Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 18: Mồm mép của "mỹ nhân đao"



“Luật sư Tùng đúng là một người đặc biệt. Nhưng phụ nữ mạnh mẽ quá sẽ không tốt. Bác sĩ Ôn thấy có đúng không?”

Ôn Thiếu Khanh trả lời không kiêng nể: “Đàn ông vô dụng mới nói thế.”

Hai người lần lượt ra khỏi bếp. Không trao đổi ánh mắt, không tiếp xúc chân tay, nhưng lại vô tình khiến người khác cảm thấy có thứ tình cảm rất khác vây bọc lấy cả hai, giống như đôi vợ chồng trẻ bên nhau ngày ngày.

Có người tinh ý nhận ra, liền hắng giọng, hất cằm ra hiệu cho mọi người nhìn rồi cười lớn mờ ám.

Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh nghe thấy tiếng cười, cùng nhìn sang. Nhóm người mau chóng kiềm chế lại, có người khéo léo chuyển chủ dề.

“Hà Ca và người đẹp Tần còn chưa tới nhỉ? Để tôi gọi điện hỏi xem họ đến đâu rồi.”

Một người khác lập tức hùa theo: “Hôm nay là ngày lễ, chắc tắc đường.”

Ngồi vào bàn ăn, Tùng Dung lại gặp phải vấn đề vướng mắc. Cô không quen biết họ, chỉ có hai lựa chọn là ngồi cạnh Ôn Thiếu Khanh hoặc Chung Trinh. Vừa nãy cô chủ động khiêu khích Ôn Thiếu Khanh, anh đã tuyên bố sẽ xử lý, vì vậy cô quyết định chọn Chung Trinh.

Cô định nháy mắt ra hiệu với cậu em họ, chẳng ngờ Chung Trinh vừa ngồi vào đã nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, chỉ thiếu điều chảy nước miếng, không thèm nhìn đến cô.

Ôn Thiếu Khanh nhịn cười kéo Tùng Dung ngồi cạnh mình. Vừa nãy ồn ào như vậy, mọi người cũng coi như đã quen nhau, lúc này anh giới thiệu với cô từng người.

“Kia là Tiêu Tử Uyên cùng vợ anh ta là Tùy Ức. Thực ra vẫn chưa phải vợ, chưa hợp pháp. Em từng gặp họ rồi. Tùy Ức cũng là bác sĩ của bệnh viện anh. Người ngồi cạnh họ là Trần Thốc, đồng nghiệp cùng khoa anh, còn bên cạnh là bạn gái cậu ấy, Tam Bảo.”

Ôn Thiếu Khanh ra hiệu bằng mắt với Tùng Dung, giới thiệu đến người đàn ông vừa nãy trêu họ hăng nhất thì khựng lại rồi bỏ qua luôn, “Mấy bạn trẻ kia là học trò của anh, em cũng gặp rồi. Còn lại đều là đồng nghiệp trong bệnh viện tới ăn chực.”

Tùng Dung bình tĩnh quan sát mọi người, Tùy Ức – vợ của Tiêu Tử Uyên, Trần Thốc, Tam Bảo, người đàn ông mà Ôn Thiếu Khanh cố ý bỏ qua, rồi đến Ôn Thiếu Khanh. Cô nhìn một lượt, hỏi câu hỏi đầu tiên: “Bệnh viện dựa vào tiêu chuẩn nhan sắc để tuyển bác sĩ à?”

Nhóm người sững lại, nhanh chóng bật cười.

Cô gái tên Tam Bảo lập tức tóm lấy tay Trần Thốc, hớn hở hỏi: “Cô ấy đang khen em xinh đẹp đúng không?”

Trần Thốc cười, nửa cưng chiều nửa bất đắc dĩ trả lời: “Ừ…”

Tam Bảo vui vẻ nói với Ôn Thiếu Khanh: “Đàn anh, bạn gái anh thật có mắt nhìn!”

Tùng Dung sững sờ, lập tức giải thích: “Không phải bạn gái.”

Tam Bảo cười tươi chớp mắt, “Sao lại không phải bạn gái? Bạn là con gái cũng là một loại bạn gái mà.”

Vào nghề đã lâu, lần đầu tiên Tùng Dung cảm thấy thật hổ thẹn với hai chữ “luật sư”. Người mồm mép như cô giờ đây cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác có lý lẽ mà không nói rõ được. Cô quyết định không giải thích nữa, chỉ thoáng liếc nhìn Ôn Thiếu Khanh.

Nhưng Ôn Thiếu Khanh dường như không có ý định giải thích. Anh nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, thản nhiên đổi chủ đề: “Bao lâu nữa hai người kia mới đến?”

Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên. Ôn Thiếu Khanh đứng dậy đi mở cửa, để hai cô gái bước vào.

Hà Văn Tĩnh vội chạy đến bàn ăn, ngồi xuống cạnh Tam Bảo, nhìn qua một lượt, đôi mắt sáng bừng, “A, chị họ của Chung Trinh cũng tới à?”

Tùng Dung vẫn nhớ Hà Ca đã nhổ răng cho mình, nở nụ cười chào hỏi.

Hà Ca như sực nhớ ra điều gì, “Cô có nhớ lần trước tôi bảo tôi quen một người có tên rất lạ không?” Nói xong vỗ vào vai Tam Bảo, “Chính là cô ấy đấy! Tam Bảo, nói cho mọi người nghe xem tên thật của cậu là gì?”

Tam Bảo cụt hứng, bĩu môi lườm Hà Ca. Cô rũ sạch sự phóng khoáng khi nãy, cáu kỉnh lên tiếng: “Cậu thật là good bad good bad! Mình ballball cậu, sau này đừng có nhắc đến tên thật của mình với người khác.”

Hà Ca xị mặt, “Nói tiếng người!”

Tam Bảo bắt đầu phiên dịch: “Cậu thật xấu thật xấu! Mình cầu xin cậu, sau này có thể đừng nhắc đến tên thật của mình với người khác không?”

Hà Ca buồn nôn, dựa vào Tùy Ức, “A Ức, gần đây cô ấy uống nhiều thuốc Đông y quá à?”

Tùy Ức cười dịu dàng, “Chẳng thế còn gì? Chắc trưởng khoa Tô không chịu nổi cô ấy, định học theo Phan Kim Liên rồi[1].”

[1] Học theo Phan Kim Liên: Lấy ý từ một câu nói đùa của người Trung Quốc hiện đại, khi quan hệ đôi bên có vấn đề thì không nên nghi ngờ, không nên nổi giận, mà nên đầu độc chết đối phương giống như Phan Kim Liên đầu độc chồng mình là Võ Đại Lang.

Lời vừa dứt, mọi người lại được một trận cười đùa.

Tùng Dung nghe mà hoang mang. Không biết Ôn Thiếu Khanh đã quay lại từ lúc nào, khẽ giọng giải thích bên tai cô: “Ba người họ là bạn cùng phòng ký túc hồi đại học, giờ cùng làm việc ở bệnh viện, tình cảm rất tốt. Tên thật của Tam Bảo là Nhậm Thân[2]. Bố cô ấy họ Nhậm, mẹ họ Thân nên lấy tên ấy.”

[2] Nhậm Thân: Âm đọc trong tiếng Trung đồng âm với từ “nhân sâm”.

Nói xong, anh bỗng nhìn cô chăm chú, “Chắc không phải mẹ em họ Dung đâu nhỉ?” 

Tùng Dung nghiêm túc trả lời: “Mẹ em họ Ân, tên là Viên.”

“Ân Viên[3]… Hóa ra nhà em toàn đặt tên theo phong cách này.” Ôn Thiếu Khanh hạ tầm mắt, khẽ giọng lặp lại, ngẫm nghĩ một lúc chợt ngẩng lên cười với cô, “Sau này anh có con gái sẽ đặt tên là Ôn Tinh[4].”

[3] Ân Viên: Âm đọc trong tiếng Trung đồng âm với từ “nhân duyên”.

[4] Ôn Tinh: Âm đọc trong tiếng Trung đồng âm với từ “ôn tình” (dịu dàng).

Nghe thấy hai chữ ấy, trái tim Tùng Dung thoáng run lên, ngẩn ngơ nhìn anh không nói.

Lúc trước Ôn Thiếu Khanh về nhà sau khi bị cách ly đã dụ cô nói ra tên định đặt cho con sau này. Cô không nói với anh rằng, thực ra cô đã nghĩ con gái sẽ tên là Ôn Tinh, còn con trai là Ôn Cố.

Hai người đang nhìn nhau, chợt có người hắng giọng cắt ngang, “Này bác sĩ Ôn, người đẹp Tần đang nói chuyện với anh đấy.”

Lúc này Tùng Dung mới nhận ra là ngoài Hà Ca, bàn cơm còn có thêm một người nữa.

Tần Sở vừa khéo ngồi ở phía đối diện, thẫn thờ nhìn hai người. Một lúc sau cô như sực tỉnh, đưa túi táo được gói rất đẹp ra, “Hôm nay là Giáng sinh đúng không? Chẳng biết mua gì nên mua ít táo.”

Ôn Thiếu Khanh vui vẻ nhận, ngoảnh sang giới thiệu với Tùng Dung: “Đây là bác sĩ Tần của khoa Ngoại – Ung bướu, chính là người mà tối hôm đó, vào lúc ấy đã gọi điện cho anh, rồi em nghe máy giúp anh ấy.”

Tùng Dung phát hoảng trước sự gian xảo lóe lên trong đôi mắt anh, vội vàng giải thích: “Em không nghe điện thoại của anh.”

“Ừ phải rồi, anh nhớ nhầm, em không nghe.” Ôn Thiếu Khanh tốt bụng làm rõ, sau đó bổ sung thêm: “”Em đưa điện thoại cho anh, anh tự nghe.”

Tùng Dung cúi đầu vỗ trán. Sao câu này nghe ra lại dễ khiến người ta suy nghĩ linh tinh thế?

Quả nhiên có người cười xấu xa hỏi: “Tối nào vậy?”

“Phải đấy. Chắc muộn lắm nhỉ?”

“Mà lúc ấy là lúc nào?”

Dù từng đi du học nhưng Tùng Dung vẫn rất bảo thủ trong chuyện tình cảm. Bình thường hơn nửa số người cô tiếp xúc là người trong ngành tư pháp, hầu hết đều bảo thủ cứng nhắc, rất ít người đùa kiểu này. Nhưng tối nay cô cảm thấy mình liên tục bị Ôn Thiếu Khanh bày mưu trêu đùa, còn có thêm một đám người phụ giúp.

Cô thật sự không ngờ cách “xử” của Ôn Thiếu Khanh lại “độc đáo” như thế.

Dù sao cũng là người dày kinh nghiệm chinh chiến, trong lòng quẫn bách nhưng ngoài mặt cô vẫn thản nhiên giải thích với mọi người: “Hôm ấy bác sĩ Ôn mời tôi ăn tối. Lúc đó anh ấy đang nấu cơm, không tiện nhận điện thoại nên tôi lấy giúp.”

“À…” Cả đám người đã quen đùa, lúc này cười gian hỏi: “Nấu cơm à? Ai ăn ai vậy?”

Các luật sư xung quanh Tùng Dung đều là kiểu mặt người dạ thú, nhưng ít nhất ngoài mặt còn tỏ ra đứng đắn đàng hoàng. Cái đám bác sĩ này… rõ là cầm thú còn chẳng thèm che giấu, không kiêng kỵ gì.

Ôn Thiếu Khanh thấy mặt Tùng Dung càng lúc càng đỏ. Quen nhau đã lâu, anh cũng cảm nhận được cô là người bảo thủ ở phương diện này, liền gõ bàn giải vây giúp cô, “Mau ăn đi.”

Chung Trinh cuối cùng vẫn bảo vệ chị họ, an ủi cô: “Chị họ, mọi người đùa thôi ấy mà. Chúng em thường xuyên như thế, chị đừng để bụng.”

Nhóm người có lẽ cũng cảm thấy lần đầu gặp mặt mà đùa thế này thì hơi quá. Mấy bạn trẻ nói ngọt: “Chị họ, chúng em đùa thôi, chị đừng giận.”

Tùng Dung vốn cũng không để bụng. Cô chỉ chĩa mũi nhọn vào tên đầu sỏ là Ôn Thiếu Khanh, thế nên cười với mọi người, thoải mái trả lời: “Không sao.”

Chung Trinh lúc này mới bật cười, bỗng nhấn mạnh: “Vâng, mọi người đều biết chị và sếp em chỉ là hàng xóm thôi.”

Hai người hiểu rõ nội tình, biết duyên nợ sâu xa giữa họ là Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức nghe vậy thì hơi sửng sốt, lập tức cúi đầu cười trộm. Ôn Thiếu Khanh lạnh lùng liếc Chung Trinh, thầm quyết định đổi thời gian nộp luận văn thành ngày mai.

Tùng Dung vốn là hàng xóm của Ôn Thiếu Khanh, nhưng chẳng biết vì sao nghe giọng điệu cố ý nhấn mạnh này, trong lòng lại không thoải mái.

Mọi người vừa cầm đũa chuẩn bị ăn, người đàn ông khi nãy bị Ôn Thiếu Khanh cố ý bỏ qua chợt bất mãn dùng đũa gõ bát, nhìn anh nói: “Còn chưa giới thiệu tôi mà.”

“Anh?” Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang nhìn Tùng Dung, “Anh ta là người đến ăn chực thôi, là ai tên gì đều không quan trọng. Không cần bận tâm. Cứ tự động bỏ qua là được.”

“Tôi là Thẩm Trầm, khoa Chỉnh hình.”

Câu đùa của Ôn Thiếu Khanh vừa dứt, người đàn ông kia chợt làm mặt nghiêm túc, bắt đầu tự giới thiệu, đến giọng cũng trầm đi một chút. Lúc này Tùng Dung mới quan sát anh ta kỹ càng.

Tóc dài hơn đàn ông bình thường một chút, toàn thân tỏa ra một cảm giác rất khác biệt, trên mặt là nụ cười lưu manh, người không biết quả thật không thể đoán ra anh ta là bác sĩ bình thường hay bác sĩ thẩm mỹ.

Tùng Dung đánh giá Thẩm Trầm xong lại nhìn sang Ôn Thiếu Khanh, luôn cảm thấy người xung quanh anh đều không tầm thường. Sau đó cô nghĩ, người chia theo nhóm, bản thân anh không tầm thường, bạn bè bên cạnh tự khắc cũng đặc biệt hơn.

Nói đi nói lại quên mất thời gian, Tam Bảo không chịu nổi, nhìn một bàn đầy thức ăn kháng nghị: “Có thể bắt đầu ăn chưa? Lâu lắm rồi em không ăn đồ của đàn anh nấu! Em còn chưa ăn cơm trưa, chỉ đợi bữa này thôi đấy.”

Mọi người bắt đầu vui vẻ ăn cơm. Cũng lâu rồi Tùng Dung chưa ăn đồ Ôn Thiếu Khanh nấu, vài miếng vào miệng liền không còn nhớ đến cơn giận với anh, tập trung hết tinh thần vào việc ăn.

Ôn Thiếu Khanh rất ít động đũa, phần lớn thời gian đều nói chuyện bệnh viện với người bên cạnh. Trò chuyện một lúc bắt đầu có mùi máu me, nhắc đến mấy bộ phận cùng vài tính từ khiến người khác chỉ nghe thôi đã không muốn ăn nữa. Nhưng Tùng Dung vẫn thản nhiên ăn, vậy là đám người bắt đầu đùa ác.

Có người gắp một miếng lòng lên, quan sát kỹ lưỡng rồi bỏ vào bát của người đàn ông ngồi trong góc, “Này Ngụy, chuyên ngành của anh đấy, nhìn xem đây là đoạn ruột nào?”

Người kia gắp lên nhìn cẩn thận, “Là trực tràng, mà con heo này còn bị trĩ.”

Trừ Tiêu Tử Uyên và Tùng Dung ra, người ngồi ở bàn ăn đều là bác sĩ. Kiểu đùa này chỉ là trò trẻ con với họ, tất cả đều không có phản ứng, thoải mái tiếp tục ăn.

Tiêu Tử Uyên vốn mạnh mẽ, mấy năm gần đây lại thường xuyên tiếp xúc với họ nên đã miễn dịch với loại chủ đề này, vì vậy cũng không có phản ứng. Thế nhưng sự bình tĩnh của Tùng Dung lại khiến mọi người sửng sốt.

Có người vẫn không chịu từ bỏ, đưa điện thoại qua, “Hôm qua tôi thực hiện một ca phẫu thuật, moi được mười mấy cục mủ từ trong bụng bệnh nhân ra, trông rất đẹp, sáng long lanh, có muốn xem không?”

Ban đầu Tùng Dung chẳng hứng thú gì, nhưng thấy tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm, không tiện từ chối “ý tốt” của người khác nên nhận lấy xem, xem xong mặt không đổi sắc trả lại, còn bình luận: “Cũng được.”

Đám người chưa chịu thôi, “Có thấy buồn nôn không?”

“Không buồn nôn, nhưng đầu tuần tôi thấy một thứ rất buồn nôn.” Tùng Dung vừa nói vừa cúi đầu vuốt màn hình di động “Để tôi tìm cho mọi người xem.”

Ôn Thiếu Khanh điềm tĩnh nhướng mày nhìn họ bày trò. Anh rất có hứng thú với sức chiến đấu của Tùng Dung.

Anh không phản ứng nhưng Chung Trinh thì phản ứng rất mạnh. Cậu lập tức nhảy dựng lên, chạy tới nhỏ giọng xin cô: “Chị họ, đừng…”

Tùng Dung mặc kệ cậu, vuốt qua vuốt lại album trong điện thoại, sau đó khẽ cười, “Tìm được rồi! Mọi người có muốn xem thử cái này không?”

Đám người vốn đang hào hứng muốn xem, sau khi chuyền tay nhau một vòng trở lại chỗ Tùng Dung, tất cả đều yên lặng.

Ôn Thiếu Khanh ngồi gần nhất, chỉ liếc qua tấm ảnh kia một chút đã cảm thấy có mùi. Anh từng gặp bao nhiêu khung cảnh máu me nhưng vẫn bị buồn nôn.

Một lúc lâu sau mới có người lấy lại phản ứng, yếu ớt hỏi: “Cô là bác sĩ pháp y à?”

Người trên cơ bọn họ trong phương diện này chỉ có thể là bác sĩ pháp y.

Tùng Dung lắc đầu, “Không, là luật sư.”

Chung Trinh vẫn luôn che mặt không dám nhìn tình cảnh trước mắt, lúc này mới mếu máo tố cáo: “Quên nói cho mọi người biết, chị họ tôi là luật sư tố tụng hình sự… Từ ảnh giải phẫu thi thể khỏa thân HD không che, xác chết thối bị ngâm trong nước đến biến dạng, rồi ảnh hiện trường người bị xăng thiêu cháy không còn nhìn ra hình thù gì, chẳng có loại ảnh máu me nào mà chị ấy chưa từng thấy. Báo cáo khám nghiệm tử thi mà chị ấy đọc còn cao cấp hơn tôi nhiều… Lần đầu tiên tôi cầm bệnh án còn thấy buồn nôn đấy.”

Nhóm bác sĩ cảm thấy buồn nôn thật, một lúc lâu cũng không có ai nói gì. Tâm trạng của Tùng Dung lại khá hơn, tươi cười gắp đồ ăn rồi lên tiếng: “Ăn tiếp chứ?”

Ôn Thiếu Khanh ngồi nhàn nhã xem cô một mình chiến dấu xưng vương, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt tấn công của mọi người. Niềm vui hiện lên khuôn mặt anh không hề che giấu, ngập tràn vẻ tự hào hãnh diện.

Mọi người máy móc gác đũa, thế này thì còn ăn gì nữa. Không nôn ra đã là tốt lắm rồi.

Nhóm bác sĩ khẩu vị nặng giống như đã bị quét sạch toàn bộ, chỉ còn lại người từ đầu đã vô tư ăn uống là Tam Bảo, giờ đây vẫn tiếp tục chiến đấu với một miếng móng giò chiên, vì cô vốn không quan tâm đến mấy tấm hình kia.

Tần Sở vẫn luôn yên lặng bỗng lên tiếng hỏi: “Luật sư tố tụng hình sự, vậy cô sẽ vì tiền mà giúp kẻ xấu thoát tội sao?”

Đề tài này khá mẫn cảm, bình thường không ai chủ động hỏi đến. Mọi người cũng hiểu sự bất thường của Tần Sở. Cả bệnh viện đều biết người đẹp Tần vẫn luôn có chút ý tứ khó nói thành lời dành riêng cho Ôn Thiếu Khanh.

Nhóm người nhìn Tần Sở, nhìn Ôn Thiếu Khanh rồi lại nhìn sang Tùng Dung, vẻ mặt rõ là đang chờ xem trò vui.

Tùng Dung cũng không giận, chỉ nở nụ cười vừa dịu dàng vừa khí thế, hỏi ngược lại: “Vậy cô sẽ vì chính nghĩa mà không phẫu thuật cho người xấu sao?”

Tần Sở không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, cười ngượng ngùng rồi không nói gì nữa.

Ôn Thiếu Khanh khẽ cười, nhắc cô: “Mồm mép quá đấy!”, nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra sự khen ngợi tràn đầy trong đôi mắt anh.

Tùng Dung giật mình vì vẻ thân mật khác thường của Ôn Thiếu Khanh, cúi đầu lặng lẽ ăn. Có người đặt hẳn đũa xuống, ngẩng mặt phàn nàn: “Ôi, tôi buồn nôn quá, không ăn nổi nữa rồi!”

“Tôi cũng vậy! Trừ lúc mới làm bác sĩ có cảm giác này ra, bao nhiêu năm nay đã không thấy buồn nôn nữa. Tháng trước lúc làm phẫu thuật máu phun tung tóe tôi còn chẳng có cảm giác gì.”

“Còn nói! Càng nói càng thấy buồn nôn!”

“…”

Nhiều người quả thật không nuốt nổi nữa, đi thẳng ra phòng khách chơi. Ngoài Ôn Thiếu Khanh, Tùng Dung, trên bàn ăn cuối cùng chỉ còn lại Tiêu Tử Uyên, Tùy Ức, Trần Thốc, Tam Bảo và Hà Ca.

Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức đã ăn no, liên tục nhìn Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung bằng ánh mắt ẩn ý. Ôn Thiếu Khanh bực mình lườm Tùy Ức rồi trừng mắt hung dữ hơn với Tiêu Tử Uyên, nhưng Tiêu Tử Uyên càng bị nhìn lại càng vui vẻ.

Tùy Ức nhìn một lát, đột nhiên lấy di động ra, xóa hết những bức ảnh có liên quan đến phẫu thuật trong điện thoại. Tiêu Tử Uyên bật cười trước hành động của cô, “Em làm gì thế?”

Tùy Ức xóa xong liền cất điện thoại, vỗ vỗ ngực, “Em cũng từng dùng những bức ảnh này dọa người khác, anh không nhớ à? Mau xóa đi thôi, tránh để lần sau gặp pháp y hay luật sư thì lại bị phản giáo dục.”

Tiêu Tử Uyên thuận thế nắm lấy tay cô trò chuyện: “Cảm thấy cô hàng xóm này của Ôn Thiếu Khanh thế nào?”

Tùy Ức cười nhìn anh rồi đẩy ánh mắt về phía đối diện, trả lời: “Em rất thích.”

“Thích điểm nào?”

“Anh không thấy tướng ăn của cô ấy trông rất giống Tam Bảo à? Sẽ khiến người khác cảm thấy đồ ăn rất ngon, hết sức thoải mái.”

Biểu cảm của Tiêu Tử Uyên bỗng trở nên kỳ lạ, “Chỉ đơn giản là thấy thích cô ấy thôi, hay là thích Ôn Thiếu Khanh ngồi cạnh cô ấy?”

Tùy Ức sững người, biết anh muốn nói gì, thản nhiên đùa lại: “Chắc không phải anh giúp anh ấy vì anh ấy là em họ mình đấy chứ?”

Bộ trưởng Tiêu nhìn cô chăm chú, “Nếu thích thật thì đâu nỡ bỏ đi thẳng như thế. Lại còn đi rõ lâu. Hồi xưa lúc ở nước ngoài anh đã cảm thấy không đợi nổi dù chỉ một ngày đấy, nhưng phải cố gắng kìm nén.”

Tùy Ức bật cười vì vẻ mặt ai oán của anh, “Đang nói chuyện anh Ôn, sao tự dưng lại nói đến anh rồi? Đến giờ em vẫn chưa từng ủng hộ Tùng Dung và Lâm Thần đến với nhau. Tùng Dung thích ai là quyền tự do của cô ấy. Em cũng nhận ra được là anh Ôn rất thích Tùng Dung, thế nên họ ở bên nhau rất tốt mà. Em quen với Lâm Thần từ nhỏ, anh Ôn cũng đối xử cực tốt với em, vì vậy em không thiên vị ai cả, chỉ hơi lo cho anh Lâm Thần thôi.”

“Lâm Thần tự có suy nghĩ và tính toán riêng của cậu ấy.” Tiêu Tử Uyên dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nhìn Ôn Thiếu Khanh, “Em không biết năm xưa cậu ta đã từ bỏ bao nhiêu cơ hội tốt để về nước đâu, đó là vì ai chứ? Chỉ xét riêng điểm này, dù cậu ta có phải em họ của anh hay không, anh đều xem trọng cậu ta.”

Tùy Ức cũng thấy lạ, người đã ra nước ngoài học y rất hiếm khi trở về, nhưng Ôn Thiếu Khanh không những về mà còn dốc sức cố gắng hoàn thành sớm chương trình học để về. Cô tò mò hỏi: “Năm ấy anh Ôn đã bỏ qua cơ hội gì vậy?”

Tiêu Tử Uyên lắc đầu, “Cụ thể thì không rõ, dù sao đến giờ bố cậu ta còn chưa nuốt trôi được cục tức đó. Cậu ta bất cần, khăng khăng ra khỏi bệnh viện quân khu đấy.”

Tùy Ức mỉm cười, “Ngày xưa lúc còn đi học, quan hệ giữa đàn anh Ôn và anh Lâm Thần tốt thế kia mà. Không ngờ, thật sự không ngờ…”

Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức ngồi trong góc thì thầm tán gẫu. Trần Thốc chẳng có hứng thú hóng chuyện của người khác, chỉ ngồi đó ăn cùng, thỉnh thoảng gắp thức ăn, múc canh cho Tam Bảo.

Hà Ca nhìn Tùng Dung bằng cái nhìn chăm chú của một bác sĩ đầy trách nhiệm, thấy cô ăn ngon miệng mới yên tâm, “Xem ra luật sư Tùng bình phục rất tốt, tôi yên tâm rồi.”

Lúc này Tùng Dung mới ý thức được mình vừa để lộ tính háu ăn. Cô hắng giọng đặt đũa xuống, cười với Hà Ca, “Trình độ chuyên môn của bác sĩ Hà quá tốt.”

Tam Bảo cười phá lên, “Ha ha, cô không biết chứ hồi còn đi học, đến kỳ thi là cậu ấy toàn nước đến chân mới nhảy thôi!” 

Hà Ca ngượng ngập quay sang đánh cô bạn, “Lắm chuyện!”

Tam Bảo đánh trả. Hà Ca có đai đen Taekwondo nhưng không chịu nổi kiểu đùa nghịch càn rỡ của Tam Bảo, cả hai nhanh chóng quấn vào nhau.

Màn đánh lộn của hai người chỉ kết thúc khi đĩa tôm hấp cuối cùng được bưng lên. Mọi người ầm ĩ kêu không ăn được nữa, cuối cùng mấy chục con tôm lớn đều vào bụng Tam Bảo và Tùng Dung.

Ôn Thiếu Khanh nhìn Trần Thốc tận tâm bóc vỏ tôm cho Tam Bảo, lại nhìn động tác khá vụng về của Tùng Dung, sau đó lấy khăn ướt lau tay, cầm lấy một con tôm nhanh tay bóc sạch vỏ, đặt vào trong bát của Tùng Dung.

Tùng Dung nhìn con tôm trong bát rồi nhìn Ôn Thiếu Khanh. Ngón tay thon dài của anh cầm lấy một con tôm, xoay lật một chút là vỏ tự bung ra, giữa ngón tay chỉ còn lại thịt tôm ngon lành sạch sẽ. Cô thầm cảm thán, ngón tay của bác sĩ ngoại khoa đúng là linh hoạt.

Cảm thán xong, nhìn đến con tôm trong bát lại không thể ăn nổi. Trần Thốc bóc tôm cho bạn gái là chuyện bình thường, còn hai người họ là gì chứ? Hàng xóm yêu thương quý mến nhau? Thầy giáo cùng phụ huynh học sinh quan tâm đối phương? Hay là tình nghĩa sâu đậm tốt đẹp giữa bạn bè?

Dường như nhận ra vướng mắc của Tùng Dung, Ôn Thiếu Khanh nhìn lại cô, thản nhiên lên tiếng: “Tháng sau có kỳ sát hạch thực tiễn, anh tập luyện độ linh hoạt của ngón tay một chút.”

Tùng Dung mắng thầm trong lòng, thôi thì tạm chấp nhận lý do này vậy.

Hai người tham ăn theo hai kiểu khác nhau, khí chất khác biệt nhưng hợp cạ đến bất ngờ. Đã lâu Tam Bảo không gặp được ai háu ăn giống mình, cầm con tôm cuối cùng so sánh một chút rồi đưa con lớn hơn cho Tùng Dung, miệng còn lẩm bẩm: “Câu “Người hiệp nghĩa vĩ đại, lòng vì nước vì dân”, ý nói, vì đất nước và nhân dân, nhất định phải ăn tôm to[5]. Cho cô con to này đấy.”

[5] Người hiệp nghĩa vĩ đại, lòng vì nước vì dân: Chữ “hiệp” trong tiếng Trung có âm đọc gần giống nhữ “hà” (tôm).

Tùng Dung chưa bao giờ nghe thấy lý luận sai trái kiểu này, lập tức bị nghẹn, quay người đi ho sặc sụa. Ôn Thiếu Khanh vừa đưa nước vừa vỗ lưng cho cô.

Trần Thốc cười xin lỗi Tùng Dung: “Bệnh tình cô ấy không ổn định, chỉ bình thường được mười phút còn phần lớn thời gian đều bất thường. Lâu ngày cô sẽ quen.”

Suốt hai mươi mấy năm, ngoại trừ lần vụng trộm đăng ký làm nghiên cứu sinh của Đại học X, Tùng Dung luôn sống rất quy củ. Tối nay coi như cô được mở mang kiến thức, cũng hiểu ra tại sao cậu em họ ngay thẳng lớn lên cùng mình từ bé càng trưởng thành lại càng vặn vẹo. Suốt ngày ở cạnh những người không nghiêm túc này, sao có thể không vặn vẹo?

Tam Bảo ăn xong vẫn ôm bụng chưa thỏa mãn, cười tươi với Ôn Thiếu Khanh: “Anh Ôn, rượu thanh mai anh ủ năm ngoái còn không?”

Ôn Thiếu Khanh nhìn Trần Thốc, thấy anh lắc đầu, bèn trả lời: “Hết rồi, năm nay vẫn chưa ủ xong, để hôm khác uống nhé.”

Tam Bảo tỏ vẻ tiếc nuối, dặn dò Ôn Thiếu Khanh: “Anh Ôn, bao giờ ủ xong rượu anh nhớ phải mời chúng em đền nhà uống nhé, nhân tiện nướng thêm mấy cái móng giò làm đồ nhắm! Hai ba chén rượu nhạt sao ngăn được ta gặm móng giò[6]? Ôi, nghĩ đến là chảy nước miếng.”

[6] Hai ba chén rượu nhạt sao ngăn được ta gặm móng giò: Nói lái từ một câu thơ của Lý Thanh Chiếu thời Tống, câu gốc là “Uống hai ba chén rượu nhạt, sao có thể ngăn được cơn gió lạnh bất chợt buổi sớm mai?”.

Mọi người đều bật cười. Mỗi lần liên hoan Tam Bảo đều rất sôi nổi, đùa giỡn đủ kiểu. Cô luôn là người khuấy động bầu không khí, chỉ cần có mặt là không phải lo ngượng ngùng tẻ nhạt.

Tùng Dung cười xong, liếc mắt về phía Ôn Thiếu Khanh. Cô biết anh đang nói dối. Mấy hôm trước cô bị đập đầu, anh còn rót gần nửa chén hỏi cô có muốn uống để giúp tan máu bầm không.

Cảm nhận được cái nhìn khó hiểu của Tùng Dung, Ôn Thiếu Khanh ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: “Tửu lượng của cô ấy không cao, uống nhiều quá sẽ quậy tưng bừng.”

Tùy Ức cười trêu: “Giờ vật giá đắt đỏ như vậy, lương thì không tăng, không biết cậu ăn như thế bác sĩ Trần có sạt nghiệp không.”

Quả nhiên có chút lo âu hiện lên trong mắt Tam Bảo. Cô lập tức quay đầu, làm mặt đáng thương hỏi Trần Thốc: “Sẽ bị em ăn cho sạt nghiệp sao?”

Trần Thốc cười xoa khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt to tròn của Tam Bảo, an ủi giọng khẳng định: “Không đâu! Em cứ yên tâm ăn.”

Nhận được câu trả lời này, Tam Bảo vui ra mặt. Hà Ca khinh bỉ đưa tay chọc chọc người cô, “Sao cậu lại ăn khỏe như thế chứ? Không nỡ bỏ ra năm trăm tệ mua quần áo, ăn một bữa hải sản hết mấy nghìn tệ lại sung sướng thiếu nỗi muốn bay lên.”

Tam Bảo không phục, phản bác: “Nói gì vậy? Mình không phải cô gái ngày trước tiêu năm trăm tệ cũng phải cân nhắc thật lâu nữa đâu! Cuối tháng rồi, giờ có tiêu năm tệ cũng phải nghĩ thật kỹ.”

Sau khi phản đòn, Tam Bảo không dám chiến đấu thêm, vội đến bên Tùy Ức nhờ che chở. Tùy Ức xoa khuôn mặt nõn nà bầu bĩnh của cô ấy, “Chẳng trách lần nào cậu tới gặp mình cũng có người hỏi cậu có phải thực tập sinh mới đến không. Trông chẳng khác mấy so với lúc còn đi học.”

“Tuy mặt mình trông rất trẻ, nhưng chỗ trẻ nhất trên người mình phải là bụng mới đúng! Mỗi lần ăn uống xong người khác đều hỏi có phải mình bầu hai tháng rồi không!” Tam Bảo kéo tay Tùy Ức, “Nào A Ức, cậu sờ xem mấy tháng rồi?” 

Mọi người lại cười ầm lên. Tùng Dung cũng cười, chợt thấy thật ấm áp.

Cô mới đến thành phố này không lâu, chẳng có mấy bạn bè. Dù cũng có nhiều cơ hội hẹn nhau ăn uống, nhung hầu hết đều là đi cùng đồng nghiệp hoặc khách hàng. Bầu không khí không tính là ngột ngạt, nhưng suy cho cùng không được thoải mái dễ chịu như hôm nạy.

Ánh mắt cô lướt qua Chung Trinh đang ồn ào vui vẻ ngoài phòng khách, bỗng thấy hâm mộ cậu. Hẳn là mấy năm nay cậu đã tham gia rất nhiều những buổi tụ tập thế này.

Ôn Thiếu Khanh đứng dậy thu dọn bát đũa, tiện thể nghiêng người thì thầm vào tai cô: “Đón Giáng sinh thế này cũng được đấy chứ? Tốt hơn ở lì trong nhà gọi đồ bên ngoài nhiều đúng không?”

Tùng Dung ngẩng lên nhìn, làm sao anh biết cô có dự định như vậy?

Trong mắt người khác, suốt buổi tối hai người đã liếc mắt đưa tình rất nhiều lần, cứ chốc lát lại dính lấy nhau thì thầm đầy mập mờ. Cả hai không công khai quan hệ, nhưng người tinh ý vừa nhìn đã hiểu ngay.

Thành phần độc thân là Hà Ca đi đầu đập bàn tức giận, “Anh Ôn, đừng có thể hiện tình cảm trước mặt mọi người. Ở kia còn có học trò của anh, họ còn nhỏ, chú ý hình tượng thầy giáo của anh chút đi. Dù không nghĩ đến họ…”

Hà Ca ngừng lại một chút rồi chọc bụng Tam Bảo, “Không nghĩ đến họ thì anh cũng phải nghĩ cho cái bụng bầu hai tháng này chứ! Thai giáo như thế là không được!”

Tam Bảo muốn phản công, Hà Ca vội tránh đi, chạy ra phòng khách.

Đám người tiếp nối Hà Ca trêu chọc hai người. Ôn Thiếu Khanh thản nhiên hưởng thụ, còn Tùng Dung vờ bình tĩnh lạnh nhạt, nghe được một lát thì đi vào bếp rửa bát. Ôn Thiếu Khanh cũng nhanh chân trở vào bếp, rửa rồi gọt hoa quả, chuẩn bị đĩa tráng miệng.

Tùng Dung vừa bị anh “xử” trước mặt mọi người, dù ăn khá ngon nhưng suy cho cùng vẫn phải kìm nén lửa giận trong lòng. Khi nãy có nhiều người cô không tiện bùng phát, giờ chỉ còn hai người, dù Ôn Thiếu Khanh đùa ra sao cô cũng không có phản ứng.

Lúc Ôn Thiếu Khanh bê đĩa hoa quả chuẩn bị ra ngoài lại liếc nhìn cô. Bị phớt lờ lâu như vậy, trên mặt anh vẫn lộ vẻ vui tươi khác lạ, “Xem ra vẫn chưa chịu phục.”

Tùng Dung tự biết mình không có cửa so bì độ mặt dày với Ôn Thiếu Khanh. Nghe vậy, cô run người, ánh mắt lóe lên, đứng chặn trước mặt Ôn Thiếu Khanh, nở nụ cười gượng gạo, “Em phục rồi, thật đấy.”

Đôi mày đẹp của Ôn Thiếu Khanh lập tức nhướng lên, hơi hạ tầm mắt nhìn cô.

Anh từng trông thấy dáng vẻ đầy khí thế của cô khi lên tòa. Cô mặc trang phục nghiêm chỉnh, ánh mắt lạnh lùng, nét mặt oai phong, mang theo cảm giác buốt giá. Khi nãy lúc ăn cơm, trước những người không thân quen, cô lịch sự như xa cách, trước cậu em họ ruột thịt Chung Trinh lại thấp thoáng vẻ tinh nghịch đáng yêu của con gái. Bình thường biểu cảm trên mặt cô rất nhạt, nhưng mỗi lần cười, cả người đều sinh động hơn hẳn. Cũng giống như lúc này, dù bị anh dọa dẫm, nhưng trong mày mắt cong cong của cô vẫn pha chút mềm mại dịu dàng.

Anh cứ điềm đạm nhìn cô, cũng không nói chuyện, trong phòng bếp yên ắng dần dâng lên cảm giác mập mờ. Tùng Dung bị anh nhìn đến mất tự nhiên, chậm chạp di chuyển nhường đường, chỉ đĩa hoa quả trên tay anh, hắng giọng phá vỡ sự ngượng ngập: “Mau mang ra đi.”

Nhóm người ở ngoài đang đùa giỡn vui vẻ. Mấy người đàn ông tựa vào ban công hút thuốc, chơi với Nhường Chút, những người khác ngồi ở sofa và trên thảm trò chuyện, không hề biết về bầu không khí tình cảm trong bếp.

Thẩm Trầm làm việc ở khoa Chỉnh hình nhiều năm, nhìn lướt qua là biết được mặt một người có chỉnh sửa hay không. Đám học trò trẻ tuổi thấy thú vị, lần lượt chỉ vào ảnh các ngôi sao trong điện thoại hỏi xem họ đã động dao kéo ở chỗ nào.

Thẩm Trầm kiên nhẫn trả lời. Cả nhóm càng lúc càng ồn ào, khiến những người khác cũng vây vào xem.

Một người nghe xong thấy chán, tỏ vẻ thất vọng, “Hóa ra đều động dao kéo rồi. Chán chết.”

Có người trêu cậu ta, “Ôi chao, hóa ra cậu chỉ yêu khuôn mặt của thần tượng thôi à?”

“Thần tượng của tôi trông thế nào tôi cũng thích, nhưng tôi không chấp nhận được việc cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ!”

Thẩm Trầm cười, “Thực ra chỉ chỉnh sửa một chút thôi, vốn đã đẹp sẵn rồi. Đừng để ý quá. Thực ra trong chuyện thẩm mỹ này, chỉnh sửa ít thì thay đổi tình cảm, chỉnh sửa nhiều thì tổn hại cơ thể. Vẫn thường xuyên có các cô gái cầm ảnh chụp đến chỗ tôi bảo, bác sĩ Thẩm, tôi thích có đôi mắt hoặc cái mũi giống cô ấy. Thật ra trên mặt có nhiều bộ phận như vậy, quan trọng là phải cân đối hài hòa, nhiều người chỉnh sửa xong mới thấy không hợp với bản thân. Đợi mấy cậu đến tuổi của tôi, nhìn thấy nhiều gương mặt rồi thì sẽ không để ý nhiều đến mặt mũi nữa.”

Mọi người cảm thấy có lý, gật gù rồi lại hỏi: “Thầy Thẩm, trên mạng thường xuyên nói ngôi sao nào đó là mỹ nhân ngàn năm có một, rồi thì khuôn mặt tỉ lệ vàng gì gì đó, những điều ấy có phải thật không? Khuôn mặt đẹp nhất thầy từng gặp trông thế nào ạ?”

Thẩm Trầm ngẫm nghĩ, “Từ “đẹp” này vốn mang theo tình cảm cá nhân, là quan điểm thẩm mỹ riêng của mỗi người. Đối với cá nhân tôi thì tôi thiên về kiểu người có khí chất.”

Nói xong, anh nhìn về phía Chung Trinh, “Nói về chị họ cậu đi. Chị họ cậu có khí thế mạnh mẽ mà hiếm người con gái nào có được, thấp thoáng cảm giác lấn át, nhưng những chi tiết biểu cảm nhỏ trên mặt cô ấy lại rất xinh đẹp, quyến rũ. Vốn là hai cảm giác rất mâu thuẫn, tuy nhiên đặt trên người cô ấy lại không hề xung đột. Ánh mắt cô ấy nhìn cậu rất có nét riêng, cử chỉ hành động vừa phóng khoáng vừa mềm mại, nhan sắc và khí chất hòa hợp với nhau càng tăng thêm sức hấp dẫn. Có lẽ chị họ cậu cũng biết khuôn mặt mình quá xinh đẹp, không hợp với nghề luật sư lắm, nên cậu có thể thấy kiểu trang điểm của cô ấy rõ là đang cố che đi khóe mắt mình, nhưng càng che lại càng lộ, không những không che được mà còn mang đến vẻ gợi cảm đầy cấm kỵ.”

Chung Trinh nghệt ra, “Thầy đang nói ai thế? Chị họ em ấy ạ?”

Cậu hơi khựng lại rồi nhìn về phía bếp, hạ giọng: “Nói thật nhé, đừng nói là gợi cảm, em thấy chị họ em dường như còn bị lãnh cảm ấy. Thầy nhìn chị ấy mà xem, chuyện gì cũng hờ hững, tan làm xong thì rất ít nói, quần áo mặc cũng cực kỳ đơn giản, mà toàn là tông màu lạnh. Mọi người chưa thấy chị ấy lúc làm việc thôi, mặt gần như không có biểu cảm gì, ánh mắt thì không hẳn là lạnh, nhưng chẳng có lấy một chút dịu dàng nào của phái nữ. Ai cũng nói chị ấy là người phụ nữ cá tính, mạnh mẽ, nhưng em thấy chị ấy có giống phụ nữ đâu?”

“Chậc, đúng là trẻ con, chẳng hiểu gì về phái nữ.” Thẩm Trầm lắc đầu không đồng tình, “Cậu cho rằng mông to ngực lớn mới là gợi cảm à? Nông cạn! Một nụ cười duyên tất nhiên là đầy quyến rũ, nhưng cậu không cảm thấy đằng sau vẻ kiềm chế khiêm tốn là cảm giác mời gọi đầy kích thích sao? Lớp trẻ các cậu có từ gì ấy nhỉ? Trong Đạo đức kinh của Lão Tử từng đề cập đến một quan niệm mỹ học thuộc lý luận văn học cổ đại Trung Quốc, đó là âm nhạc càng nhẹ nhàng tĩnh tại càng hay, hình ảnh càng mờ ảo thấp thoáng càng diễm lệ. Tương tự như thế, người càng đơn giản, dứt khoát thì càng xinh đẹp. Chính là chỉ kiểu người như chị họ cậu đấy. Có thời gian thì đọc nhiều sách vào, xưa nay dù ở đất nước nào, hoàng thất quý tộc lựa chọn nửa kia hầu hết đều chọn mẫu người như chị họ cậu, bình thản hờ hững ngồi vững chính cung, ung dung tự tại đánh bại mọi người, rất có phong thái của chính thất.”

Chung Trinh nghe xong cau mày, “Không làm chính thất đâu, chính thất toàn là được sắp đặt thôi, tiểu thiếp mới được yêu chiều nhất.”

Thẩm Trầm cạn lời.

Chung Trinh nhìn anh ta suy đoán, “Bác sĩ Thẩm, có phải thầy thích chị họ em rồi không? Thầy đừng thích chị họ em. Mặc dù trông thầy còn khá trẻ, nhưng hai người cách nhau nhiều tuổi lắm, hai bác em sẽ không đồng ý đâu.”

Nhóm thanh niên cười ầm lên. Thẩm Trầm nhìn họ bất lực, khôn khéo chuyển chủ đề: “Nếu chỉ nhìn mặt thì tôi từng gặp một người có ngũ quan đẹp đến độ không thể bắt bẻ đấy.”

Nhóm người hứng thú, “Ai vậy?”

Thẩm Trầm chỉ vào bếp, “Thầy Ôn của các cô cậu.”

“Thầy Ôn?”

“Ừ, gương mặt đó đúng là hoàn hảo. Tôi biết cậu ta từ khi cậu ta còn nhỏ, càng lớn càng đẹp ra. Phải gọi là hiếm ai có cả da và cấu trúc xương mặt đều đẹp như vậy, thế nên mới gọi là “mỹ nhân đao”. Người đẹp chia làm hai loại, một loại ngũ quan đường nét không quá xuất sắc, nhưng khi ở trên cùng một khuôn mặt thì đẹp bất ngờ. Còn một loại là ngũ quan hoàn hảo, đặt chung với nhau lại càng xuất sắc. Trong mỹ học, có một tiêu chuẩn đối với các bộ phận trên gương mặt gọi là tỷ lệ vàng. Tôi từng quan sát kỹ khuôn mặt của cậu ta rồi, có bảo tôi xuống tay tôi cũng không làm được. Trong đó xương lông mày là đẹp nhất. Tục ngữ có nói, nữ nhìn mắt nam xem mũi, có rất nhiều người nhìn thẳng mặt thì rất đẹp, nhưng nhìn góc nghiêng lại lộ ra khuyết điểm. Lát nữa các cô cậu hãy nhìn góc nghiêng khuôn mặt của cậu ta, thật chú ý vào mũi và miệng. Thứ gọi là “góc nghiêng chết người” chính là nói cậu ta đấy.”

Có cô gái bật cười, “Thầy Thẩm, hóa ra không phải thầy thích chị Tùng, mà thích thầy Ôn đúng không?”

“Ặc…” Thẩm Trầm càng lúc càng không biết nói sao, “Cái đám hủ nữ các cô… Nói thật nhé, thầy Ôn của các cô trông rất sạch sẽ lương thiện, nho nhã cuốn hút, rất có chất riêng. Chẳng có mấy người đàn ông ở độ tuổi cậu ta có được cái chất ấy, thích thì mau theo đuổi đi. Nhưng…”

Anh ta hơi ngừng lại, “Mấy cô cậu còn trẻ, tốt nhất hãy chuẩn bị tâm lý trước, tuyệt đối đừng để khuôn mặt cậu ta mê hoặc. Bình thường cậu ta lúc nào cũng tỏ ra dịu dàng điềm đạm, lúc cười trông rất ấm áp, nhưng cậu ta không phải người vô hại đâu. Không tin thì hỏi đàn chị của các cô cậu đi.”

Người được gọi tên là Tùy Ức, Tam Bảo và Hà Ca. Cả ba phối hợp ăn ý, chỉ cười mà không nói.

Biệt danh “khẩu Phật tâm xà” của Ôn Thiếu Khanh hồi đi học chính là do Tùy Ức đặt, Tam Bảo và Hà Ca trông thấy nhiều cũng biết rõ. Học trò của Ôn Thiếu Khanh thì đã được trải nghiệm sâu sắc, lại càng hiểu, gật đầu lia lịa tán thành.

Thẩm Trầm cười nói tiếp: “Trước kia thầy Ôn của các cô cậu có một biệt danh là Đại Ma Vương. Lúc ngồi khám bệnh thì chuyện trò vui vẻ, trên bàn phẫu thuật thì tung hoành càn quét. Còn có một tính cách được che giấu rất kỹ, lực sát thương mạnh, có thể nói là tàn bạo. Năm xưa khi còn ở nước ngoài, rất nhiều sinh viên Âu Mỹ coi thường du học sinh Trung Quốc, còn nói Đông y không tốt, hàng năm cứ đến lúc thi sát hạch sẽ bị thầy Ôn của các cô cậu lần lượt xử lý hết, rõ là đàn áp bằng năng khiếu và thực lực mà. Đôi tay của cậu ta lúc cầm dao phẫu thuật chính là người và dao hợp nhất, mỗi tội quá độc miệng. Tôi nhớ trước kia có một giáo sư người Mỹ rất hứng thú với Đông y, biết cậu ta từng học Đông y thì vô cùng phấn khởi, bảo cậu ta ở lại Mỹ. Nhưng không biết cậu ta nói gì với vị giáo sư đó mà ông ấy không tìm gặp cậu ta nữa, về sau còn bỏ nghiên cứu Đông y luôn.”

Vừa dứt lời thì Ôn Thiếu Khanh bê hoa quả từ phòng bếp ra. Thấy một đám sinh viên quây quanh Thẩm Trầm nghe anh ta khua môi múa mép, anh cười, “Nghe thầy Thẩm giảng cho kỹ vào. Trước kia khi nghiên cứu mỹ học, học một tiết của anh ta đắt lắm đấy.”

Mọi người kinh ngạc.

“Ơ, thầy Thẩm không học y ạ?”

Thẩm Trầm mỉm cười, “Chuyển nghề bác sĩ giữa chừng. Trước kia tôi ở Học viện Mỹ thuật.”

“Thế mà cũng được? Vậy thầy Thẩm năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Cậu thấy tôi trông giống bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi… hai?”

Thẩm Trầm sờ mặt, tỏ vẻ hoang mang, “Dù nghe cậu nói vậy rất vui, nhưng sự thật là khi bỏ nghệ thuật để học y tôi đã ba mươi ba tuổi rồi.”

Chung Trinh kích động muốn sờ mặt anh ta, “Bác sĩ Thẩm, có phải thầy lén tiêm HA[7] lên mặt không?”

[7] HA: Hyaluronic Acid, một phân tử dạng gel có khả năng giữ nước rất tốt với chức năng làm chất đệm và lấp đầy khoảng trống giữa những tế bào, là một chất giúp dưỡng ẩm và chống lão hóa hữu hiệu.

Thẩm Trầm lập tức làm một biểu cảm kiêu ngạo đáng yêu hoàn toàn không họp với lứa tuổi, “Tôi tiêm thứ đó làm gì? Tôi đẹp bẩm sinh nhé.”

Sau khi nghe Thẩm Trầm nói một loạt lời cao siêu, đám thanh niên tản ra một bên chơi bài. Chung Trinh vẫn canh cánh một chuyện nên không chơi mà nhích lại gần Thẩm Trầm, “Chị họ em cả ngoại hình và khí chất đều không có vấn đề gì, vậy theo thầy tại sao chị ấy lại không lấy được chồng?”

Thẩm Trầm nhìn vẻ mặt lấn cấn của cậu, hỏi: “Chị họ cậu trông có vẻ cũng đâu lớn tuổi, sao cậu cứ lo cô ấy không lấy được chồng thế?” 

Chung Trinh gãi đầu, tỏ vẻ khổ tâm.

Thẩm Trầm chợt liếc Ôn Thiếu Khanh. Ôn Thiếu Khanh nhìn lại, muốn xem anh ta định khua môi múa mép thế nào. Thẩm Trầm cười, bắt đầu “khai sáng” cho Chung Trinh, “Lời các cụ nhiều khi chí lý lắm. Ví dụ như môn đăng hộ đối chẳng hạn. Giờ tư tưởng dòng dõi không mạnh như ngày xưa nữa, vì vậy chỉ xét riêng người nam và người nữ thì đôi bên phải ngang tầm nhau. Thực ra, vấn đề này cũng tương đương với chuyện môn đăng hộ đối ngày xưa thôi. Chị họ cậu lăn lộn trong nghề nhiều năm, tài trí nền nã, chín chắn phóng khoáng, lại có chút lạnh lùng quật cường, người thường không dám theo đuổi, thế nên mới chưa có đối tượng. Cũng giống thầy Thẩm tôi đây, xuất sắc quá nên chẳng ai dám nhúng chàm.”

Chung Trinh cau mày, tức đến đỏ mặt, “Không phải, chị họ em thật ra là một người rất dịu dàng, chẳng qua do tính chất công việc nên thỉnh thoảng khí thế mới hơi mạnh thôi. Chị ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ chứ không phải nữ vương! Giờ chẳng có mấy luật sư tố tụng hình sự là nữ, mọi người chưa được chứng kiến khí thế của chị ấy lúc ở tòa án đâu. Sao lại không có ai theo đuổi chị ấy chứ… Hồi đi học chị ấy được nhiều con gái theo đuổi lắm!”

Giọng cậu càng nói càng lớn, người đang chơi bài nghe thấy cũng phải cười phá lên.

Có người trêu cậu: “Trinh ạ, cậu đừng nói thì hơn, chứ cậu nói vậy, nghe ra thì khí chất lãnh đạm kia của chị cậu đúng là hơi có khuynh hướng “ấy ấy” đấy. Cậu thấy chị ấy và bác sĩ Hà có xứng đôi không?”

“Không phải, người bị “đổ” trước chị họ tôi toàn các cô gái dịu dàng yểu điệu thôi nhé!”

Chung Trinh nói xong mới thấy hớ, gạt phăng đi, “Im ngay! Chị tôi thích đàn ông!”

Thẩm Trầm thấy Ôn Thiếu Khanh thay đổi nét mặt liền thêm dầu vào lửa, “Luật sư Tùng đúng là một người đặc biệt. Nhưng phụ nữ mạnh mẽ quá sẽ không tốt. Bác sĩ Ôn thấy có đúng không?”

Ôn Thiếu Khanh trả lời không kiêng nể: “Đàn ông vô dụng mới nói thế.”

Mọi người cũng không nể mặt Thẩm Trầm, cười ầm lên. Mấy cô gái đồng loạt cổ vũ Ôn Thiếu Khanh, “Nói hay lắm!”

Thẩm Trầm đột nhiên nở nụ cười ẩn ý, “Tôi không chỉ nghiên cứu mỹ học mà còn nghiên cứu nhân tướng học nữa. Tôi biết xem tướng đấy.”

Chung Trinh lập tức hứng thú, “Thầy biết xem tướng thật ạ? Vậy thầy mau xem cho chị họ em xem bao giờ chị ấy có thể lấy chồng?”

Thẩm Trầm ung dung trả lời: “Sắp rồi.”

Chung Trinh nghi hoặc, “Xem được thật sao?”

Thẩm Trầm cười tính quái, “Tôi còn có thể xem được anh rể tương lai của cậu họ gì.”

Chung Trinh gãi đầu, “Họ gì?”

Thẩm Trầm thoáng liếc sang Ôn Thiếu Khanh, mỉm cười mà không nói, biểu cảm trên mặt càng lúc càng kỳ quái.

Ôn Thiếu Khanh vẫn điềm đạm, cười cười, “Thẩm đại tiên không chỉ biết xem tướng mà còn biết đọc tâm.”

Chung Trinh sực nhớ ra điều gì, hăng hái xông đến, “Bác sĩ Thẩm, nghe nói thầy có một người em họ là cơ trưởng. Anh ấy có bạn gái chưa? Giới thiệu cho chị họ em được không?”

Thẩm Trầm ngẫm nghĩ, “Ý cậu là Thẩm Nam Du hả? Cậu ta với sếp cậu quen nhau đấy, hỏi sếp cậu đi.”

Chung Trinh quay đầu xông tới một chỗ khác, “Sếp, có được không?”

“Có lẽ không được đâu, Thẩm Nam Du quá hiền lành trong sáng.” Ôn Thiếu Khanh lắc đầu tiếc nuối.

Chung Trinh lẩm bẩm bất mãn: “Hiền lành trong sáng thì sao? Chị họ em cũng đâu phải người chua ngoa đanh đá… Mọi người đừng để ngoại hình của chị em hù dọa, thực ra trong đời sống chị ấy ngốc lắm. Trên tòa án chị ấy có thể cãi nhau với người khác, cũng có thể bình tĩnh càn quét ngược xuôi, nhưng về mặt sinh hoạt đời thường chị ấy lại thường xuyên làm bộ mặt ngốc nghếch đáng yêu hỏi người khác kiểu: Rốt cuộc một chút là bao nhiêu? Một muỗng là cái muỗng to cỡ nào? Một lượng vừa phải là chừng nào? Nấu bao nhiêu phút mới ăn được? Rốt cuộc cho bao nhiêu bột giặt thì vừa… Mọi người có thấy vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu không?”

Ôn Thiếu Khanh cẩn thận suy nghĩ, mặc dù cảm thấy Tùng Dung chẳng liên quan gì đến cụm từ “ngốc nghếch đáng yêu” này, nhưng vẫn nể mặt gật đầu, “Ngốc.”

Chung Trinh cứng người, không thèm để tâm đến anh nữa, quay sang dính lấy Thẩm Trầm, “Thầy Thẩm, vậy thầy có biết ai còn độc thân mà điều kiện tương đương với chị em không?”

Thẩm Trầm quyết định gợi ý cho Chung Trinh, “Cậu việc gì phải bỏ gần tìm xa, ngay trước mặt có một người đây thôi? Giới thiệu thầy giáo cho chị họ không được à?”

Chung Trinh ủ rũ nhìn Ôn Thiếu Khanh, “Em nghĩ đến rồi, nhưng thầy Ôn nói thầy ấy có người mình thích rồi.”

Thẩm Trầm thoáng nhìn đã nhận ra Ôn Thiếu Khanh đối xử với Tùng Dung không bình thường, giờ nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn anh.

Ôn Thiếu Khanh đưa chân đá đá Chung Trinh, “Đừng quậy nữa, lát nữa chị họ cậu biết lại giận. Sang kia chơi với họ đi.”

Chung Trinh ỉu xìu bỏ đi, nhưng chưa được vài phút đã nghe thấy tiếng hét hào hứng của cậu: “Song vương! Ha ha, tôi thắng nhé!”

Thẩm Trầm thở dài. Đã không nhạy bén lại còn quá mức ngây thơ vô tư, chẳng trách chị không thương, thầy không yêu.

Khi chỉ còn lại Ôn Thiếu Khanh, Thẩm Trầm mới nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy Trinh nói vậy là sao?”

Ôn Thiếu Khanh đổi tư thế ngồi, tỏ vẻ thư thái biếng nhác, hờ hững trả lời: “Hồi trước lúc Chung Trinh muốn giới thiệu chị họ cho tôi, tôi không biết chị họ cậu ta là Tùng Dung. Về sau biết rồi thì lười giải thích.”

“Khoan đã, vậy là thế nào? Chẳng lẽ không phải vì Tùng Dung là chị họ Chung Trinh nên cậu mới quen cô ấy sao? Hai người biết nhau từ trước à?” Thẩm Trầm vuốt cằm, nhìn Ôn Thiếu Khanh suy tư, “Thú vị đấy.”

Ôn Thiếu Khanh thoải mái để anh nhìn. Một lúc lâu sau, Thẩm Trầm mới khẽ cười nói tiếp: “Phải rồi, tên nhóc kia hiền lành trong sáng quá, không phải đối thủ của cậu.”

Ôn Thiếu Khanh day ấn đường. May mà Thẩm Trầm không biết chuyện của Lâm Thần, nếu không chẳng biết còn trêu chọc anh đến mức nào nữa.

Chung Trinh thắng được mấy ván, nhớ đến Tùng Dung, nhìn xung quanh một lượt, bỗng hoảng hốt hỏi: “Sếp, sếp, chị em ỏ trong bếp ạ?”

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Ừ.”

Chung Trinh vứt bài bật dậy, “Sao sếp lại để chị em ở trong bếp một mình chứ?”

Ôn Thiếu Khanh không hiểu: “Sao vậy?”

Chung Trinh hạ giọng: “Chị họ em là sát thủ nhà bếp đấy!”

Ôn Thiếu Khanh thở phào, “Cô ấy chỉ rửa bát thôi, không đụng đến lửa.”

Chung Trinh nhìn Ôn Thiếu Khanh bằng ánh mắt thương hại, “Sếp, sếp không hiểu chị họ em đâu. Em đề nghị sếp mau vào bếp xem nước rửa bát của sếp thế nào rồi.”

Trong ấn tượng của Ôn Thiếu Khanh, Tùng Dung vẫn là người chỉn chu và đáng tin. Anh thật sự không nghĩ cô sẽ có vấn đề gì với nhà bếp, nhưng vẫn đứng lên đi vào. Cho đến khi trông thấy bồn nước đầy bong bóng xà phòng, Ôn Thiếu Khanh mới biết minh đã chủ quan. Nhìn một lượt cũng không thấy chai nước rửa bát đâu, anh hỏi: “Nước rửa bát đâu?”

Tùng Dung đang chiến đấu với đống bát đũa trong chiếc bồn ngập bong bóng, “Vứt đi rồi.”

Ôn Thiếu Khanh cạn lời, “Nước rửa bát không phải đồ dùng một lần đâu.”

Tùng Dung ngẩng đầu nhìn anh, đuôi tóc còn dính bong bóng, “Em biết, em dùng hết mới vứt.”

Ôn Thiếu Khanh mấp máy môi, “Anh vừa mới mua đầu tuần.”

Tùng Dung mặc kệ anh, cúi đầu tiếp tục chiến đấu, “Hôm nay phải rửa nhiều đồ mà.”

Ôn Thiếu Khanh dường như vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng cô gái trước mắt là một người ngốc nghếch trong sinh hoạt đời thường, khẽ giọng giải thích: “Cũng không đến mức dùng hết một chai đâu.”

Tùng Dung bực mình, “Anh mắc bệnh cuồng sạch sẽ phải không? Em đổ nhiều rửa cho sạch. Có một chai nước rửa bát thôi mà? Anh có cần phải thế không? Em sẽ mua cho anh chai mới!”

Ôn Thiếu Khanh sờ mũi, hoàn toàn bó tay, “Đây không phải vấn đề nước rửa bát.”

“Không phải vấn đề nước rửa bát?” Tùng Dung cúi đầu nhìn lướt qua, “Được, em sẽ trả cả tiền nước.”

Ôn Thiếu Khanh bước đến gần, nhìn Tùng Dung nghiêm túc, “Chắc không phải em không muốn rửa bát nên cố ý đấy chứ?” 

Tùng Dung hết nói nổi. Cô chẳng biết vì sao Ôn Thiếu Khanh cứ quanh quẩn mãi chuyện một chai nước rửa bát, “Cố ý gì? Anh xót nước rửa bát với nước chứ gì? Em đã bảo là em trả tiền.

Ôn Thiếu Khanh nhìn vẻ mặt ngây thơ và bực bội của cô, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, “… Anh xót tay em.”

Tùng Dung gật đầu, “Đúng rồi, kem dưỡng da tay đắt hơn nước rửa bát nhiều.”

Ôn Thiếu Khanh nhớ lại nhận xét của Chung Trinh về Tùng Dung khi nãy, rồi lại nhìn cô gái đang mím môi chiến đấu với đống bong bóng trước mặt, bỗng bật cười. Hẳn là anh bị choáng rồi, nếu không sao lại cảm thấy cụm từ “ngốc nghếch đáng yêu” này chính là dùng để nói Tùng Dung nhỉ?

Tùng Dung nghe thấy tiếng cười, quay đầu nhìn anh. Đúng lúc ấy một bong bóng xà phòng bay lên rơi vào lông mi, cô định lau thì lại nhận ra tay mình đang đầy bọt, vừa sững lại, Ôn Thiếu Khanh đã nhân cơ hội lợi dụng.

Ôn Thiếu Khanh rất tự nhiên gạt bong bóng ra giúp Tùng Dung, tay còn vuốt nhẹ trên mắt cô mấy lần mới bỏ ra, “Tùng Dung, anh rất tò mò không biết em làm sao sống được trong mấy năm ở nước ngoài?”

Tùng Dung thấy mình lại bị trêu, khuôn mặt lạnh đi, cố kiềm chế cơn giận, “Liên quan gì đến anh?”

Ôn Thiếu Khanh không để ý, “May mà anh biết nấu ăn.”

Tùng Dung vô thức hỏi: “Anh biết nấu ăn thì liên quan gì?

Ôn Thiếu Khanh thản nhiên trả lòi: “Trong nhà có một người biết nấu ăn là được rồi.”

Tùng Dung bị trêu suốt buổi tối, tới lúc này cuối cùng cũng nổi nóng. Cô nhìn vòi nước trước mặt, cảm thấy cơn giận trào lên không sao nén được, liền hất cả nước và bọt vào mặt ôn Thiếu Khanh, sau đó lập tức tránh ra.

Ai ngờ lại bị Ôn Thiếu Khanh kéo tay lại. Giọt nước từ từ chảy qua yết hầu rồi trượt vào trong cổ áo. Ánh mắt Tùng Dung ngưng lại ở yết hầu nhấp nhô của anh rồi ngượng ngùng rời đi, trong lòng liên tục phỉ nhổ bản thân. Hồi hộp cái gì kia chứ?

Ôn Thiếu Khanh dùng lực vừa phải nắm cổ tay cô, bàn tay còn lại hất nước về phía cô trả đũa. Anh nở nụ cười gian đậm tính uy hiếp với Tùng Dung, hệt như một đứa trẻ đùa dai.

Tùng Dung vùng vẫy một lúc nhưng sức hai người quá chênh nhau. Khóe môi cô giật nhẹ, dịu dàng khuyên can: “Bình tĩnh nào, đừng hất nước vào em…”

Dường như trong mắt anh đã nhiễm làn nước trong veo khi nãy. Màu đen trong đôi mắt ấy lấp lánh và nồng nàn, nụ cười như xa xôi như thấp thoáng. Tùng Dung nhìn mãi, bỗng chốc quên mất mình muốn nói gì.

“Ôi, uyên ương nghịch nước à? Lại còn là tắm bong bóng lãng mạn quá!”

Giọng bông đùa của Thẩm Trầm phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Sau đó anh ta nhanh chóng nghiêm giọng giải thích: “Tôi lại vào lấy nước thôi, hai người cứ tiếp tục.” 

Tùng Dung nhân cơ hội thoát khỏi Ôn Thiếu Khanh. Cô rửa tay rồi mau lẹ bước ra khỏi bếp.

Tùng Dung vừa ló đầu ra thì lập tức nghe thấy tiếng gọi của Tam Bảo – chiến hữu “cách mạng” vừa kết giao trên bàn ăn: “Tùng Dung, Tùng Dung, tới đây đi, chúng tôi đang chơi bài giương mắt[8].”

[8] Bài giương mắt: Một kiểu chơi bài xuất phát từ Tứ Xuyên, có lối chơi nhiều bất ngờ và có thể lật ngược thế bài vào phút chót. Tên “bài giương mắt” được lấy cảm hứng từ phản ứng của người chơi khi thấy đối phương đánh bài mà bản thân không thể đánh.

Tùng Dung vội vàng đi đến. Cô vốn không biết chơi, trước mắt vẫn hiện lên khuôn mặt mang đậm nét cười của Ôn Thiếu Khanh nên càng mất tập trung. Đánh được một lát, đến Tam Bảo cũng nản, ngập ngừng lên tiếng: “Trông thì rõ ngầu, sao đánh bài còn không bằng cả Loli như tôi thế?”

Tùy Ức ngồi cạnh Tùng Dung vừa uống một ngụm nước, nghe vậy thì bị sặc, ngoảnh mặt đi cười.

Tùng Dung cười áy náy, “Xin lỗi, tôi không biết chơi cho lắm, hay là đổi người đi?”

“Mặc kệ cậu ấy.” Hà Ca vỗ vai Tùng Dung an ủi, sau đó nhìn Tam Bảo chê bai, “Loli? Cậu nói ai? Cậu ấy hả? Cậu là Loli chỗ nào? Rõ ràng là La Hán. Ngầu không đấu lại La Hán là chuyện bình thường.”

Tam Bảo cụt hứng, “A Ức, Hà Ca lại bắt nạt mình!”

Tùy Ức hắng giọng, “Mình chỉ là một người phàm, không lo được chuyện của La Hán. Hay là cậu đi Tây Thiên tìm Phật tổ Như Lai đi?”

Tùng Dung bật cười, không ngờ người dịu dàng nhã nhặn như Tùy Ức cũng hài hước đến vậy. Tam Bảo hừ giọng, xích lại chỗ Tùng Dung, thân mật khoác vai cô, “Luật sư Tùng, chúng ta có giao tình cơm no! Đừng để bị họ làm hư. Nào, tay tôi đang may mắn, cho cô chỗ của tôi đấy, cô đến mà ngồi, đảm bảo bài sẽ đẹp.”

Tùng Dung ngẩn ra, “Giao tình qua loa[9]?”

[9] Giao tình qua loa: Từ “qua loa” trong tiếng Trung đọc đồng âm với từ “cơm”.

Tuy Ức giải thích cho cô, “Không phải “qua loa”, là “cơm no”. “Cơm” trong “ăn cơm” ấy. Cuộc sống của cô ấy chẳng bao giờ thoát khỏi ăn.”

Hà Ca dè bỉu, “Giao tình cơm no đã là gì? Mình còn nhổ răng khôn cho cô ấy đấy!” Nói xong cũng xích lại gần, gọi đầy thân thiết: “Chị họ, chúng ta có giao tình mất răng.”

Tùng Dung bị mấy tiếng “luật sư” và “chị họ” làm cho choáng váng, không biết vì sao bỗng dưng lại có thêm hai cô em giá, luống cuống nhìn Tùy Ức.

Tuy Ức cười với Tùng Dung, trấn an cô. “Hai người họ lại lên cơn đấy, mặc kệ đi. Chốc nữa là ổn thôi.”

“Luật sư Tùng…”

Tam Bảo còn muốn nói gì đó, sau khi gọi xong chợt ngừng lại, ngẫm nghĩ một lát, thân mật khoác tay Tùng Dung, “Cứ gọi luật sư Tùng mãi thì hơi khách sáo nhỉ? Nào, để tôi đặt biệt danh cho cô nhé?”

“Tùng Dung… Tùng Dung…” Tam Bảo thì thầm hai tiếng, bỗng quay sang phía Ôn Thiếu Khanh kêu: “Đàn anh thân yêu Tùng Dung với anh xứng đôi thật đấy. Ôn hòa ung dung[10], năm tháng an bình, rất tốt đẹp đúng không?”

[10] Ôn hòa ung dung, năm tháng an bình: Từ “ung dung” có âm đọc tiếng Trung đồng âm với tên “Tùng Dung”. Chữ “hòa” có một nghĩa là “và”. Câu này còn có thể hiểu là: “Ôn và Tùng Dung, năm tháng an bình.”

Chung Trinh vẫn luôn canh cánh việc Ôn Thiếu Khanh đã thích người khác, vội phân rõ giới hạn giữa hai người, chứng minh sự trong sạch của chị họ, “Không xứng, không xứng, tuyệt đối không xứng!”

Vừa dứt lời đã thấy Ôn Thiếu Khanh liếc nhìn cậu nở nụ cười hời hợt, Chung Trinh lập tức ngậm miệng.

Ôn Thiếu Khanh bật cười trêu: “Có xứng mấy đi nữa cũng không xứng bằng Nhân sâm và Dấm[11] không gặp lại.”

[11] Dấm không gặp lại: Từ “dấm” có phiên âm Hán Việt là “thố”, trong tiếng Trung đọc đồng âm với “Thốc” trong tên Trần Thốc. Câu “Nhân sâm và Dấm không gặp lại” trong tiếng Trung đọc đồng âm với câu “Nhân sinh nơi nào không gặp lại”.

Tam Bảo cười ngượng ngùng, bỗng nhiên kêu giọng bất chính: “Bảo sao quen như vậy. Thung dung[12]! Đàn anh, mau ăn đi cho bổ!”

[12] Thung dung: Tên một vị thuốc Đông y, âm đọc trong tiếng Trung gần đồng âm với “Tùng Dung”.

Nói xong liền đẩy Tùng Dung về phía Ôn Thiếu Khanh. Tùng Dung đang chán nản vì bị trêu, nhất thời không để ý nên bị ngã sang. Ôn Thiếu Khanh dễ dàng đỡ được, còn tiện thể đặt hai tay lên vai cô.

Mọi người đều là dân học y, tất nhiên hiểu được hàm ý trong đó. Tất cả bật cười khoái chí, chỉ có Tùng Dung là đầy nghi hoặc. Cô không hiểu tại sao bỗng dưng lại chuyển đến chủ đề “anh ăn cô”. Tùng Dung cũng chỉ biết thung dung là thuốc bổ mà chẳng rõ là bổ gì. Nhưng trông biểu cảm của mọi người hẳn là bổ cho đàn ông…?

Cô vừa nghĩ vừa ngẩng lên nhìn Ôn Thiếu Khanh.

Ôn Thiếu Khanh bị nghi ngờ mà không phản bác, chỉ mỉm cười ngoảnh sang ghé vào tai cô giải thích: “Thung dung, lợi thận bổ máu, ngọt mà có tính ấm, mặn mà có chất nhuận, bổ dương không khô, bổ âm không ngấy. Trong Bản thảo hối ngôn viết: Đây là thuốc bổ, ấm mà không nóng, bổ mà không hắc, trơn mà không tiết, có tên là thung dung (Tùng Dung).”

Tùng Dung càng nhìn nụ cười của anh càng thấy đáng nghi, “Là đàn ông, bị nghi ngờ năng lực ở chuyện kia mà anh còn cười được?”

Đâu ngờ Ôn Thiếu Khanh lại thờ ơ, khẽ giọng trả lời: “Người khác nói sao không quan trọng, em biết anh khỏe là được.”

Tùng Dung trở mặt, “Em không biết!”

Vẻ mặt của Ôn Thiếu Khanh rất nghiêm túc, lời nói ra lại chẳng chút đàng hoàng: “Hay là đêm nay thử xem?”

Tùng Dung đơ người, cố kìm nén nhưng mặt vẫn đỏ lên, mà càng lúc càng đỏ. Màu ửng hồng ấy hòa trộn với biểu cảm hờ hững vốn có của cô, trông thế nào cũng thấy đáng yêu, đến Tùy Ức còn không thể tự chủ mà nhìn chăm chú.

Giọng của cả hai rất nhỏ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người đang ghé sát vào nhau thầm thì, trông cực kỳ thân mật. Chẳng ai thèm quan tâm họ nói gì.

Tam Bảo và Tùng Dung nhanh chóng đổi chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống lần nữa, bàn tay tráo bài của Tam Bảo bỗng dưng ngừng lại, mãi sau mới ngẩng đầu lên, “Mình nhớ Yêu Nữ.”

Nụ cười trên mặt Tùy Ức và Hà Ca cứng đờ, rồi tất cả đều im lặng.

Tùng Dung không biết người được gọi là “Yêu Nữ” đó có quan hệ thế nào với nhóm bạn này. Nhìn vẻ cô đơn của họ, cô cũng ngầm hiểu mà im lặng, không hỏi nhiều.

Chưa được hai phút, Tam Bảo đã phàn nàn: “Bảo mời ăn hải sản mà chưa mời đã đi biệt tăm! Đợi cậu ta về phải ăn cả lãi mới được.”

Lời này vừa thốt ra, Tùy Ức và Hà Ca lập tức thở dài, đến cả Tùng Dung cũng phải bật cười. Trong suy nghĩ của Tam Bảo, có lẽ mọi vấn đề đều có thể quy về chuyện ăn uống.

Cũng may mà câu nói của Tam Bảo đã khiến bầu không khí tươi vui trở lại. Cô ấy hớn hở tráo bài, trong lúc đó, Tùng Dung vô tình ngẩng lên, trông thấy Tùy Ức như vô tình nhìn lướt về phía ban công, sau khi đối mắt với Tiêu Tử Uyên mới rời ánh nhìn đi nơi khác.

Tiêu Tử Uyên nhanh chóng dập điếu thuốc, đứng bên ngoài một lúc để mùi thuốc bay đi rồỉ bước vào, ngồi cạnh Tùy Ức cười xem họ đánh bài.

Tùy Ức đánh ra mấy quân, nghiêng về phía Tiêu Tử Uyên thì thầm gì đó, trên mặt thấp thoáng nét dỗi hờn.

Tiêu Tử Uyên cười xoa mặt Tùy Ức. Cô đẩy tay anh ra nhưng bị anh ôm lấy, ghé vào tai nói gì đó rồi nhanh chóng nở nụ cười.

Tùng Dung cũng mỉm cười. Có lẽ cô ấy không thích anh hút thuốc. Chỉ một ánh mắt thôi liền biết được đối phương nghĩ gì, quả thật rất ăn ý. Đâu có như cô với Ôn Thiếu Khanh…

“Nhìn gì mà ngơ ngẩn vậy? Đến lượt em đấy.”

Một giọng nam quen thuộc bỗng vang lên bên tai. Ôn Thiếu Khanh ngồi chếch ở chỗ dựa lưng của chiếc sofa đơn mà Tùng Dung đang ngồi, nhìn xuống ra hiệu bảo cô đánh bài.

Tùng Dung sực tỉnh, nhìn thoáng bài trong tay, “Không, qua đi.”

Tam Bảo cùng Hà Ca nhìn Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức ở bên trái rồi lại ngoảnh sang nhìn Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh ở bên phải. Sau mấy giây, Tam Bảo dứt khoát quay đầu gọi Trần Thốc: “Mau tới giúp em đánh bài!”

Trần Thốc mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện, xích lại gần cô.

Là người độc thân duy nhất, Hà Ca lập tức trở mặt, vứt bài trong tay đi, “Chơi bài thôi mà cũng phải khoe tình thương mến thương! Không chơi nữa!”

“Không chơi thì thôi!” Tam Bảo bĩu môi, quay sang nhìn Ôn Thiếu Khanh: “Đàn anh, anh chuẩn bị bữa khuya rồi đúng không?”

Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Mới ăn tối được hai tiếng thôi mà…

Thấy ánh mắt mọi người có chút gì đó không đúng, Tam Bảo gượng cười sửa lời: “Em chỉ hỏi thôi, em không đói.” 

Lần này mọi người đồng loạt gửi cho Trần Thốc ánh nhìn thương hại.

Trần Thốc che mặt cười, kéo Tam Bảo đứng dậy, hỏi ý Ôn Thiếu Khanh: “Tôi dẫn cô ấy đi xem trong tủ lạnh có gì không nhé?”

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Đi đi.”

Tùy Ức cũng đi theo, “Em đi rửa tay đây.”

Tiêu Tử Uyên bám sát, “Anh đi với.”

Tùng Dung vừa dọn bài vừa nhìn hai người kia rời đi, khẽ nói: “Tình cảm của anh họ với chị dâu anh tốt thật.”

Ôn Thiếu Khanh đang đưa hộp bài cho Tùng Dung, nghe thấy cô nói vậy cũng nhìn về phía kia, “Hâm mộ à?”

Tùng Dung ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Ôn Thiếu Khanh hạ giọng: “Vậy lát nữa anh cũng làm cho người khác hâm mộ em nhé?”

Còi báo động trong lòng Tùng Dung kêu inh ỏi. Cô ném cho anh một ánh mắt đầy cảnh giác, “Không cần!”

Bị bắt nạt ngầm suốt một tối, cô biết rõ mình không thể ở lại nơi này quá lâu, liền đứng dậy, “Em còn phải về xử lý mấy thứ. Về trước nhé.”

“Xử lý gì?”

“Chung Trinh.” Nói xong, Tùng Dung đưa tay ngoắc Chung Trinh, “Em họ, chúng ta đi nào.”

Chung Trinh đang ngồi chơi với Nhường Chút trên thảm, nghe thấy tiếng gọi của Tùng Dung thì lập tức ôm chặt chú chó, gửi hy vọng cuối cùng vào Ôn Thiếu Khanh, “Thầy Ôn, em có thể ở lại chơi với Nhường Chút một lúc nữa không? Em thích nó lắm.”

“Cậu vừa mới quyết định thích nó đấy à?” Ôn Thiếu Khanh vạch trần, “Cậu có thể dẫn nó sang nhà chị họ cậu chơi.”

Chung Trinh mếu máo lên án anh: “Sếp, sếp thấy chết không cứu.”

“Ừ, tôi còn có thể thêm dầu vào lửa nữa đấy.” Nói xong, anh quay sang hỏi Tùng Dung: “Lúc nãy em trai em bảo rằng em được rất nhiều cô gái theo đuổi, thật vậy sao?”

Vẻ lúng túng hiện lên trong mắt Tùng Dung. Cô giận dữ nhìn Chung Trinh, ngọn lửa nơi đáy mắt dữ dội đến mức Ôn Thiếu Khanh nhìn cũng phát sợ.

Đây là chuyện Tùng Dung không muốn nhắc đến nhất. Cô không biết rốt cuộc thể chất mình có vấn đề gì mà từ nhỏ đến lớn chẳng có chàng trai nào theo đuổi, nhưng số con gái “cảm nắng” cô thì có thể lập thành một binh đoàn, đúng là ký ức đen tối không muốn nghĩ đến.

Chung Trinh bị lửa giận của Tùng Dung hù dọa, bất đắc dĩ đứng dậy mặc áo.

Thấy có người sắp về, những người khác cũng nhao nhao đòi về.

Lúc đang tụ tập trước cửa để đi giày, chợt có người kêu lên: “Mau nhìn trên tường kìa!”

Tùng Dung nghe tiếng cũng nhìn theo. Ngoài những tấm hình cũ, trên bức tường ảnh ở chỗ cửa còn có thêm một tấm ảnh mới, đó chính là ảnh lần trước hai người chụp cùng Nhường Chút. Chẳng biết vì sao Ôn Thiếu Khanh lại rửa nó ra, còn phối thêm một khung hình hợp tông, treo ở vị trí chếch phía bên phải.

“Ảnh gia đình?”

“Ha ha, Chung Trinh, cậu nên đổi cách xưng hô đi chứ?”

Chung Trinh ngây người nhìn tấm ảnh chụp chung kia.

Ngoài Chung Trinh, còn một người khác cũng phản ứng khác thường.

Tần Sở – người tưởng như không hề tồn tại suốt cả buổi tối, run lên khi thấy tấm hình kia. Mỹ nhân đao “chém” mỹ nhân. Cô vẫn luôn cho rằng Ôn Thiếu Khanh là một người gian tà, vẻ ôn hòa chỉ là vỏ bọc, thật sự không ngờ anh có thể nhìn một người bằng ánh mắt dịu dàng thiết tha đến thế.

Tần Sở cúi đầu yên lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lấy dũng khí ngoảnh sang nhìn Ôn Thiếu Khanh, ngập ngừng, “Mấy quả táo kia…”

Ôn Thiếu Khanh như sực nhớ ra điều gì, vô cùng tự nhiên quay đầu hỏi Tùng Dung đang đi giày: “Đang nghĩ xem sáng mai ăn gì. Hay là ăn bánh táo nhé?”

Tùng Dung hết sức bất ngờ, chưa kịp phản ứng đã có người lên tiếng.

“Bác sĩ Ôn, sáng mai tôi cũng muốn ăn bánh táo.”

Ôn Thiếu Khanh cười, hất cằm về phía Tùng Dung, “Hâm mộ không?”

“Hâm mộ! Hâm mộ!”

“Hâm mộ là được rồi, muốn ăn thì tự đi mà mua “

Nói xong, anh quay lại nhìn Tùng Dung như muốn kể công, “Họ đang hâm mộ em đấy.”

Tùng Dung bình tĩnh nhìn Ôn Thiếu Khanh, lòng đã sớm khuất phục. Đây đúng là một thanh niên tốt dám nói dám làm, chẳng qua nếu đối tượng không phải mình thì hay hơn.

Sắc mặt Tần Sở hơi khó coi, lặng lẽ xoay người đi ra thang máy. Mới được một đoạn, cô quay lại đợi Tùng Dung, thấy Tùng Dung ra bèn hỏi: “Cô ở đâu? Tôi lái xe, có cần tôi đưa về không?”

Tùng Dung đang bận suy tính chuyện xử lý Chung Trinh, lơ đãng lắc đầu, “Không cần đâu, tôi ở đây mà.”

Biểu cảm trên mặt Tần Sở như đông cứng. Lúc này Tùng Dung mới nhớ ra, lúc giới thiệu Tần Sở vẫn chưa tới, ý thức được có thể cô ấy sẽ hiểu lầm, liền chỉ vào cửa đối diện giải thích: “Tôi ở nhà bên cạnh.”

Lúc này mặt Tần Sở mới dãn ra, cười ngượng ngùng, “Vậy tôi đi trước đây.”

Ồn Thiếu Khanh cũng nhanh chóng ra cùng, kéo Tùng Dung đi đến cửa thang máy, “Cùng tiễn họ xuống dưới đi.”

Tùng Dung suy nghĩ một chút, lịch sự không từ chối.

Khi cửa thang máy mở ra, Tùng Dung chợt nảy ra một ý. Cô hơi chậm lại, đứng trước thang máy kín người, cười lên tiếng: “Chật quá, tôi đi chuyến sau. Mọi người đi trước đi.”  

Nhóm người còn chưa kịp phản đối, cửa thang máy đã đóng lại.

Tùng Dung quay lại nhà Ôn Thiếu Khanh, lấy chìa khóa mở cửa lách người đi vào. Cô đứng ở cửa ra vào nhìn lướt qua ảnh chụp trên tường rồi kiễng chân, nhanh tay lấy xuống giấu vào trong áo khoác, nhìn xung quanh, thấy nhân chứng duy nhất là Nhường Chút đang nhìn mình chằm chằm thì hung hăng lườm lại, “Không được mách! Nếu không tao sẽ thịt mày!”

Nói xong cô vội lách mình ra ngoài, đi thang máy xuống dưới.

Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung đứng trước tòa nhà cười chào mọi người. Chung Trinh đau khổ đứng trong gió rét vẫy tay, dùng ánh mắt ai oán liếc nhìn bà chị họ đứng cạnh, chỉ hận không thể rời khỏi nơi này với đám người kia.

Nhóm người đi sau cùng nhìn hai bóng dáng đứng cạnh nhau, nhỏ giọng bàn tán.

“Thấy không?”

“Thấy gì?”

“Bác sĩ Tần thua thê thảm!”

“Bác sĩ Tần không đẹp bằng luật sư Tùng.”

“Nông cạn! Tần Sở thua ở nhận thức! Nếu cô ấy có nhận thức giống Tùng Dung…”

“Thì bác sĩ Ôn chính là của cô ấy đúng không?”

“Vớ vẩn! Nếu cô ấy có nhận thức giống Tùng Dung thì sẽ không thích Ôn Thiếu Khanh, giờ cũng không phải buồn!”

“Tôi thấy bác sĩ Tần có buồn gì đâu. Với lại vốn cô ấy với bác sĩ Ôn cũng chẳng có gì, tại mọi người đồn thổi thôi. Chưa biết chừng là chúng ta nghĩ quá nhiều cũng nên.”

“Táo Giáng sinh tặng người ta sắp bị đập nát thành bánh táo rồi, làm sao có thể không buồn? Không thể hiện ra mặt có nghĩa là tâm lý quá vững. Điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ người học y có tố chất tâm lý rất tốt!”

“…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.