1001 Cách Theo Đuổi Lão Công

Chương 41



Nhìn qua bạch hổ uy phong vô cùng, khí thế ngang nhiên hoành tảo thiên quân, là một nam nhân đương nhiên ai cũng thích.

Chỉ là. . . . . .

Mạc Ảnh Quân nhìn bạch hổ, bạch hổ nghiêng đầu mờ mịt nhìn lại hắn.

Douma, thú cưỡi mà lạnh lẽo băng đá thế này thì cưỡi kiểu gì?!

Mới đứng gần thôi đã lạnh muốn chết rồi, ngồi lên thì đóng băng luôn hả?

Rốt cuộc là muốn cưỡi thú đi chiến đấu hay đi làm đồ đông lạnh đây?

Mạc Ảnh Quân lùi hẳn ra sau, bất đắc dĩ xoay xoay Bút trong tay.

Hắn biết trong thiên hạ không có đồ miễn phí mà, lực lượng đã mạnh rồi mà những thứ hóa hình cũng có thể ngang nhiên dùng, đây mới là yêu nghiệt a, đáng tiếc hắn không phải.

Dù sao hắn rất vừa lòng Mặc Sương Bút, khuyết điểm nhỏ này có thể bỏ qua, chỉ là không biết hình vẽ Bút hóa ra có thể giữ tác dụng được bao lâu?

Đợi thêm năm phút nữa, phát hiện bạch hổ vẫn ngơ ngác đứng đấy theo dõi hắn, Mạc Ảnh Quân sờ sờ mũi.

Được rồi, lên đường làm nhiệm vụ thôi, để bạch hổ đấy làm vật biểu tượng cũng được.

Vừa bước chân vào khu rừng, hàng loạt dây leo lập tức xông thẳng đến, không đợi Mạc Ảnh Quân né tránh, bạch hổ liền xông lên trước gầm lên một tiếng.

Những mũi băng nhọn hoắt sắc lạnh lập tức toát ra từ miệng bạch hổ bắn thẳng đến những sợi dây leo kia, trước mắt tức khắc trống rỗng.

“Oh.” Mạc Ảnh Quân nhướng mày, không ngờ bạch hổ có thể chiến đấu.

Đưa tay ra sờ sờ đầu bạch hồ mang tính chất khen thưởng, nhưng hắn vừa vuốt được một cái bạch hổ đã tan biến, để lại vài giọt nước rơi xuống đất vang lên tiếng ‘tách tách’.

Mạc Ảnh Quân ngạc nhiên nhìn vài giọt nước dưới chân, chẳng lẽ hình vẽ chỉ có thể chiến đấu một lần xong tan biến sao? Hay là đã đến thời gian biến mất?

Thanh niên không để ý tiếp tục tiến về phía trước, để lại tiểu hồ ly vẻ mặt sợ hãi đằng sau.

Bạch hồ trừng mắt nhìn chằm chằm Mặc Sương Bút trong túi quần thanh niên, hai tai trên đầu không tự giác dựng thẳng lên.

Nó không nhìn nhầm, lúc nãy khi kí chủ chạm tay lên đầu bạch hồ muốn xoa xoa, sương đen trong bút bỗng chuyển thành màu đỏ thẫm đáng sợ, bạch hổ lập tức hóa thành vũng nước.

Cùng lúc đó, một tia khí thế âm trầm hung mãnh đập vào người nó, cũng may nó chỉ thoáng qua mà thôi, tựa như cảnh cáo uy hiếp vậy.

Không biết có nên nói cho kí chủ biết hay không, vũ khí này có chút nguy hiểm, bất quá. . . . 

Bạch hồ nhớ lại tia khí thế hung ác vừa nãy liền rùng mình, nó cũng hơi sợ. T^T

Đợi ăn xong, Mạc Ảnh Quân liền đứng dậy phủi phủi quần áo.

Hắn không ngờ mấy sợi dây leo chỉ tấn công bên rìa ngoài rừng, đến lúc vào trong trung tâm lại không thấy đâu nữa, không khí trong lành mát mẻ khác hẳn với mùi hôi thối nồng nặc ngoài kia.

Cúi người ôm bạch hồ vào lòng, Mạc Ảnh Quân hướng về phía trước đi thẳng.

Dù sao hắn cũng không biết bây giờ nên làm gì, đành phải đi loạn vô mục đích thôi.

Bạch hồ vừa được kí chủ đại nhân ôm không kịp vui sướng đã bị sát khí đâm thẳng đến, đầu nhỏ cứng ngắc quay về phía tia sát khí, douma, lại là Mặc Sương Bút!

Ngươi rốt cuộc muốn nháo thế nào a?! Chúng ta không quen biết, không có thù hận ân oán gì được chứ, tại sao ta cứ đến gần là ngươi lại khó chịu, bị bệnh mãn kinh hả?!

Đã thế nó càng muốn trái ngược lại với ý Mặc Sương Bút, không muốn nó lại gần phải không, đã thế nó cứ dán sát vào đấy, xem ngươi làm gì được ta!

Bạch hồ nghĩ là làm, hai móng vuốt bám lên vai kí chủ đại nhân, đầu nhỏ rướn lên thè lưỡi ra muốn liếm má hắn.

Đáng tiếc, lưỡi còn chưa kịp thân mật với làn da ấm áp, hơi lạnh buốt lập tức xông thẳng lên não hồ ly.

Hệ thống trợn mắt nhìn đầu lưỡi bị đóng băng cứng ngắc của mình, khóe mắt run rẩy nhìn Mặc Sương Bút đang rung rung trong túi quần kí chủ, có vẻ như đang vô cùng đắc ý.

Fuck! Mặc Sương Bút, ngươi nhớ đấy, từ giờ trở đây không có anh em bạn gì hết, ngươi chính là kẻ thù của ta!

Mặc Sương Bút khinh bỉ nhìn hồ ly, tỏ vẻ ‘chúng ta quen nhau à?’.

Mạc Ảnh Quân phát hiện hệ thống trong lòng liên tục phát ra âm thanh ‘ư ư’ ủy khuất, vừa cúi đầu xuống xem liền ngẩn người.

“Ngươi đang làm gì?” Dùng tinh thần lực hâm nóng khối băng trên đầu lưỡi cho hồ ly, Mạc Ảnh Quân khó hiểu sờ sờ đầu nó.

‘Kí chủ, ngươi phải lấy lại công bằng cho ta!’ Bạch hồ vẻ mặt phẫn nộ, tiểu móng vuốt vung vung.

“Làm sao?”

Bạch hồ chỉ vào túi quần kí chủ, gào lên: ‘Mặc Sương Bút ăn hiếp ta!’

“. . . .Sao?” Mạc Ảnh Quân mờ mịt nhìn nó, một chiếc bút lông ăn hiếp hồ ly? 

Bất quá xem dáng vẻ nhất quyết không buông tha của hệ thống, Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ cầm Bút ra quan sát thật kĩ.

Um, thân bút thon dài màu thiên lam óng ánh, sương đen thần bí lưu chuyển mà không mất phần thanh nhã, lông tơ trên đầu bút trắng tuyết mềm mại.

Mạc Ảnh Quân gật gù kết luận, không hổ là vũ khí của hắn, rất đẹp.

‘Kí chủ!’ 

Lấy lại tinh thần, Mạc Ảnh Quân sờ sờ đầu hồ ly an ủi, “Ngươi đói lắm không, ta có đồ ăn nè.”

Bạch hồ trợn mắt hấp hối, kí chủ thế nhưng cho rằng nó thiếu ăn nên bị choáng váng.

‘Ô ô, kí chủ đáng ghét, không chơi với ngươi nữa!’ Bạch hồ nhảy khỏi lòng thanh niên, gào lên một câu liền chạy đi mất.

Một thân cô đơn đứng giữa rừng, Mạc Ảnh Quân ngẩn người.

Ta làm gì sai à?

Xoay xoay Bút trong tay, Mạc Ảnh Quân đành phải làm bạn cùng nó tiếp tục đi về phía hồ ly chạy mất.

Mặc dù không biết hệ thống dỗi cái gì, nhưng mà cứ đi tìm đã rồi tính tiếp.

Tia sáng thiên lam trên thân Mặc Sương Bút nháy mắt sáng rực lên, Bút thu nhỏ lại rồi quấn vào cổ tay phải của Mạc Ảnh Quân, nhìn qua trong như hình xăm nhỏ dạng vòng tay.

Mạc Ảnh Quân ngạc nhiên sờ hình xăm màu thiên lam trên cổ tay, không ngờ vũ khí còn có thể huyễn ảo thành như vậy, không ai tưởng được hình xăm này là thiên tiên vũ khí đi.

Ra khỏi khu rừng, mùi hôi thối tanh tưởi lại xông vào khoang mũi Mạc Ảnh Quân, nhưng chỉ được vài giây hắn lại ngửi thấy hương thơm tinh khiết mát lạnh.

Suy nghĩ một lát, hắn liền hướng về phía cổ tay cười khẽ, “Cảm ơn ngươi.”

Hình xăm rung rung một chút như nói rằng ‘không có gì’.

Xem ra vũ khí này của hắn vô cùng lợi hại, tác dụng rất nhiều, đặc biệt là có thể trừ khử mùi tanh tưởi hôi thối này.

‘Kí chủ, cứu ta!’ Âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên.

Mạc Ảnh Quân lập tức chạy thẳng về hướng phát ra âm thanh, trên đường tràn đầy máu não cùng thi thể xen lẫn, nhìn vô cùng buồn nôn.

Từ xa chạy đến, Mạc Ảnh Quân trông thấy một thiếu niên đang đứng, bạch hồ đang run rẩy trong tay hắn, cổ bị bóp chặt đến xanh tím, bộ lông nhuốm máu.

Hơn nữa, nơi thiếu niên đang đứng. . . . tràn đầy thi thể!

Máu lênh láng khắp nơi, mùi hôi thối tanh tưởi đậm sệt tản mát trong không khí, tay chân bị đứt nằm rải rác xung quanh, thi thể này chồng lên xác người kia tạo thành một một gò núi nhỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.