99 Cách Sống Cùng Ông Chồng Khó Ở

Chương 35: Ý đồ Riêng



Edit: Khánh Ly

Thật sự tiếng động bên đây đã quấy rầy đến chiếc xe màu đen phía đối diện. Nhìn thấy chiếc xe của Sư Tam gia lao nhanh như mũi tên rời đi, người trong chiếc xe màu đen không đợi bạn của mình nữa, lập tức đạp ga đuổi theo.

Vào lúc sự chú ý của mọi người thay đổi, Cát Nhạc Trì nhảy ra từ bụi cây phía sau, chạy đến nhà vệ sinh!

Vài gã cao to khác nhìn thấy hắn, bốn người họ sao có thể để cho mục tiêu chạy thoát, lập tức nhào ra.

Cát Nhạc Trì vừa nỗ lực chạy vừa nhìn lên, trùng hợp nhìn thấy Lâm Tiểu Ngư đứng đó chỉnh đồng hồ, kéo quần đi ra. Cát Nhạc Trì thầm mắng một tiếng, lúc chạy ngang qua thấy vẻ mặt cậu ngỡ ngàng, nghĩ thầm chắc cậu sợ đến choáng váng, vội vàng bắm tay cậu kéo vào trong.

Cửa nhà vệ sinh “Kẹt” một tiếng rồi khép lại, vừa tránh được lưỡi đao đâm thẳng vào mặt, vừa cách bọn cướp bên ngoài hơn ba mét.

Có một tiếng động va đập mạnh vào cánh cửa, Cát Nhạc Trì bấm khóa, hắn không thèm để ý đến Lâm Tiểu Ngư, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho cấp dưới ở gần đó.

Điện thoại vừa đổ chuông, đầu dây bên kia hỏi: “Anh cả, có chuyện gì vậy?” Cát Nhạc Trì tranh thủ từng giây từng phút để nói: “Xe của Tam gia vừa chạy qua, sau lưng có người bám theo! Nhanh đi giúp anh ấy! Không biết những tên đó có súng hay không, phải giữ an toàn cho Tam gia…”

Chưa nói xong, Lâm Tiểu Ngư bên cạnh giật lấy điện thoại cua hắn.

Lâm Tiểu Ngư vứt điện thoại đi, không biết rơi ở đâu mà nghe một tiếng “Tỏm”. Cậu lùi về phía sau đứng cạnh cửa, lạnh lùng nhìn hắn.

Cát Nhạc Trì nhíu mày: “Cậu làm gì vậy?”

Vẫn có người đập cửa sau lưng Lâm Tiểu Ngư, bất cứ lúc nào người bên ngoài cũng có thể xông vào. Cuối cùng Cát Nhạc Trì cũng nhận ra, trong chốc lát mọi suy nghĩ trong đầu đều thông suốt.

“Là cậu dẫn người tới?” Cậu thông đồng với người ngoài để hãm hại người nhà?”

Vốn tưởng rằng Lâm Tiểu Ngư sẽ trốn tránh, nhưng không ngờ Lâm Tiểu Ngư còn có thể vì tình mà đến cậu của mình cũng âm mưu hãm hại!

Lâm Tiểu Ngư cười híp mắt, lắc đầu cười nói: “Tôi không muốn hại cậu của mình, anh cũng không phải người thân của tôi.” Giây kế tiếp, cậu nở một nụ cười, tay chỉ vào chóp mũi của Cát Nhạc Trì, căm ghét mắng: “Cát Nhạc Trì, anh là cái thá gì! Anh chỉ là đống rác rưởi được nhặt về thôi! Còn dám ức hiếp tôi nữa chứ! Chờ anh rơi vào tay tôi, tôi sẽ bắt anh phải khóc lóc xin lỗi! Hối hận vì trước đây đã ức hiếp tôi!”

Sau đó cậu nhấc ngón trỏ lên, nâng thanh ổ khóa cửa lên.

Cậu mở khóa cửa.

“Rầm” một cái, cánh cửa được mở ra. Lâm Tiểu Ngư đứng cạnh cửa không kịp né nên té xuống đất, cũng may là cậu ngã nhào ra đất, vì những thứ lao vào không phải là người, mà là những lưỡi dao sắc mọn.

“Keng keng” mấy tiếng, mấy lưỡi dao phóng tới trước mặt hắn.

Cát Nhạc Trì khẽ dao động trong lòng! Không có súng? Vậy hắn đâu cần phải trốn! Hắn lập tức né sang một bên như gió, liếc mắt một cái thấy rõ vị trí của bốn người, hít một hơi thật sâu, trước khi đối phương xoay người chém thêm nhát nữa, thân trên của hắn bất động, thắt lưng dưới chuyển hướng, nhanh chóng giơ chân lên, quét một đường ngang cổ đối phương.

“Hả!”

Tiếng xương cốt vỡ vụn, một người đàn ông cao lớn hơn một trăm ký bay ra ngoài, va vào vách tường rồi từ từ trợt xuống, con dao trong tay người đó rơi ra, cổ lệch sang một bên, bất tỉnh.

Ba người kia thấy vậy vẫn không sợ, nhìn người vừa ngất rồi quay lại. Chân Cát Nhạc Trì hạ xuống, vào thế, ba người họ lao vào tấn công, một trước một sau liều chết. Rõ ràng ba người này đã hợp tác với nhau nhiều lần, phối hợp rất ăn ý, Cát Nhạc Trì rất khó ra đòn.

Lâm Tiểu Ngư từ dưới đất bò dậy, trợn mắt há mồm nhìn Cát Nhạc Trì đánh nhau với ba người. Cậu thầm khen ngợi trong lòng, họ như đang múa kiếm, rất điêu luyện, xứng đáng là chuyện gia diễn xuất! Nhưng Cát Nhạc Trì vẫn chiếm ưu thế, cứ tiếp tuc như vậy, chỉ sợ trong vòng năm chiêu, hắn đã xử lý xong hai tên còn lại. Diễn viên cũng chỉ là diễn viên, là đồ dỏm!

Sao Đàm Phong không chuẩn bị mấy tin tức giả để hù dọa hắn chứ?

Lòng Lâm Tiểu Ngư như lửa đốt, cậu nghiêng đầu nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt sáng lên!

Cậu nhìn thấy con dao trên mặt đất.
Nam diễn viên ở góc tường không biết là thật hay giả, khóe miệng có sốt cà chua, đúng là không chuyên nghiệp, người khác đánh nhau còn hắn thì giả chết! Có những người luôn có ý nghĩ trục lợi từ người khác, cậu sẽ ghi nhớ khuôn mặt của người đó. Nếu lát nữa Cát Nhạc Trì mà chạy trốn được, nhất định cậu sẽ làm rõ chuyện này với người kia!

Lâm Tiểu Ngư từ từ di chuyển thân thể, nhặt được con dao.

Lưỡi dao lạnh lẽo, vô cùng sắc bén, cầm trên tay chắc nịch, hẳn là hàng thật.

Ra tay sao?

Cậu chưa từng hại ai, cũng không dám làm tổn thương người khác. Cậu sợ sệt và ghê tởm mùi máu tanh và quyền lực, nhưng nếu trận này Cát Nhạc Trì thắng, cậu sẽ mất tất cả! Cậu chỉ muốn có tình yêu! Cát Nhạc Trì lại coi chuyện đó là trò cười! Có thù không trả không phải là đàn ông!

Những bộ phận nào có thể bị thương nhưng không gây tử vong? Lâm Tiểu Ngư nín thở tập trung suy nghĩ, nhìn chằm chằm người anh nuôi đang đánh nhau với ba người. Nhất định phải tìm đúng chỗ…

Không gian nhỏ hẹp của nhà vệ sinh rất khó để tung cước, động tác của Cát Nhạc Trì đã bị kiềm chế, mỗi lần dao vung tới, hắn luôn tránh được trong tích tắc.

Mắt vừa thấy dao đâm đến, cơ thể Cát Nhạc Trì né sang một bên, bắt lấy cổ tay đối phương, đồng thời xoay người ra phía sau đá một cú vào mặt người đánh lén, kẻ phía sau hét thảm một tiếng, ngã xuống đất. Theo quán tính, Cát Nhạc Trì quay sang vung chân vào người phía trước!

Thắng bại đã rõ, kết quả không thể nghi ngờ!

Ngay lúc này, có một chuyện bất ngờ xảy ra!

“..Xẹt” một tiếng, tiếng dao cắt vào da thịt.

Cát Nhạc Trì cúi mình, không tin được vào mắt, từ trước ra sau bên sườn là vết dao mang theo máu tươi.

Quần áo xung quanh mũi dao nhanh chóng bị nhuộm đỏ, máu tụ ở mũi dao cô đặc lại nhỏ thành giọt.

Khuôn mặt trắng bệch của Lâm Tiểu Ngư ló ra, hay tay vẫn cầm cứng ngắc con dao, nhìn thấy ánh mắt của anh mình, cậu sợ đến độ rút con dao ra, trong nháy mắt vết thương của Cát Nhạc Trì không ngừng máu chảy. Sắc mặt Cát Nhạc Trì lập tức tái xanh, hắn lấy tay che vết thương lại không cho máu chảy, khom lưng, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.

Lâm Tiểu Ngư hoảng hốt, cậu vội vàng quăng con dao xuống, “đạp đạp” mấy cái, lui lại mấy bước, ngã ra sàn. Cậu khóc lóc: “Không, không phải tôi cố ý đâu! Ai bảo anh ức hiếp tôi! Ai bảo anh ức hiếp tôi chứ!”

Cậu nhìn chằm chằm Cát Nhạc Trì, trợn mắt đề phòng hắn sẽ cho mình một dao. Nhưng đừng nói là một dao, đến chân hắn cũng không nhấc lên được.
Tâm trạng cậu hoảng loạn, đào bớt trên mặt đất mấy cái, cuối cùng chống hai tay đứng lên.

Cậu không thèm quay đầu, tông cửa ra bỏ chạy.

Cát Nhạc Trì cũng không thèm tính sổ cậu, bây giờ hắn chỉ để ý đến nhát dao này của Lâm Tiểu Ngư, một dao khác đã ở bả vai của hắn, to đến mức khiến đầu gối hắn cong xuống.

……………………………………………

Lâm Tiểu Ngư không chạy được bao xa thì gặp chiếc xe của Sư tam gia quay về cùng với vệ sĩ của nhà họ Sư.

Tiếng xe đang lao tới đột ngột dừng lại, nhưng chưa kịp dừng hẳn, Sư Tam gia đã đẩy cửa xe nhảy xuống, Tiểu Ban trên vai anh, thoải mái nhấp nhô theo nhịp bước của anh, không chịu nhảy xuống.

Sư Tam gia đi tới túm lấy cánh tay của Lâm Tiểu Ngư, lòng anh như lửa đốt khi kiểm tra đứa cháu mình từ đầu đến chân mấy lần: “Không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”

Lâm Tiểu Ngư kinh ngạc lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt ân cần của Sư Tam gia lập tức òa khóc, tủi thân muốn nhào vào lòng anh. Nhưng nghĩ lại, trong nháy mắt tay chân cậu cứng đờ!

Còn Cát Nhạc Trì! Hắn bị thương, phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện. Nhưng, nhưng Cát Nhạc Trì bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, cậu đã đâm hắn một dao, hắn sẽ bỏ qua sao? Bây giờ nếu kêu Sư Tam gia quay lại cứu hắn, bản thân cậu không còn đường sống!

Cậu cũng không thể để hắn tự sinh tự diệt, như vậy cậu sẽ cắn rứt lương tâm cả đời; nhưng nếu cứu hắn, cậu sẽ phải trả giá, nếu hôm nay chuyện cậu bày mưu tính kế bị lộ, tất cả công sức từ trước tới giờ đều đổ sông đổ biển.

Hơn nữa, nếu bây giờ Sư Tam gia vào trong, sẽ gặp ba tên diễn viên, Sư Tam gia sẽ truy cứu trách nhiệm, đến lúc đó, cậu sẽ bị liên lụy.

Dù sao đi nữa phải đánh lạc hướng Sư Tam gia!

Bây giờ trong lòng Lâm Tiểu Ngư đang dậy sóng dữ dội, Sư Tam gia thấy cậu im lặng, trong lòng cảm thấy có điều không lành.

“Tiểu Cát đâu? Anh của cháu đâu? Không phải hắn đi tìm cháu sao, sao bây giờ không ở cùng cháu?” Sư Tam gia lo lắng hỏi.

Lâm Tiểu Ngư hít thở sâu, lập tức chỉ tay về phía trước, nói: “Anh ấy bảo cháu đợi ở nhà vệ sinh đừng ra ngoài, anh ấy dụ bọn xấu đi. Anh ấy ở bên kia! Cháu…”

Cậu còn chưa nói xong, Sư Tam gia nắm tay cậu vào trong xe, anh cũng lên xe, Tiểu Ban cũng lập tức nhảy xuống ngồi lên đùi Sư Tam gia. Sư Tam gia quát với tài vệ sĩ: “Đuổi theo!” Sau đó anh đạp chân ga, chạy đi!

…………………………………….

Hoàng hôn đỏ như máu.

Ánh sáng trên con đường nhựa thưa thớt, hiện ra một khoảng tối.

Vết máu loang lỗ.

Xa xa nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn thất một bóng người đi trên đường. Đêm tối tĩnh lặng và vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài chiếc lá mùa thu rời, vài tiếng còi nối tiếp nhau vang lên nơi đô thị hẻo lánh.

Ánh mặt trời màu đỏ như thiêu đốt, từng chút từng chút như nuốt lấy đường chân trời.

Ánh sáng lung lay chồng chéo lên nhau, nhạt dần, ảm đạm.

Cát Nhạc Trì ôm một bên bụng chỉ được băng bó đơn giản, bước đi từng bước một cách khó khăn.

Đường nét trên cơ thể hắn được phác thảo bằng ánh sáng mờ ảo, khiến hắn trông có vẻ cao to hơn, giống như một ngọn núi, nhưng là một ngọn núi sắp sụp đổ. Ánh mặt trời tro tàn lộ ra từ những khe hở do dành động hắn tạo ra, chẳng khác nào dung nham sắp dâng trào, nuốt chửng hắn từng chút một.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.