__ vài tuần sau___
– Cây đàn của ai vậy Bảo Bảo?!- Xử Nữ thấy Bảo Bình ôm cây guitar bèn hỏi.
– Của baba tớ vừa gửi lên đấy! Tiện cho tớ luyện tập!!- Bảo Bình trả lời.
– Thế à! Vậy tớ phải mua bông gòn mới được!!- Xử Nữ gật gật đầu nói.
– Để làm gì??
– Thì những lúc cậu tập tớ đem ra nhét vào tai níu không hằng tháng tớ phải đi thăm bác sĩ à!!
– Ơ…..ơ…Không… không có chuyện đó đâu, cậu không sử dụng bông gòn không cần hằng tháng đâu mà là hằng ngày đi thăm bác sĩ á…! – Bảo Bình sau khi đơ thì nói dỗi.
– Haha!
– Níu không phải ở phòng học nhạc gặp tên Thiên Yết kia tớ cũng chẳng cho cậu ăn hành!!
– Thoi được ròi.. xem như tớ chịu thiệt, hi sinh vì cậu!- Xử Nữ vỗ vai Bảo Bình nói.
– Ahihi!!
__ Phòng học nhạc lớp guitar___
– Hai tuần nữa, học viện chúng ta sẽ có các học viên và giáo sư của các học viện khác đến. Nên thầy hiệu trưởng yêu cầu mỗi phòng học nhạc sẽ chọn ra 1 học viên xuất sắc nhất đại diện ra biểu diễn chào mừng họ ở phòng Hội trường. Thầy cũng đã quyết định, Bảo Bình em sẽ đại diện phòng guitar biểu diễn.!!- Giáo sư tuôn 1 tràng.
Giờ Bảo Bình mới biết thầy Phước vốn là Giáo sư guitar giỏi tầm cở quốc gia, ông vốn khó tính chỉ có 1 người là học trò ruột của Giáo sư- đó là Thiên Yết. Và bây giờ có thêm 1 người nữa chính là Bảo Bình. Ông rất hài lòng về Bảo Bình, nên rất thương yêu Bảo Bình và Bảo Bình cũng thương yêu, tôn trọng ông.
– Thưa thầy! Sao lại là em??- Bảo Bình ngạc nhiên đứng dậy nói ý kiến của mình.
– Lớp chúng ta vốn biết rõ em là học viên xuất sắc guitar.!
– Nhưng…..!
– Thầy đã quyết định như vậy ròi! Cứ thế đi!!- Giáo sư biết Bảo Bình sẽ tìm cách từ chối nên đành tự mình quyết định.
– Dạ!!- Bảo Bình ngậm ngùi đồng ý.
– Vậy 2 tuần này Thiên Yết sẽ luyện đàn cho em!!- Giáo sư lại típ.
– Dạ???- Bảo Bình ngạc nhiên “dạ” lớn.- Sao sao lại là anh ta??- Bảo Bình lại hỏi típ.
– Vì sắp tới thầy có việc bận nên sẽ qua Anh Quốc. Nhưng thầy sẽ cố gắng sắp xếp thời gian về tham dự buổi biểu diễn!!
Bảo Bình khuôn mặt méo xẹo khóc không ra nước mắt ngồi xuống. Thiên Yết từ nảy đến giờ luôn quan sát Bảo Bình, 1 đường cong đẹp đẽ hiện trên môi Thiên Yết ròi bỗng dưng phụt tắt. Còn đám nữ sinh thì tiếc nuối+ghen ghét Bảo Bình vì được gần Thiên Yết, nhưng không làm được gì vì họ công nhận Bảo Bình rất xuất sắc về guitar.
– Huhuhu. Sao lại là tớ chứ??? Á á a……….!- Bảo Bình ở sân sau trường cùng Xử Nữ, Thiên Bình và Bạch Dương than vãn.
– Cậu yêm tâm tụi tớ cũng có tham gia mà, nhưng có điều biểu diễn riêng từng tiếc mục thôi!!- Xử Nữ nói.
– Gì!! Các cậu cũng được chọn sao??! Haha vậy ta không lẽ loi rồi!!- Bảo Bình nghe cả 3 sao nữ cũng cùng biểu diễn thì lật mặt như lật bánh rán thay đổi 360 độ luôn. 3 sao nữ thì đơ toàn tập.
___ Ta là dãy phân cách đến buổi tập___
Từng tưng tứng tưng tưng……( tiếng đàn của chụy Bảo ở phòng học nhạc)
– Nhạc dẽo!!- Thiên Yết nhìn ngoài cửa sổ lạnh lùng nói.
– Tôi chỉ biết những bài đấy thôi!!- Bảo Bình nói không nhẹ không gấp.
Bảo Bình vừa dứt lời, Thiên Yết bỗng cầm sấp giấy trên bàn quăng cho Bảo Bình.
– Gì đây??- Bảo Bình nhìm sấp giấy hỏi.
– Đàn nó đi!!- Thiên Yết vẫn nhìn ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói.
– Anh là gì mà lại ra lệnh cho tôi??
– Tùy cô!!
Bảo Bình đành nhịn vậy, vì Giáo sư thân yêu phải ráng nhịn ráng nhịn. Bảo Bình cầm sấp giấy xem qua vài lần ( vì Bảo Bình nổi tiếng có bộ não cá vàng….ahihi đùa đấy) ròi bắt đầu để sấp giấy lên giá ròi đàn từ từ theo.
– Sai!- Thiên Yết lạnh lùng nói.
Bảo Bình biết mình đàn sai nốt nên đàn lại.
– Sai!- Thiên Yết vẫn lạnh lùng nói.
Bảo Bình hết thở sâu, không phải vì sợ hay hồi hộp mà là vì nhịn Thiên Yết.
– Sai!
– Sai!!
– Sai!!!
– Sai!!!!
=_=’
– NÀY!! Giáo sư bảo anh đến đây để luyện cho tôi nhé, tôi chỉ vừa mới học guitar thoi mà anh lại đưa bản nhạc mới, tôi đàn theo làm sao tôi biết mình sai nốt nào, sai cái gì anh phải nói ra cái đúng tôi mới biết được để sửa chứ, nếu tôi biết mình sai 1 lần mà bấm đàn lại cho đúng thì đâu cần anh luyện cho tôi.!- Bảo Bình nhịn Thiên Yết hết nổi, tuôn ra 1 tràng. Thiên Yết thì đơ lại đơ. Đây là người con gái đầu tiên dám lớn tiếng với anh.
Thiên Yết quay sang nhìn Bảo Bình lạnh lùng, nhưng Bảo Bình không thay đổi biểu cảm của mình. Cứ nghĩ anh ta sẽ nổi giận vì cô lớn tiếng với anh ta. Nào ngờ Thiên Yết cầm sấp giấy chỉ nơi Bảo Bình sai và chỉ cách bấm dây đàn sao cho đúng nốt. Đứng như Thiên Yết đã chỉ thì bản nhạc trông hay hơn, đi sâu vào lòng người, bây giờ chỉ cần luyện tập cho thuần thục là Ok!
Thiên Yết cảm thấy đưa bản nhạc này cho Bảo Bình đàn là đúng, cô thật sự có năng khiếu về guitar, cô đàn bản nhạc này thật sự như thổi thêm hồn vào chi nó.
Bảo Bình thắc mắc từ đâu mà Thiên Yết lại có 1 bản nhạc tuyệt như vậy, sâu lắng, nhẹ nhàng, đi sâu vào cõi lòng người, làm người nghe dù có buồn phiền bao nhiêu cũng vơi đi.
– Bản nhạc này từ đâu anh có!- Bảo Bình quay sang hỏi Thiên Yết.
– Từ tôi!- Thiên Yết lạnh lùng vô cảm nói.
-HẢ????
– Tôi sáng tác!
– Thật….thật….sao…..?????
Thiên Yết không trả lời cũng chẳng gật đầu, mắt vẫn nhìn về khung cảnh ở ngoài cửa sổ.( au: kím cái chi mà nhìn ở ngoài đấy hoài nhỉ???)