Sáng ngày hôm sau, lời đồn đại lan ra khắp cả kinh thành.
“Ngươi biết gì không, hôm qua Bình Nhạc Vương gia khóc lóc thảm thiết từ trong cung chạy về đấy.”
“Hả ta cũng có nghe nói nhưng còn chưa tường tận lí do. Ngươi biết vì sao không?”
“Còn cái gì nữa, chắc chắn là bị Thái Hậu xử phạt rồi. Thái Hậu không phải mẹ đẻ của Vương gia, khác máu thì tanh lòng thôi.”
“Suỵt, ngươi nhỏ giọng chút. Đừng nói to thế. Quan binh nghe được thì lôi đầu người vào nhà giam bây giờ.”
“Ha ha ha, các ngươi muốn biết chuyện gì thì lại đây ta kể cho nghe.”
Một lão nhân tóc trắng phơ, râu dài cũng màu bạc; tay chân đen nhẻm khẳng khiu. Lão ta nhanh chân chạy tới bàn hai người họ, nhỏ giọng nói:
“Lão hôm qua từ trong cung chở rác ra ngoài, nghe rõ ràng rành mạch chuyện này. Lão ma ma thân cận bên cạnh Thái Hậu làm cho Trắc phi của Bình Nhạc Vương gia sảy thai. Y vào cung chất vấn nhưng Thái Hậu không nỡ xử tội bà ta. Nên là… Ài…. Ngươi xem?”
Người chung quanh nghe được, lập tức túm tụm lại bàn tán.
“Thật không, Trắc phi Bình Nhạc Vương gia có thai sao? Đây là đại hỉ a. Y gần 30 tuổi mới có con. Bây giờ lại như thế. Sao không tức giận cho được?”
“Đúng vậy, ta nghe nói là Bình Nhạc Vương gia bị bệnh kín khó lưu con nối dòng nên đến nay vẫn chưa có hài tử. Như này, chắc là không có con thật rồi.”
“Thái Hậu đúng thật là nhẫn tâm. Ngày thường không thích Vương gia thì thôi, nhưng đối xử bất công như vậy. Cũng không sợ lạnh lẽo nhân tâm a.”
Lão nhân tóc tróng lúc này rút khỏi đám đông, nhanh chân tiến đến hậu viện của quán trà Cúc Mật. Dỡ bỏ lớp hóa trang, Tiêu Đắc tới bẩm báo với Vương gia:
“Thưa Vương gia, chuyện đã được lan rộng ra khắp kinh thành rồi ạ.”
“Tốt lắm, ta muốn cho lão bà đó nếm thử cảm giác bị vạn người phỉ nhổ.”
– ———————–
“Choang……”
“Chết tiệt, ta nghĩ tên Triệu Bình đó hôm qua chính là cố ý khóc lóc như thế, để cho bá tánh cười nhạo Ai gia.”
“Mẫu hậu người bình tĩnh đi, Cửu đệ chắc chắn là do tức giận quá thôi. Đệ ấy cũng vừa mất con mà.”
Hoàng đế Triệu Hoành ngồi bên cạnh an ủi mẫu thân của mình. Không hiểu vì sao, chỉ qua một đên lời đồn thau khắc nghiệt, bất công, hà khắc với Bình Nhạc Vương gia lan truyền khắp cả trong cung lẫn ngoài kinh thành. Bây giờ đâu đâu cũng bàn luận chuyện này. Dù Hoàng đế đã lệnh cho quan viên áp chế, nhưng bá tánh nói tránh đi, bá quan văn võ cũng không làm gì được.
“Hoàng đế, chuyện này Ai gia chỉ bảo là để điều tra, không có ý hà khắc với nó. Con xem, nó khóc lóc như thế vừa mất thể diện hoàng thất vừa đánh vào mặt Ai gia.”
“Mẫu hậu hoàng nhi hiểu người không cố ý khắc nghiệt với Cửu đệ. Nhưng người xem, bây giờ kinh thành đồn ầm chuyện này lên rồi, cũng nên cho bá quan văn võ và bá tánh câu trả lời. Nếu không, cửu đệ ở trong phủ một nháo hai thắt cổ cũng thành chuyện không hay a.”
Thái Hậu nghe vậy thì lập tức trừng lớn con mắt.
“Nó lại làm chuyện gì sao?”
“Mẫu hậu người có điều không biết. Sáng nay, phủ Bình Nhạc Vương trang hoàng khăn tang, còn cả đội kèn trống đám ma kêu inh ỏi ở ngoài. Haizzz. Một lời khó nói hết.”
Hoàng đé thở dài, trong mắt ông ta Cửu đệ tính tình kì quái, ngày thường thì ăn chơi trác táng nhưng đụng chuyện là thích làm ầm lên, hoàn toàn không coi mặt mũi hoàng thất ra gì.
Thái Hậu Hàn Ninh cố gắng áp chế lửa giận, nếu để lời đồn ngày một truyền rộng thì quá là không hay. Gia tộc bà vốn xem trọng mặt mũi, hơn nữa còn mấy khuê nữ chưa gả đi. Nếu để như thế này, e rằng là ảnh hưởng dài lâu.
Trong lúc Thái Hậu còn đang đau đầu thì có một cung nữ vội vàng chạy vào bẩm báo:
“Bẩm Thái Hậu, Hàn thị có đưa thư. Người mau xem ạ.”
Thái Hậu lập tức mở thư ra đọc, phía trong chỉ ghi mấy chữ: “Giải quyết cho tốt, đừng để mất mặt mũi gia tộc.”
Bà ta tức giận đập bàn. Nếu là người khác thì bà ta còn không thèm để vào mắt nhưng đó là Hàn thị. Thái Hậu Hàn Ninh lên được vị trí này hoàn toàn là nhờ Hàn thị, Hàn thị nắm giữ rất nhiều bí mật và quyền lực.
“Người đâu, truyền ý chỉ của ta.”
– ———————–
Sáng ngày hôm sau, trên bảng bố cáo ngoài kinh thành có dán ý chỉ.
“An Hạ thân làm nô tỳ tùy ý phản chủ, bất kính Bình Nhạc Vương gia, hại đến dòng dõi hoàng thất. Nay đã điều tra rõ ràng giao cho phủ Bình Nhạc Vương tùy ý xử lý.”
Lão thái giám từ trong cung cuối người cung kính với Vương phi:
“Bẩm Bình Nhạc Vương phi, theo lệnh Thái Hậu, lão nô đưa ác nô này đến đây giao cho Vương gia tùy ý xử lý.”
“Công công khổ cực rồi, Tiểu Lệ giúp ta tiễn công công đây. Đại Tráng đưa An ma ma vào sau viện chờ Vương gia về định đoạt.”
Lão thái giám nghe vậy, chần chừ nói với Điềm Tư Tư:
“Vương phi, An ma ma đã được giao cho người, chuyện đồn đại trên phố, chuyện này…”
“Xin công công đừng lo, Bình Nhạc Vương Phủ sẽ đứng ra làm rõ tất cả. Đợi Vương gia về xử ác nô này ta sẽ nói với người. Công công có thể về để phục mệnh với Thái Hậu rồi.”
Tiểu Lệ hiểu ý Vương phi, vội vã đẩy lão thái giám đi, không cho hắn ta nhiều lời.
Điềm Tư Tư đi vào hình phòng của Vương phủ, Ám Nhất đi phía trước dẫn đường. Từ sau khi A Hoa bị dọa ở đây, Triệu Bình đã ra lệnh cho Ám vệ: “Nếu Vương phi muốn đến thì cứ dẫn nàng đến”. Hắn chỉ sợ không khí âm u ở đây dọa nàng mà thôi.
Trong hình phòng tối tăm, chỉ có mười mấy ngọn đèn cháy bập bùng cho chút ánh sáng, tất nhiên khó mà sánh bằng ánh mặt trời dương quang ngoài kia rồi. Không khí ẩm mốc bốc lên mùi kì lạ, càng bước vào sâu thì càng rợn người.
An ma ma bị treo thành hành chữ thập trên giá cao. Cả người tái nhợt, bộ dáng nửa sống nửa chết. Tuy vết thương đã được Thái Hậu cho người băng bó không còn chảy máu nữa nhưng do không được nghỉ ngơi đàng hoàng nên bộ dạng trông rất suy nhược.
Bà ta bị treo trên giá, nhìn thấy Điềm Tư Tư đi vào chỉ khinh thường Hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại. Nàng cũng không để bụng, dù gì bà ta cũng như cá nằm trên thớt, chỉ còn chút hơi tàn.
“An ma ma, bây giờ bà đã bị chủ tử của mình vứt bỏ rồi. Đây cũng là cái nghiệp mà bà nhận được sau bao cái ác mà bà làm ra. Ta biết bà không sợ chết, Vương gia cũng không định để bà chết đâu. Bà sẽ ở đây đến cuối đời, trong cái không gian ẩm thấp tối tăm mù mịt như thế này.”
“Uwmmmmmm…mmmm”
An ma ma cố gắng dạy dụa nhưng bất thành. Chết trong cô độc, rất đáng sợ.
“Bà hãy tận hưởng tuổi già trong này đi. Hãy để bóng tối của sự cô độc nuốt lấy trái tim như ác quỷ của bà.”
“À, ta quên nói với bà, chắc chắn trong thời gian ngắn nữa, Vương gia sẽ đem chủ tử của bà đến đây với bà.”
Điềm Tư Tư nói rồi quay đi nhanh chóng, mặc kệ An ma ma gào thét như điên sau lưng. Nàng biết An ma ma không có vướng bận gì. Kẻ như bà ta không sợ chết, vậy thì cứ để bà ta sống, sống trong sự cô độc và lãng quên, sống để đếm ngày mình chết đi.