Bước một bước, lại lùi lại hai bước, nàng mang theo sự giận dữ trút hết lên chân Nhân Mã. Chuyện chẳng qua là Nhân Mã tìm đồ thay thế cho nàng, nhưng chẳng tìm được nên y đành mượn tạm chi trước con heo gắn vào bàn tay phải Ma Kết. Ma Kết lúc tỉnh lại giận tím tái mặt mày, hôm nay y thay cho nàng chân heo, thì mai liệu nàng còn ra cái dạng gì nữa?
Nhân Mã bên cạnh từ tốn bảo: “Đợi ta tìm được cánh tay đẹp sẽ thay cho nàng.”
Ma Kết như muốn khóc, đôi mắt đỏ hoe: “Ngươi nói xem, ta sẽ sống tạm bợ trong cơ thể này bao lâu nữa?”
Nhân Mã sờ cằm, có chút trầm mặc: “Khi ta tìm được thân thể hoàn hảo để thay.”
Bỗng sống lưng nàng lạnh cứng, tìm được thân thể, tất là đi giết người sao?
“Này, ta không muốn sống trong cơ thể người chết.”
“Là người sống?”
“Vậy ngươi định bắt sống người khác để đổi mạng cho ta ư? Độc ác đến vậy, ta không muốn.”
“Đó không gọi là độc ác!”
“Mất nhân tính!”
“…”
Cốt chính là Nhân Mã cũng chẳng biết sẽ tìm thân thể nào thay cho Ma Kết, vì để mang một khối óc, cùng trái tim đang đập hoán đổi là điều vô cùng mạo hiểm. Đó có thể coi là làm trái lại mệnh trời.
Mà Ma Kết hoàn toàn phản đối giải pháp đó, cho nên y chỉ còn một cách duy nhất: “Ta mang cho nàng nhục thể cả đời không già đi, không tan biến hay thối rữa. Chỉ là…”
Ma Kết ngẩng đầu, đưa đôi mắt chờ đợi: “Chỉ là sao?”
“Nàng chỉ có thể sống ở nơi lạnh lẽo nhất… cả đời…”
Lời vừa dứt, Ma Kết như hít phải một ngụm khí lạnh, nếu phải sống ở nơi lạnh lẽo nhất thì nàng không muốn nữa. Đó là tồn tại không phải sống, chưa nói đến không thể về nhà được. Nàng đưa cái tay heo khều nhẹ vai Nhân Mã: “Còn cách nào khác không?”
Đầu lông mày khẽ chau, Nhân Mã gật đầu: “Tìm nữ nhân thích hợp, cướp mạng sống của nàng ta.”
Ma Kết lắc đầu lia lịa.
Trong đầu Nhân Mã vội nhớ đến một nữ nhân, người y đã từng một thời yêu cuồng si, chỉ là giờ đây… nàng ta có lẽ đã trở thành mây gió. Y bật cười, nụ cười ẩn chứa nỗi buồn không tên. Nhẹ nắm lấy bàn tay heo của Ma Kết dắt đi: “Đi ăn chút gì chứ?”
Ma Kết hết chóp mũi nhỏ: “Bằng cái tay heo này ư? Không đi!”
Nói là không đi chứ khi biết Nhân Mã dẫn đi ăn kẹo hồ lô thì miệng đã nhỏ đầy.
…
Đi được một đoạn bỗng Nhân Mã dừng lại, bảo hộ Ma Kết ở sau lưng y, đưa mắt nhìn xung quanh, dường như có gì đó bất ổn: “Mộc Tinh?”
Ở đâu đó trong cánh rừng ở trước phát ra tiếng “sột soạt” và âm thanh rên rỉ ái mị, Ma Kết thò cái đầu nhỏ qua bên phải Nhân Mã, nàng chẳng cảm nhận được gì cả nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đó chờ chỉ thị. Nhân Mã hơi cúi đầu nói nhỏ: “Nắm chặt lấy áo ta, cho dù có nghe gì cũng không được trả lời, bụm mũi lại không được ngửi hương thơm kỳ dị từ nơi này.”
Nàng gật đầu, đưa tay che mũi, tay kia nắm chặt gấu áo Nhân Mã, bước chầm chậm theo y. Đến khi khung cảnh hoang tàn hiện ra trước mặt, một cặp nam nữ đang ngồi bên mảnh đất nâu sẫm gần đó. Nữ nhân kia ngẩng đầu nhìn hai người, trong tay còn cầm thanh kiếm mang ký hiệu Song Thương giáo. Nam nhân đang nằm la liệt dưới đất y phục không toàn diện, trên người bị lấp bởi máu Mộc Tinh, khuôn mặt mộng mị tựa như trúng phải mê hồn hương của bọn Mộc Tinh chưa khỏi. Nhân Mã nắm lấy cái tay heo Ma Kết đi chầm chậm đến gần hai người kia, y là người mở lời khi nữ nhân ấy sợ hãi chĩa mũi kiếm đến y: “Tại hạ không phải Mộc Tinh!”
Bạn đang đọc truyện Nhục Dục của tác giả Kim Tuyến Kun được đăng tải tại wattpad và santruyen
Nữ nhân vẫn chưa thoát khỏi cơn sốc, đôi đồng tử se lạnh cho đến khi Ma Kết đưa hai ngón tay chữ V ra chào: “Xin chào!”
“Các người là ai?”
timviec taitro
Nhân Mã đáp: “Vô tình đi qua đây không ngờ lại gặp phải Mộc Tinh.”
Nhưng là, Ma Kết lại đưa luôn cái tay heo còn lại ra chào luôn, làm cho người kia một phen bấn loạn hai tay cầm chuôi kiếm xông thẳng đến Ma Kết. Nhân Mã choàng tay ôm eo nàng, nâng người bay vút lên không trung, đạp một cành cây rồi lại đáp xuống một cách nhẹ nhàng nhất tránh tổn hại cơ thể Ma Kết. Bị người ta công kích, Ma Kết cảm thấy đau lòng, tròng mắt đỏ hoe, rưng rưng: “Sao ngươi lại muốn giết ta?” Quay sang đánh vào ngực Nhân Mã, dỗi hờn: “Tại ngươi cả đấy!”
Phải một lúc sau nữ nhân kia mới buông kiếm xuống, Nhân Mã hỏi: “Vị cô nương và công tử đây là?”
Bạch Dương vẫn còn nghi hoặc, đưa mắt dè chừng: “Ta là Bạch Dương, tên phế vật này là Song Ngư người của Song Thương giáo.”
“Thì ra là đạo hữu chính môn, tại sao lại có mặt ở nơi yêu khí nặng nề như thế này?”
“Bọn ta đang đi theo lời chỉ dẫn của một người, để tìm về nguồn gốc thân thế.”
Nhân Mã giúp Bạch Dương đỡ lấy Song Ngư vào một ngôi nhà sụp xệ, trông ra có thể nhìn thấy hết cả bàn ghế bên trong, ắt hẳn nơi này đã bị bỏ hoang rất lâu rồi. Song Ngư khỏe hơn, y ngồi tựa vào cây cột gỗ mục, miệng không ngừng: “Nước… nước…”
Bạch Dương cho y nước, tiện tay tát một cái vô mặt sặc cả nước. Ma Kết thấy thế liền hỏi: “Sao lại đánh người bị thương?”
Bạch Dương tức giận đỏ mặt: “Hắn giở trò với ta đã đành thôi, này còn cùng đám Mộc Tinh ân ân ái ái, mà bọn chúng còn dùng hình dạng ta quyến rũ hắn nữa.”
Thật ra thì Ma Kết chẳng hiểu gì, nàng ậm ừ rồi chạy sang Nhân Mã cùng y điều chế thảo dược. Trong mấy ngôi nhà hoang này vẫn còn thảo dược phơi khô rơi khắp đường, hẳn trước khi Mộc Tinh chiếm cứ thì đây từng là ngôi làng dành cho những vị thầy thuốc. Lúc nhuốm lửa, sắc thuốc, Ma Kết có hỏi: “Song Thương giáo theo ngươi nói là trừ yêu diệt ma, sao tên đó lại bị Mộc Tinh quyến rũ chứ?”
Viền môi y hơi cong, tay nhẹ nhàng rắc từng chiếc lá khô vào ấm đất nung: “Song Ngư ấy à? Trong lúc ta xem qua cho hắn mới biết công lực còn bị khắc chế, chưa nói đến cơ thể đó vốn dĩ không thể sống lâu đến chừng này được.”
“Vậy, hắn đáng lẽ phải chết?”
“Cũng có số ít kỳ tích xảy ra trên một vài người.”
Ma Kết gật gù, đưa mắt hướng về phía Song Ngư cùng Bạch Dương, nhìn thấy bộ dạng sắp chết còn bị bạo hành, vừa tội vừa buồn cười.