
Hai người cứ thế quyết định điểm đến tiếp theo, đây là đêm cuối họ ở lại nước S, sáng hôm sau cả hai sẽ lên máy bay trở về nước. Thư kí Lâm về nước luôn trong đêm nay theo kế hoạch ban đầu, dù sao thì sáng mai y vẫn phải đi làm.
Tô Dục Chu xuất hiện ở đây là bất ngờ Túc Khiêm không nghĩ tới, nhưng… Anh chân thành cảm tạ lần bất ngờ này, và, cảm ơn bản thân lúc ấy đã gọi cho Tô Dục Chu.
Máy bay hạ cánh, tài xế Từ tới đón bọn họ.
Ông cũng có phần bất ngờ, rõ ràng lúc đi chỉ chở thư kí Lâm với giám đốc, lúc về lại trở thành giám đốc và cậu Tô.
“Dạ dày anh còn khó chịu không?”
Ông nghe được cậu bé Alpha kia ngồi ở ghế sau hỏi giám đốc Túc.
Lão Từ không nhịn được nhìn lên kính chiếu hậu, thấy ông chủ lắc đầu, nhưng sắc mặt có vẻ hơi tái.
Ông biết giám đốc Túc vẫn luôn bị bệnh bao tử. Lúc mới tiếp nhận tập đoàn đang trên bờ vực phá sản, gần như ngày nào giám đốc cũng ở công ty thức đêm tăng ca, ăn uống không điều độ, còn phải đi xã giao uống rượu. Mặc dù về sau công ty khởi sắc đã dần điều chỉnh lại, nhưng căn bệnh đó đã mọc mầm trong cơ thể, giám đốc lại vẫn luôn rất hiếu thắng…
Lão Từ đột nhiên đơ ra, suýt chút nữa giẫm lên phanh xe, nhờ tố chất tâm lý cực mạnh của mình mà may mắn giữ được bình tĩnh —
Ông thế mà lại nhìn thấy giám đốc Túc chủ động kéo tay cậu Tô, đặt lên bụng mình, sau đó cậu bé kia lập tức đau lòng nhè nhẹ xoa cho ngài ấy.
Ôi, lúc mà ông không biết, hai người này đã có tiến triển rồi sao?
Lão Từ hoảng hốt, thấy giám đốc nhíu mày nhìn qua thì mới vội vàng thu hồi tâm tư hóng hớt, tập trung lái xe.
“Đinh linh linh —“
Điện thoại Tô Dục Chu bỗng vang lên.
Cậu thu tay lại, lấy điện thoại ra khỏi túi, phát hiện là Tô Lan gọi tới. Tô Dục Chu quay sang nhìn Túc Khiêm, thấy anh gật đầu cậu mới đặt di động lên bên tai, quay ra ngoài cửa sổ nghe điện thoại.
“Chu Chu, đã đăng kí nguyện vọng chưa?” Chất giọng vô cùng mạnh mẽ của Tô Lan vang lên: “Thứ 6 tuần này hết hạn rồi đấy, đừng có mà để lỡ hạn.”
“Vâng, con nhớ mà.” Tô Dục Chu đáp: “Mẹ đừng lo, con chuẩn bị xong hết rồi.”
Rõ ràng Tô Lan muốn hỏi gì đó nữa, nhưng cuối cùng vẫn ấp úng không nói ra.
“Được rồi, nghĩ kĩ rồi thì tốt. Con với chị con đều đã lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình, mẹ cũng không tiện quản mấy đứa nhiều như thế, tránh về sau mấy đứa lại trách mẹ.”
Cuối cùng Tô Lan nói: “Đăng kí xong thì nói với papa con một tiếng, papa con rất quan tâm mấy chuyện này.”
Sau đó như thể sợ Tô Dục Chu sẽ nói gì, bà dứt khoát cúp máy.
Tô Dục Chu nhìn điện thoại, sau đó bật cười và cũng có chút cảm động.
Cậu đã nghe ba mình nói, mẹ cậu hồi đại học cũng vì chuyện đăng kí nguyện vọng mà bị ông ngoại ngăn cấm, cuối cùng phải học chuyên ngành mình không thích.
Mặc dù về sau bà cũng dựa vào nỗ lực mà trở nên rất xuất sắc, nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện này, nên mặc dù gia trưởng là vậy, bà cũng không can thiệp vào việc chọn ngành của cậu và chị gái.
Tô Dục Chu cất điện thoại vào túi, chuẩn bị về nhà báo nguyện vọng.
Thật ra cậu đã nghĩ kĩ rồi, chỉ là cái tính lề mề nên mãi chưa chịu điền đơn mà thôi. Dù sao thì vẫn còn thời gian mà, đúng không?
“Em chuẩn bị đăng kí nguyện vọng à?”
Đúng lúc này cậu nghe thấy tiếng của Túc Khiêm vang lên bên cạnh.
Tô Dục Chu quay sang thì thấy Túc tiên sinh đang nhìn mình, vẻ mặt khá nghiêm túc.
Cậu nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”
“Vậy… Đã nghĩ ra muốn đăng kí trường nào chưa?” Túc Khiêm nhìn cậu chằm chằm, giọng nói có phần căng thẳng.
Cảm giác được không khí trong buồng xe hình như thoáng trở nên căng cứng, Tô Dục Chu tươi cười nói: “Anh không tò mò em thi được bao nhiêu điểm à?”
“Tôi biết rồi.” Túc Khiêm nói.
Nghe vậy Tô Dục Chu không khỏi bĩu môi, giống như lúc trước anh cũng biết cậu ở phòng nào trong khách sạn, chỉ cần Túc tiên sinh muốn biết thì chắc kiểu gì cũng điều tra được ra thôi đúng không?
“Vậy anh thấy em nên đăng kí trường nào?” Tô Dục Chu thuận miệng hỏi.
Túc Khiêm mím môi: “Em muốn đăng kí chuyên ngành kĩ sư phần mềm hoặc cái gì đó liên quan tới máy tính đúng không?”
Lần đó ở trong phòng cậu, anh đã thấy trên bàn có bày vài cuốn sách liên quan tới lập trình, rõ ràng đã bị sử dụng tới mức cũ nát.
Tô Dục Chu gật đầu, cũng không bất ngờ khi thấy Túc Khiêm như biết hết mọi chuyện: “Vâng, về sau em muốn làm kĩ sư thiết kế game, đại khái sẽ học hai chuyên ngành này.”
“Vậy tôi nghĩ em nên đăng kí đại học Z hoặc đại học S.” Túc Khiêm nói.
Tô Dục Chu chớp mắt, quay lại nhìn anh chằm chằm.
Túc Khiêm phát hiện tầm mắt cậu, không hiểu lắm cau mày hỏi: “Sao vậy?”
“Có phải anh đã tìm hiểu giúp em rồi không?” Cậu thanh niên nhìn anh, nhẹ nhàng cong môi, trong mắt chứa đựng chút chờ mong.
Túc Khiêm ngây ra.
Anh có phần mất tự nhiên quay đi chỗ khác: “Chỉ tình cờ đọc được vài thông tin thôi. Hai trường này đều là đại học danh tiếng, mấy ngành có liên quan đều rất nổi.”
Tô Dục Chu ồ một tiếng thật dài, sau đó có phần tò mò hỏi: “Vậy anh thấy trong hai trường này, trường nào sẽ tốt hơn?”
Túc Khiêm khẽ mím đôi môi mỏng, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nói: “Đại học Z đi.”
Tô Dục Chu có thể cảm nhận được sự khó chịu của anh, rõ ràng anh ấy không vui. Cậu im lặng nhìn Túc Khiêm, hỏi tiếp: “Tại sao?’
“Dù gì đại học Z cũng là đại học hàng đầu trong nước, dù là đội ngũ giáo viên hay là quan hệ trong trường, bầu không khí, tất cả đều sẽ có ảnh hưởng rất lớn với tương lai của em, cũng sẽ cho em nhiều sự trợ giúp hơn.”
“Một đại học tốt đủ để thay đổi cả cuộc đời một người.”
Tô Dục Chu rất đồng tình mà gật đầu, sau đó nói: “Nhưng em vẫn muốn đăng kí đại học S.”
Túc Khiêm giật mình, nhíu mày nhìn cậu.
“Lý do?”
“Đại học S cũng đâu có kém đại học Z nhiều, chuyên ngành về máy tính cũng là số một số hai trong nước, vả lại…”
Tô Dục Chu nhìn về phía trước, kiên định nói ra suy nghĩ của bản thân: “Em dự định sau này phát triển sự nghiệp ở thành phố S.”
Thế nên so ra mà nói, cậu ở lại đây tích lũy quan hệ sẽ tốt hơn, nếu như đợi đến bốn năm sau trở lại, vậy cậu sẽ phải bắt đầu từ con số 0.
Dù sao cậu cũng có kinh nghiệm ở kiếp trước, mặc dù không quá nhiều, nhưng cũng không đến nỗi phải đặt bản thân ở vạch xuất phát giống những người khác.
Túc Khiêm nhìn sườn mặt của cậu, cặp mắt đen lập lòe chút ánh sáng leo lắt, cuối cùng anh vẫn không nhịn được mà hỏi: “Chẳng lẽ em không muốn đi xa hơn nữa sao?”
Ở tuổi của cậu, lại còn là Alpha, thường đều sẽ muốn thoát ra khỏi sự kiểm soát của bố mẹ, tới một thành phố khác dốc sức phát triển chứng tỏ bản thân. Kết cục có thể là trở nên xuất sắc nổi bật, cũng có thể là từ bỏ mộng tưởng xám xịt trở về.
Tô Dục Chu lắc đầu, tươi cười nhìn về phía anh: “Em thích thành phố này, cũng thích người ở nơi đây.”