Dương lão gia thương xót nhìn cô, ông trầm ngâm mở lời:
– Sau cháu phải thật cẩn thận biết chưa?
” Vâng, cháu hứa. ” – Vừa nói vừa liếc mắt sang phía anh, anh lúc này đang giả tạo cười với ông nội mình:
– Giờ bọn cháu phải đi rồi, lúc rảnh sẽ qua thăm ông.
” Ừ, hai đứa nhanh có chắt để cho ông bế, không thì đừng trách lão già này…”
Dương Lâm Nghiêu nắm chặt cổ tay của cô rồi kéo đi: ” Chúng ta về thôi. “
Tô Diệc Nhiêm vui vẻ đi theo, có lẽ do cảm xúc trào dâng khi được kết hôn cùng người mà cô luôn thầm yêu suốt 4 năm qua, cô cũng đã không cảm thấy đau đớn khi bị anh dùng lực kéo mạnh đi.
” Đây có phải chính là định mệnh không? ” – tự hỏi bản thân, cô nhắm nhẹ đôi mắt lại, khẽ lắc đầu.
…—————-…
…Mở mắt ra, cô đã nhìn thấy mình đang ngồi trên xe – cạnh người đàn ông ấy.
Cô khẽ liếc nhìn khuôn mặt anh với cự li khá gần, anh vẫn vậy, vẫn giữ nguyên một phong độ lạnh lùng lịch lãm. Khuôn mặt trưởng thành chững chạc khiến biết bao cô gái nguyện dâng hiến cuộc đời mình cho anh.
Cô đang ngẩn ngơ ngắm nhìn thì bất chợt đôi mắt anh liếc lại chỗ cô – ánh mắt chạm nhau…
– Cướp đi hạnh phúc của người khác, cô vui lắm đúng không? – anh nói với giọng lạnh.
” Cướp đi hạnh phúc? Anh đang nói… “
Chưa kịp dứt lời, anh đè cô xuống dưới ghế, bàn tay to lớn thô bạo bóp chặt lấy chiếc cổ nhỏ nhắn trắng trẻo của cô.
Tô Diệc Nhiêm bất ngờ vì hành động vừa rồi xảy ra quá đột ngột, không kịp hét, cô lấy hết sức đưa hai tay để kéo ra.
– Ưm..mm…th…khụ…khụ
Lực siết càng mạnh khiến đầu óc Tô Diệc Nhiêm trở nên choáng váng, cả người cô kiệt sức. Bàn tay ấy vẫn cứ siết chặt khiến cô khó thở, cô là con gái thì làm sao có thể chống cự được một người đàn ông to lớn chứ?
– Chết tiệt, nếu không có ông nội thì tôi đã giết chết cô lâu rồi.
Anh nghiến răng hất mạnh cô sang một bên, một tay rút ra chiếc khăn giấy để lau sạch những thứ mà mình coi là bẩn. Nụ cười ranh mãnh không kém phần tàn độc khẽ hiện lên trên đôi môi mỏng của anh:
” Mà thôi, chỉ giết thôi thì chết đơn giản quá. Tôi muốn cô phải cảm nhận được nỗi đau khi bị người khác cướp đi hạnh phúc. “
– Hộc…hộc…
Đầu óc cô cứ quay cuồng, lại thêm cú hất ban nãy khiến đầu cô đập vào ghế ô tô, cô nằm sõng soài dưới nền ô tô – một chút hi vọng cũng chả còn.
Trên chiếc cổ trắng trẻo ấy in rõ lại dấu vết khi nãy, cổ của cô như muốn gãy ra khi bị siết chặt.
Cô cắn môi để không cho nước mắt trào ra, nhưng tại sao nó lại không nghe lời cô mà cứ thế tuôn rơi.
Cô đau đớn ngất lịm đi từ lúc nào không hay.
…Loáng thoáng thấy cảnh vật hiện lên trước mắt, cô định thần mở to đôi mắt của mình ra để nhìn cho rõ hơn.
Ngoài chiếc cửa sổ là một màn đêm bao trùm, làn gió heo hút thổi qua như muốn mang theo ngàn hạt bụi đường cuốn đi thật xa.
Ánh đèn ngoài sân vườn sáng nhè nhẹ, những con đom đóm bay lập lòe tạo nên cảm giác vô cùng thư thái…
Cô gắng dậy rót cốc nước để uống, đưa bàn tay thon gọn của mình khẽ sờ lên cổ.
– A…
Vết bầm tím trên cổ khiến cô đau nhức, đang xuýt xoa thì cánh cửa đột nhiên mở.
Một người đàn bà tầm khoảng chừng 50 tuổi bước vào, khẽ hắng giọng nhìn cô: ” Tiểu thư cho tôi thất lễ, cậu chủ có dặn là không được bất cứ ai gọi hai tiếng ” phu nhân ” trong biệt thự này, nếu không đều sẽ bị đuổi việc. Mong cô…”
Tô Diệc Nhiêm cười chua xót, cô khẽ ngồi nhẹ xuống chiếc giường trắng đằng sau.
– Không sao đâu ạ, cháu cũng quen rồi.
” Sau này có việc gì thì cứ nhờ ta, ta tên Trương Hiên, gọi dì Trương là được rồi. “
– Còn dì gọi cháu Diệc Nhiêm là được. – cô khẽ nắm lấy bàn tay thô ráp của dì.
” Cậu chủ phải đi công tác tuần sau mới về, tạm thời cháu cứ ở đây.Có gì gọi cho dì. ” – Dì Trương phúc hậu nhìn cô cười trìu mến.
– Vâng ạ.
Cô nhất thời xúc động, lời nói có chút nghẹn ngào… lần đầu tiên cô nhận được sự quan tâm từ người khác..
Lưu luyến mấy lời nữa, dì Trương đã tạm rời khỏi phòng, giờ chỉ còn cô bơ vơ trong căn phòng rộng lớn.
Khẽ kéo chiếc cửa sổ, làn gió man mát thổi nhẹ qua khuôn mặt khiến những lọn tóc màu nâu nhẹ bay phấp phới.
Khuôn mặt kiều diễm ngây thơ, đôi mắt xanh ngọc chính là tâm điểm khiến cho người ta cảm thấy thật thương xót, ảo não khi nhìn cô.
Hàng lông mi dài cong vút khẽ nhắm nghiền, đầu cô loáng thoáng ẩn hiện một dòng suy nghĩ:
” Dương Lâm Nghiêu, em cuối cùng cũng có thể gặp lại anh, suốt 4 năm dài dằng dẵng nhung nhớ trong đau khổ tuyệt vọng, cuối cùng… cũng được ở bên anh rồi. Đây có phải là duyên phận? “
Một thời học sinh trôi qua thật không mấy xuôi dòng, cô lỡ thích một đàn anh khóa trên hơn mình tận 4 tuổi.
Hồi ấy, anh là một nam thanh niên với chuỗi thành tích giỏi vượt bậc. Kỉ lục của anh cũng không ít dưới 100 lần.
Một con người với vẻ bề ngoài điển trai, tính tình thì dịu dàng trầm ấm – chỉ từng ấy cũng đủ để khiến hơn một nghìn nữ sinh trong trường phải điêu đứng, chết mê chết mệt.