Bầu không khí quá ư là yên ắng, Nigi buộc phải bắt chuyện trước “À, không ngờ anh nhìn vậy mà cũng có tình người nhỉ? Cậu bé lúc nãy sẽ biết ơn anh lắm đó!”. Fuu vẫn im lặng. “Mà anh cũng giỏi thật ha! Võ công cũng cao cường ấy, có thể đánh gục tới tận năm thằng.” Fuu vẫn vậy. “A đúng rồi, anh cho tôi số người thân gia đình anh đi, tôi sẽ gọi họ đến đưa anh về.” Sự im ắng mãi của Fuu khiến Nigi dần trở nên khó chịu, cô gằn giọng “Này, rốt cuộc thì anh muốn gì đây? Anh lớp 12 rồi mà không lẽ chưa học thế nào là phép tắc lịch sự khi giao tiếp à?” Lúc này, Fuu mới đưa mắt qua nhìn Nigi, thốt lên một câu khiến cô im ru “Hôm nay cô nói hơi bị nhiều đấy!”
Tức giận, nhưng cô chẳng có hứng đánh hay chửi kẻ bị thương, cô đứng dậy, định quay lưng bỏ đi thì lập tức bị Fuu kéo tay lại, ngã vào người anh Fuu liền đổi tư thế, đè Nigi xuống, đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào gương mặt cô. “Này! Anh bị thế mà vẫn không bỏ được cái thói biến thái của mình à?”, Fuu vẫn không đáp, nhẹ đưa tay vuốt mái tóc cô, rồi ôm hôn lấy cô. Nigi nhẫn nhịn, Fuu nhân cơ hội giữ chặt lấy hai bàn tay cô, đưa môi xuống vùng cổ, lướt nhẹ trên ấy Chợt, mọi thứ im lặng đi. Nigi cảm thấy là lạ, cái cảm giác hồi trước, cảm giác khi anh chạm vào người cô bỗng đâu mất rồi. Cô nhìn lại thì thấy, Fuu đã ngủ gục trên lòng ngực cô. Nhìn gương mặt tuấn tú của Fuu đang ngủ ấy, Nigi vừa thấy ngại, vừa muốn nực cười. Giờ mà cô chuyển động, sợ là sẽ khiến anh giật mình, nên Nigi quyết định nằm yên đấy, một tay xoa lấy mái tóc anh, một tay choàng qua ôm lấy phần lưng vững chãi ấy. Thế rồi, cả hai chìm vào giấc ngủ.