9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 24: Kích thích



Đường Hoan nhẹ bước trở về nhà.

Biết Đổng Minh Hoa sẽ đến tìm mình nên nàng không ngủ trưa nữa, soi gương điểm trang đơn giản một chút, rồi mangmột chiếc ghế đẩu ra ngoài hậu việnđặt ở dưới tán cây hồng tươi tốt, nàng dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên cạnh đó còn có một khung thêu, bên trên là chiếc khăn thêu Cẩm Chi mới thêu được một nửa, mặt trên có một đôi uyên ương đã được hoàn thành, chỉ có lá sen bên trên là chưa thêu xong. Nếu không có ai thêu nó tiếp, vậy Đường Hoan chỉ cần đơn giản cắt một kéo, ngay chỗ giữa hai con uyên ương, đem chiếc khăn lụa được thêu tỉ mỉ xẻ làm đôi.

Đến khi Đổng Minh Hoa nhìn thấy, nhất định sẽ rất đau lòng?

Đây chính là bậc thang mà nàng cho Đổng Minh Hoa bước xuống.

Nàng muốn cho nữ nhân tên Tương Ngọc Châu biết cái gì gọi là múc nước giỏ trúc, ngoan ngoãn gả cho một lão già làm kế thất, cả đời cũng không thể hưởng thụ sự sung sướng mà chỉ có nam tử trẻ tuổi mới đem lại cho nàng ta được; cũng muốn khiến cho gã Đổng Minh Hoa hèn nhát bội bạc kia thân bại danh liệt. Cũng không phải hoàn toàn là vì báo thù cho cha Tống, Đường Hoan tự nhận mình không hề có lòng tốt đến thế. Dù sao đó cũng là cha của Cẩm Chi, không phải là cha nàng, nếu là cha nàng, nàng sẽ làm cho hai người kia sống không bằng chết! Nàng làm như vậy, chính là vì không vừa mắt với bọn họ, mặt khác, nàng còn muốn mượn Đổng Minh Hoa kích thích Tống Mạch.

Căn cứ vào trí nhớ của Cẩm Chi, trước đây Đổng Minh Hoa thường vụng trộm đến Tống gia tìm nàng.

Cửa lớn không dễ đi vào thì còn có tường cửa sau. Bây giờ Tống Mạch còn đang ở ruộng lúa làm việc, hơn nữa bây giờ là giữa trưa, trời nóng nhất, trên đường không có ai, Đổng Minh Hoa nhất định sẽ tiếp tục diễn lại trò cũ.

Để đảm bảo không lặp lại sai lầm trong giấc mộng đầu tiên, Đường Hoan đem cửa lớn ở chính viện, cửa nam của phòng bếp, tất cả đều đóng hết. Làm như vậy thì dù cho Tống Mạch có trở về bất chợt, nàng cũng có thể nghe thấy được tiếng động, kịp thời xử lí.

Đổng Minh Hoa đến đây thật.

Hắn vòng ra cửa sau Tống gia, xác định thấy không có ai nhìn, liền thuần thục trèo lên đầu tường.
Khi thực hiện hành động này, hắn đã suy nghĩ rất nhiều.

Từ lúc Cẩm Chi 12 tuổi xuất hiện quỳ thủy, hắn liền không trèo tường vào nữa. Mới trước đây, hắn dùng các loại cớ đến tìm nàng, trong lòng nàng vui mừng, tuy cảm thấy không ổn nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý. Đương nhiên, hắn đến đây là để nói chuyện với nàng, chơi đùa cùng nàng, kể cho nàng nghe mấy chuyện lý thú khi đi học, mà không hề làm ra chuyện gì vượt quá lễ nghi. Sau khi nàng nói mình đã là đại cô nương, lén lút mãi như vậy thì không tốt, hắn vì giữ cho nàng nên cũng
đành từ bỏ, hơn nữa khi đó hắn đã đọc nhiều sách, đã không còn là đứa trẻ bướng bỉnh trước kia rồi.

Thanh mai trúc mã…

Vừa ngọt ngào lại đắng chát…Đổng Minh Hoa nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bờ tường, đi về phía trước vài bước mới phát hiện bóng người quen thuộc đang ngồi dưới tán cây.

Xiêm y màu trắng, gò má gầy gò, lại tái nhợt, không hề hồng nhuận kiều diễm giống như xưa.

Nhạc phụ đi rồi, Cẩm Chi đau lòng biết bao…

Trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn luyến tiếc, Đổng Minh Hoa nhẹ bước tới bên nàng.

Nàng đang nhắm mắt, là đang ngủ hay đang nghĩ chuyện gì?

Đi đến gần nàng rồi mà nàng vẫn như cũ chưa tỉnh. Đổng Minh Hoa thấy nàng tĩnh lặng đã lâu nhưng lại luyến tiếc không nỡ đánh thức nàng, tầm mắt chuyển từ khuôn mặt tinh tế của nàng xuống dưới bàn tay nhỏ bé nàng đang gối lên, sau đó nhìn đến khung thêu đặt bên dưới, nhìn mảnh khăn thêu trên khung, đôi uyên ương bị cắt thành hai nửa…

Lòng đau giống như bị ai đâm vậy, Đổng Minh Hoa thống khổ nhắm mắt lại. Chiếc khăn tay này, là hắn tặng cho nàng, xin nàng thêu uyên ương cho hắn. Rốt cuộc hắn đã làm sai cái gì, vì sao nàng lại có thể nhẫn tâm tuyệt tình đến thế!

“Cẩm Chi…” Hắn nửa quỳ trước người nàng, cầm tay nàng, nhỏ giọng gọi.

Đường Hoan nhíu mi, chậm rãi mở to mắt.

“Cẩm Chi…” Đổng Minh Hoa khẩn cầu nhìn nàng, “Cẩm Chi, nàng đừng tức giận. Ta, ta thực sự rất nhớ nàng nên mới vụng trộm trèo tường vào. Cẩm Chi tốt, rốt cuộc ta đã làm sai cái gì, nàng nói cho ta biết được không? Hai chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, nàng cứ thế nhẫn tâm từ hôn với ta sao?”

Đường Hoan chăm chú nhìn hắn, nhìn rồi lại nhìn, nước mắt tuôn rơi, tay rụt lại, vừa đứng dậy vừa dùng giọng nói đầy căm hận thốt lên: “Ngươi cút! Ngươi còn tới tìm ta làm gì!” Dứt lời, nàng ôm miệng chạy vào.

Đổng Minh Hoa vội vàng đuổi theo, trước khi Đường Hoan đóng cửa đã kịp với chân vào. Sức lực của nam nhân trời sinh lớn hơn nhiều so với nữ nhân, hắn mạnh mẽ chen vào, không để nàng đóng cửa, từ phía sau ôm lấy Đường Hoan, không cho nàng đi: “Rốt cuộc ta đã làm gì khiến nàng phật ý, nàng nói cho ta biết đi! Ta làm sai, ta sẽ nhận sai với nàng, ta sẽ sửa, nàng đừng không quan tâm tới ta được không?”

Đường Hoan dùng hết sức lực toàn thân cào lên mu bàn tay hắn, “Ngươi buông ra!”

Đổng Minh Hoa bị đau hít một hơi, tức giận trong lòng bùng lên, mạnh mẽ xoay người con gái trong lòng lại, quát khẽ: “Cho dù có phán ta tội chết, nàng cũng nên để cho ta trước khi chết biết được vì sao mình chết chứ?!”

Đường Hoan hoảng sợ, sau đó cười lạnh với hắn: “Đổng Minh Hoa, đã đến mức này, ngươi còn giả vờ si tình trước mặt ta làm gì? Coi ta là đồ ngốc sao? Ta thực sự hận mình đã nhìn lầm ngươi!”

Đổng Minh Hoa chưa bao giờ nhìn thấy Cẩm Chi như vậy, lòng càng thêm nặng nề, “Ta…”

Đường Hoan kiên quyết hất hắn ra, nàng chỉ vào cửa sau rồi đuổi hắn: “Ngươi cút! Đi tìm biểu muội tốt của ngươi đi! Ngươi đã cùng nàng ta làm ra đến loại chuyện đó rồi, còn tới tìm ta làm gì? Không phải ngươi muốn lấy nàng làm vợ nạp ta làm thiếp sao? Đổng Minh Hoa, ta nói cho ngươi biết, ta thà rằng gả cho một tên ăn mày, thà rằng cả đời không lấy chồng cũng sẽ không làm thiếp cho ngươi!
Ngươi không xứng!”

“Tanói ra mấy lời này lúc nào chứ!”

Đổng Minh Hoa tức giận vô cùng, chỉ tay lên trời thề: “Ta, Đổng Minh Hoa nếu từng có ý nghĩ nạp Cẩm Chi làm thiếp trong đầu hãy để cho thiên lôi giáng xuống khiến ta chết không được tử tế!”

Đường Hoan giật mình, ngơ ngác nhìn hắn, “Là, là chính mồm Ngọc Châu nói với ta, nói ngươi với nàng đã làm ra chuyện vợ chồng…ta không tin ngươi làm chuyện đó nhưng nàng, nàng liền đem chiếc khăn hồng nhiễm máu đưa cho ta, nói, nói đó là các ngươi…” Nàng cắn môi, không nói được nữa.

Tiện nhân Tương Ngọc Châu kia!

Đổng Minh Hoa thật sự hối hận đến chết! Nhọc cho hắn buổi trưa còn vì mấy giọt nước mắt ma quỷ của nàng ta mà mềm lòng, ai ngờ nàng ta lại có thể hãm hại hắn như thế!

Hắn tiến lên mấy bước, quỳ gối trước người Đường Hoan, “Cẩm Chi, ta là người thế nào nàng còn không rõ sao? Trong lòng ta từ trước tới giờ chỉ có một mình nàng, nàng làm sao lại tin lời Tương Ngọc Châu được chứ? Nàng ta muốn gả cho ta nhưng ta không thích nên nàng ta không có cách nào với ta,mới cố ý đến trước mặt nàng nói hươu nói vượn nhằm ly gián chúng ta! Cẩm Chi, ta với nàng ta là trong sạch, nàng tin ta được không?”

Đường Hoan kinh ngạc nhìn gã nam nhân này.

Sư phụ bảo: Nam nhân thích nhất là lừa dối nữ nhân, có khi còn nói dối đến mức thật hơn cả sự thật. Nàng mới xuống núi một thời gian ngắn, chưa gặp qua nhiều nam nhân lắm. Kiều Lục nói dối nàng cảm thấy thật tầm thường nhưng một Đổng Minh Hoa vốn hèn nhát bất lực trước mặt nữ nhân lại có thể bịa ra mấy lời ra hình ra vẻ thế này…

Quả nhiên loại người thành thật như Tống Mạch mới là không bình thường sao?

Đường Hoan xoay người, nhỏ giọng “hừ” nói: “Làm sao ta biết được ngươi có nói thật không? Lúc trước, ngươi chẳng đối xử với nàng ta tốt lắm sao, ngay cả khi hai ta gặp nhau, ngươi cũng mang nàng ta theo mà!”

Đổng Minh Hoa có thể không biết nắm bắt tâm tư nhiều nữ nhân nhưng với Cẩm Chi, hắn rất quen thuộc, nghe nàng nói như vậy, hắn biết nàng đã tin.

Kìm nén vui mừng trong lòng, hắn đứng lên, nắm lấy bả vai Đường Hoan, “thành thật” nói: “Từng lời từng chữ ta nói đều là sự thật. Đúng rồi, Cẩm Chi, nàng biết không, dượng ta đã định cho nàng ấy một mối hôn nhân tốt rồi, sáng mai sẽ đón nàng ấy trở về xem mặt. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nàng ấy sẽ gả cho một viên ngoại đã hơn 50 làm kế thất. Nàng nghĩ xem, nếu ta thật sự có lòng với nàng ấu, có lẽ nào lại để yên? Cẩm Chi, ta chỉ để ý có mình nàng, nàng tức giận ta sẽ giải thích, nàng
vui vẻ ta cũng vui vẻ theo. Nữ nhân khác ở trong mắt ta cũng chẳng là cái gì. Cẩm Chingoan, chúng ta đừng cãi nhau nữa, chuyện từ hôn, nàng khuyên nhủ nhị thúc, được không?”

Đường Hoan cúi đầu không nói lời nào.

Đổng Minh Hoa ngọt ngào cầu xin: “Cẩm Chi…”

Đường Hoan đẩy hắn ra, quay đầu lại, nói: “Ta, ta tạm thời tin chàng nhưng phải đợi biểu muội của chàng đi rồi, chờ đến khi việc hôn sự của nàng thật sự định rõ, ta mới có thể hoàn toàn tin chàng, mới có thể giải thích rõ ràng với nhị thúc được. Trước khi đó, chàng không nên tới tìm ta nữa!”

“Cẩm Chi, nàng…”

“Chàng đi đi, nếu để người khác nhìn thấy, ta biết sống thế nào?” Đường Hoan thở hổn hển đẩy hắn ra khỏi cửa.

Đổng Minh Hoa không thể làm gì, “Được được được, ta đi, ta đi! Nhưng Cẩm Chi, nàng đừng đau lòng nữa, nàng chờ ta, ta nhất định sẽ chứng minh cho nàng thấy!”

Đường Hoan giận dữ liếc xéo hắn một cái, rồi “sập” một tiếng, đóng cửa lại.

Đổng Minh Hoa vì cái liếc mắt đầy phong tình kia của nàng mà mất hồn.

Mấy ngày không gặp, Cẩm Chi, dường như so với trước đây càng trở nên đẹp hơn…

Sau khi nhảy khỏi bờ tường, trái tim rộn ràng của Đổng Minh Hoa dần bình ổn lại. Nghĩ đến biểu muội vẫn còn ở trong nhà chờ hắn trả lời, trong ngực trào lên cảm giác khó chịu. May mà Cẩm Chi còn bằng lòng nghe hắn giải thích nếu không ngay cả lí do vì sao mất đi Cẩm Chi chắc hắn cũng không biết!

~

Đường Hoan cũng không quan tâm sau khi trở về Đổng Minh Hoa với Tương Ngọc Châu sẽ cãi lộn thế nào.

Loại rắc rối hai nữ một nam này, lòng của nam nhân đang ở trên người ai, hắn sẽ tin tưởng người đó. Trước kia, Cẩm Chi rất thành thật, không đấu lại Tương Ngọc Châu. Còn bây giờ, nếu Tương Ngọc Châu có thể đoạt lại lòng Đổng Minh Hoa, nàng liền bái nàng ta làm sư phụ!

Rửa mặt xong, nàng thu dọn lại đống đồ trong sân, ngủ một giấc dậy rồi bắt đầu chuẩn bị làm cơm chiều.

Đến khi Tống Mạch mệt mỏi trở về, trời đã sẩm tối rồi.

Người hắn đầy mồ hôi nên Đường Hoan bảo hắn đi tắm rửa trước.

Tống Mạch biết người mình nhếch nhác, cũng không muốn để chất nữ nhìn thấy bộ dạng này nên chưa kịp quan sát nàng cẩn thận đã vào trong tắm rửa. Cho tới khi hai người mặt đối mặt ngồi cùng một bàn ăn cơm, hắn mới phát hiện tối nay chất nữ rất hay ngẩn người, lúc thì ngẩn người, lúc lại cười, chính là nụ cười ngượng ngùng duy chỉ có ở các cô gái.

Tuy chất nữ như vậy trông rất xinh đẹp nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi nàng: “Có chuyện gì vui vậy?”

Đường Hoan cúi đầu không nói.

Nàng không muốn nói, Tống Mạch cũng không dám hỏi lại. Nhưng, nhìn dáng vẻ xấu hổ động lòng người của nàng, tim hắn như bị một cọng lông chim cọ vào, cọ rồi lại cọ, hận không thể lập tức biết, xấu hổ của nàng, tươi cười của nàng, rốt cuộc là vì ai.

Hắn ư?

Cả buổi chiều bọn họ đều không gặp mặt, nàng lại là chất nữ của hắn, làm sao có thể…

Đổng Minh Hoa?

Trước kia, người bên ngoài dùng Đổng Minh Hoa trêu ghẹo chất nữ, chất nữ cũng sẽ như vậy. Nhưng không phải nàng đã hết hy vọng với Đổng Minh Hoa rồi sao?

Có lẽ là tại hắn nghĩ quá nhiều.

Mang theo nghi ngờ dù thế nào cũng không thể giải đáp, Tống Mạch lên giường ngủ trước. Chất nữ hiếu thuận với hắn, việc nhà đều ôm hết.

Đến khi hắn sắp tiến vào giấc ngủ, hắn đột nhiên nhớ ra. Sáng nay, chất nữ có nói tối nay lại đến ngủ cùng hắn?

Đang nghĩ tới, rèm cửa bị xốc lên, nàng đi tới. Hắn vẫn không nhúc nhích, giả vờ ngủ, nghe nàng đóng chặt cửa, sau đó nhẹ nhàng lên giường.

Quay mặt vào vách tường, Tống Mạch thực khẩn trương.

Đường Hoan mới về phòng phía tây thay áo ngủ, cho nên sau khi lên giường, nàng liền tiến thẳng đến trước người Tống Mạch, nhẹ giọng hỏi: “Nhị thúc ngủ chưa? Con vào được không.” Dứt lời, liền xốc chăn chui vào. Ở trong cùng một ổ chăn, hai người khó tránh khỏi tiếp xúc thân thể. Cơ hồ, mỗi lần Đường Hoan chạm vào Tống Mạch, hắn liền lập tức dịch ra, như tránh rắn rết.

Đường Hoan chỉ cảm thấy buồn cười, đã chung chăn rồi, hắn vẫn còn cái bộ dáng suy nghĩ cho nàng, rốt cuộc hắn còn muốn làm tới khi nào?

Nàng thoải mái ôm eo hắn, mặt dán vào tấm lưng dày rộng của hắn, nhẹ giọng thầm thì: “Ừm, nhị thúc tắm rửa rồi, trên người rất thơm.”

Cơ thể Tống Mạch căng cứng.

Không phải hắn không cảm thấy chất nữ như vậy là không ổn, nhưng mà, nàng đã làm rồi, chẳng lẽ hắn lại trách cứ nàng không biết xấu hổ? Nàng, nàng cũng không phải cố ý, nàng đang rất đau lòng, rất sợ hãi, chỉ có thể ỷ lại nhị thúc hắn thôi.

“Nhị thúc, thúc quay lại ôm con giống như đêm qua được không? Thúc quay lưng về phía con, con vẫn sợ hãi, giống như ở phía sau, có thứ gì đó.”

Cả người nàng run run.

Tống Mạch đau lòng xoay người lại, yên lặng ôm nàng, nửa người dưới lại cố ý dịch ra xa.

Đường Hoan chui vào lòng hắn, bộ ngực mềm mại phập phồng chạm vào hắn, “Nhị thúc, thúc đối với Cẩm Chi thật tốt, được thúc ôm như vậy, con rất an tâm.”

Tống Mạch ở trên đỉnh đầu nàng cười khổ, bắt buộc mình suy nghĩ chuyện khác, phân tâm.

Đường Hoan rướn lên trên, ôm lấy cổ hắn, nói vào lỗ tai hắn, “Nhị thúc, hôm nay con, con thật vui. Minh Hoa, Minh Hoa chàng tới tìm con. Chàng nói chàng vẫn luôn chỉ thích mình con, còn nói biểu muội của chàng sẽ lập tức về nhà đính hôn. Nhị thúc, con, con quyết định lại tin chàng thêm một lần, chuyện từ hôn, nhị thúc cứ coi như con chưa nói gì.”

Tống Mạch vẫn còn đang vì đụng chạm quá mức thân mật của nàng mà cảm thấy dày vò, nhưng sau khi nghe nàng nói xong, những tâm tư diễm tình xa xôi đều biến mất, trong ngực chỉ còn lại chua xót khó có thể tỏ bày.

Chất nữ, vẫn thích Đổng Minh Hoa.

Tận mắt hắn bắt gặp Đổng Minh Hoa liếc mắt đưa tình với Tương Ngọc Châu…

“Chuyện của biểu muội hắn có đúng không? Vì sao ta vẫn chưa nghe nói gì?” Hắn không nhịn được nhắc nhở nàng.

“Là thật. Buổi trưa, khi con trở về có đi ngang qua Đổng gia, tận mắt con nhìn thấy, dượng Minh Hoa phái con thứ hai tới đón nàng ấy, sáng mai sẽ đi. Nhị thúc, Minh Hoa không hề thay lòng với con, con thực sự rất vui vẻ. Nhị thúc, thúc có vui không?” Đường Hoan dịch người lên trên, cúi đầu chăm chú nhìn mắt hắn, khóe môi mỉm cười.

Tống Mạch trông thấy vậy.

Hắn có vui không?

Hắn chỉ có thể vui mà thôi, “Ừm, Cẩm Chi vui vẻ là tốt rồi. Được rồi, nhị thúc mệt rồi, thúc ngủ trước đây.”

Đường Hoan lại một lần nữa nằm trong lòng hắn, nàng ôm chặt hắn, nghe tiếng tim hắn đập.

Lần này, cơ thể Tống Mạch không có chút phản ứng nào. Hắn nhìn màn đêm giăng đầy bên ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng, lại chẳng có chút buồn ngủ nào.

Là vì chất nữ không hiểu rõ lòng người mà phiền chán, hay là vì…hắn không biết, hắn cũng không muốn biết. Chất nữ phải lập gia đình, không phải Đổng Minh Hoa thì sẽ là một người khác, tóm lại sẽ không bao giờ là người nhị thúc này. Cho dù, hắn chỉ là nhị thúc trên danh nghĩa của nàng.

Trên ngực dường như có tảng đá đè lên, hít thở cũng cảm thấy khỏ khăn.

Đường Hoan nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn.

Nam nhân này…vì sao lại không chủ động tranh thủ một lần?

Nhị thúc ngoan, yên tâm đi, ngày mai thúc sẽ không cần ghen tị nữa đâu, chất nữ bón đường cho thúc ăn…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.