————————– Tại 1 quán bar đường XX ——————————
-Này cô em xinh đẹp! Đến đây rót rượu cho anh!-1 gã có vết sẹo dài trên mặt gằn giọng lên nhìn Song Tử
-Qua liền! Qua liền!- Song Tử cố uốn éo chiều lòng mấy gã kia, nếu không thì không biết chúng sẽ làm gì cô
“Sao cậu còn chưa tới? Hay cậu sẽ không tới?”-Cô thoáng buồn
Nhưng chúng đâu đưa Song Tử đến đây chỉ đề rót rượu. Rót rượu cho gã kia xong thì cô liền bị 1 gã say xỉn khác ngồi gần đó năm lấy cổ tay kéo cô ngồi xuống đùi hắn.
-Cô gái xinh đẹp! Ở lại “chơi” với anh 1 lúc đã!- Tên đó đưa bàn tay lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Song Tử khiến cô khó chịu nhưng vẫn kiềm chế ngồi yên. Nhưng hắn ta được nước lấn tới, hắn di chuyển tay xuống phần cổ rồi dần xuồn đến phần ngực khiến Song Tử sợ hãi đẩy hắn ra.
-Đừng động vào tôi!- Cô khóc
-Cưng khóc trông vẫn rất xinh đẹp! Nhưng cưng lại không ngoan tí nào!- hắn tiến tới gần Song rồi dồn cô đến bức tường trước mặt.
Cô không lui được nữa, người cô bất chợt run lên, cô ngước mắt lên nhìn hắn. Đập thẳng vào mắt cô là ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay bây giờ của tên kia. Hắn thấy cô nhìn hắn thì liền dùng 1 tay tóm 2 tay cô lại giơ lên rồi ghì chặt vào tường khiến cô không thoát ra được.
-Cưng thật sự rất đẹp! Đẹp đến mức khiến anh đây không cưỡng lại được!- Hắn nói rồi đưa tay còn lại vuốt nhẹ đùi Song Tử.
Cô hoảng sợ, vùng vẫy nhưng hắn quá khỏe, cô không tài nào thoát ra được. Cô khóc trong tuyệt vọng
“Cậu…cậu…đâu rồi?”
Bỗng có 1 chàng trai bước vào, gào ầm lên khi thấy cảnh tượng đó:
-MÀY MAU BUÔNG CÔ ẤY RA! CÔ ẤY LÀ CỦA TAO! KHÔNG AI ĐƯỢC ĐỘNG ĐẾN CÔ ẤY HẾT!
“Giọng nói này….là…”
-Là bạn trai của cưng sao?- Tên đó quay sang hỏi Song như cô chỉ khóc mà không trả lời lại hắn
“Bốp”
-Mày khinh tao sao?- Gã ta thẳng tay tát Song tử khiến 1 bên má cô đỏ tấy lên đau rát.
-TAO ĐÃ KÊU MÀY KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG VÀO NGƯỜI CÔ ẤY! SAO MÀY DÁM!- Kim Ngưu tính lao tới chỗ Song Tử và hắn thì bị 1 đám người chặn lại
-Muốn tới đây thì hãy hạ hết đàn em của tao đã! Trong lúc đó, tao sẽ “chơi” với bạn gái của mày thật vui vẻ! HAHAHA…-Hắn cười lớn rồi ghé sát mặt vào người Song Tử. Hắn hôn lên vành tai cô. Cô vùng vẫy, cô kháng cự nhưng 2 tay vẫn không thoát ra được
Lúc này, 5 sao nam cũng đã đuổi đến nơi. Tình hình cấp bách, họ cùng xông lên giúp Ngưu, họ hạ mấy tên đó 1 cách nhanh chóng. Thấy vậy, hắn liền cầm chai rượu gần đó, đập vỡ đi 1 nửa 1 đưa kề vào cổ Song Tử
-Mày bước thêm bước nữa tao sẽ giết nó!
-MÀY DÁM!-Ngưu gào lên
Hắn tức giận, đưa chiếc chai vỡ đó cứa nhẹ qua cổ cô khiến nó ứa máu còn cô thi đau đớn nhắm nghiền mắt, miệng mím chặt lại nén cơn đau xuống. Bỗng có 1 cây kim nhỏ đâm thẳng vào cánh tay hẳn khiến hẳn ngã xuống, chìm vào giấc ngủ. Đó là súng gây mê của cảnh sát, Yết đã gọi cảnh sát trên đường chạy đến đây. Thoát ra khỏi bàn tay của gã đó, Song Tử vẫn còn rất sợ hãi, người run cầm cập, khuôn mặt đầy nước mắt. Cô thẫn người ngồi phịch xuống đất.
-Song Tử!- Ngưu chạy tới ôm cô vào lòng
-Xin lỗi vì đã để cậu chờ lâu! Giờ không sao rồi!- Ngưu trấn an cô.
“Ấm áp quá! Mùi hương này…giọng nói này…đúng là Ngưu rồi”- cô cười nhẹ rồi ngất lịm đi, đầu cô gục vào lồng ngực Ngưu
-Song Tử! Cậu không sao chứ!- Ngưu lo lắng
-Mau đưa cậu ấy về nhà băng bó vết thương! Ở đây có cảnh sát rồi!- Sư quay sang nói với Ngưu
-Tôi muốn hắn mãi mãi ngồi bóc lịch trong tù!- Yết lạnh lùng nói với mấy ông cảnh sát
-Thiên Yết thiếu gia, chúng tôi đã rõ!
————————————Tại biệt thự———————————–
Bạch Hải bế Thiên Bình lên phòng rồi xuống phòng khách đợi. Các sao nữ giúp Cân băng bó các vết thương, lau qua người rồi cũng đi xuống phòng khách đợi tin tức của Song Tử.
-Vết thương của em ấy thế nào rồi?- Bạch Hải nhìn mấy sao nữ
-Đã không sao rồi ạ!- Cự nói
Bỗng cánh cửa biệt thự mở ra, Kim Ngưu bế Song Tử vội vã bước vào trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng của các sao nữ và cả Bạch Hải
-Để cậu ấy ngồi đây! Tớ sẽ giúp cậu ấy sát trùng vết thương rồi băng lại!- Mẹ giải vốn là bác sĩ nổi tiếng nhất đất nước nên Giải cũng được chỉ dạy 1 vài kĩ thuật cơ bản đề phòng gặp chuyện
Ngưu đặt Song Tử ngồi xuống sofa, để đầu cô tựa vào ngực mình. Tay anh lúc này nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của cô. Giải nhanh chóng sát trùng rồi băng vết thương trên cổ Giải vào.
-Phù! May mà vết thương không sâu! Giờ thì không sao rồi!- Giải nói
-Song Tử!- Xử Nữ vui mừng khi thấy Song tỉnh lại
-Mình..mình đang ở đâu?- Tuy đã tỉnh nhưng cô còn rất nên cô vẫn phải ngồi dựa người vào Kim Ngưu
-Cậu đang ở biệt thự rồi! Đừng lo nữa! Mọi chuyện qua rồi!- Bạch Dương an ủi cô bạn
-Song Song!- Bỗng có 1 giọng nói quen thuộc vang lên. Đó là Thiên Bình. Cô đứng 1 cách khó khăn, tay chống vào thành cửa. Chân cô bỗng nhói đau trực ngã xuống đất.
-Ê! Cẩn thận!
“Ấm quá! Mùi hương này! Vẫn là cậu ấy!”
Kết thấy Cân sắp ngã liền chạy tới để cô ngã vào lòng mình, còn 2 tay thì vòng qua eo cô giữ chặt lại.
-Mệt thì đừng xuống đây chứ!- Kết nói nhỏ chỉ đủ cho Cân nghe
-Mình không sao! Cảm ơn cậu!- Cân ngượng ngùng nói
Kết dìu Cân ra chỗ Song Tử đang ngồi.
-Lần sau không được liều như vậy! Nghe chưa!- Cân trách móc cô bạn
-Biết rồi mà!- Song Tử cười nhẹ
-Thôi! Các em dìu 2 bạn lên phòng nghỉ sớm đi! Mọi người đều mệt cả rồi! Mai còn phải đi học nữa!- Bạch Hải cắt ngang câu chuyện
-Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều!- Cân quay sang nhin Bạch Hải
-Không có gì! Thôi anh cũng về đây! Mấy đứa nghỉ sớm đi!- Bạch Hải cười nói
-Em tiễn hai!- Bạch Dương đứng dậy tiến anh trai ra cổng rồi quay lại phòng khách
-Tớ nghĩ hai cậu mai nên nghỉ học thì tốt hơn!- Mã Mã lên tiếng
-Phải đó! Dù sao học lực của 2 người cũng tốt! Có gì đi học về tụi này giảng lại cho là được!- Sư đồng tình nhìn Song và Cân
-Phải đó Song Song, Tiểu Cân!- mấy sao nữ cũng đồng tình
-Thôi! Đi ngủ!- Yết nói
Chưa kịp nói gì thì mọi người đã giải tán. Ngưu bế Song Tử lên phòng trước. Trong phòng khách giờ chỉ còn lại Cân và Kết. Cân thấy mọi người đã lên phòng thì liền chống tay đứng dậy nhưng vết thương ở đầu gối lại nhói đau khiến cô hơi cau mày và ngồi lại xuống sofa.
-Vết thương của cậu lại rách ra rồi kia!- Vết thương chưa lành mà Cân đã di chuyển nhiều nên miệng vết thương lại nứt ra khiến máu nhuộm đó 1 phần giải băng trắng
-Ngồi yên đó! Mình băng lại cho cậu!- Kết nhẹ nhàng gỡ lớp băng bó vừa rồi ra, nhẹ lấy giấy thấm bớt máu đi rồi băng lại bằng dải băng mới.
-Cảm..cảm ơn cậu!- Cân đỏ mặt nói
Kết không nói gì. Anh cất cuộn băng y tế đi rồi quay lại sofa nhấc bổng Cân lên.
-Cậu…cậu…làm gì vậy?- Cân ngạc nhiên, có chút không thoải mái
-Cậu còn cựa quậy nữa là vết thương lại nứt ra đó!- Kết nói rồi nhẹ nhàng bế cô lên phòng ngủ, còn Cân thì ngoan ngoãn ngồi yên để cậu bế đi.
Một ngày dài kết thúc. Mới 2 ngày mà đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Không biết trong những tháng ngày tới, họ còn phải vượt qua bao nhiêu khó khăn nữa? Họ liệu sẽ giữ tấm chân tình ấy hay thay lòng đổi dạ? Họ sẽ lựa chọn giữa yêu hay thù hận?