Đầu hắn đau ê ẩm, hai tay hắn ôm chặt lấy nó, mắt nhắm nghiền để cố nhớ ra chuyện gì đã xảy ra lúc trước, tại sao bây giờ hắn lại trống rỗng như thế này… Nhưng, dù hắn có cố thế nào thì mọi chuyện vẫn không thay đổi theo chiều hướng tốt hơn
Thanh Thanh đã ở nhờ nhà Dung Nhi khá lâu rồi, cô muốn nhanh chóng đưa Tiết Hải đi, trong lòng cô rất hy vọng rằng Tiết Hải sẽ nhớ lại mọi thứ. Hắn và cô “xa lạ” như thế này là đủ lắm rồi
– tôi… tôi…
Tiết Hải ngập ngừng không biết phải giải thích ra sao về nụ hôn ban nãy, nhưng đối với Thanh Thanh nó như một tia sáng lóe lên trong những khung màu tối sầm hiện giờ của cô. Lòng cô vui chứ, trong tiềm thức của hắn, rõ ràng là cô vẫn tồn tại ở đó mà. Thanh Thanh chợt mĩm cười, nụ cười thay câu trả lời “anh làm tốt lắm”!
Tiết Hải đang muốn nói nhiều hơn, bất ngờ Dung Nhi xuất hiện, cô bé tỏ ra khá thận trọng nhìn hai người, rồi nhìn thẳng vào Tiết Hải
– chúng ta đi câu cá thôi, ở bên kia sông hôm nay ai cũng câu được rất nhiều cá đấy, anh Tiểu Bảo
– là Tiết Hải chứ
Dung Nhi biết Thanh Thanh muốn cô gọi Tiết Hải đúng theo tên của hắn, nhưng cô bé ngang bướng này lại không muốn chấp thuận theo, ngược lại trong từng lời nói và cử chỉ lại có chút gì đó gọi là “chiếm đoạt”
– anh Tiểu Bảo, chúng mình đi chứ?
Tiết Hải im lặng một chốc rồi gật đầu, hắn đi ra phía sau nhà mang đầy đủ đồ rồi mới đi câu. Ở đây, hai ánh mắt “một trời một vực” nhìn nhau đắm đuối. Thanh Thanh nghĩ chẳng thà hắn biến thành tro cốt, nếu không hắn nhất định cả cuộc đời này, hắn chính là của cô – Tiết Hải anh chờ đấy
– chị sẽ đi cùng
– anh Tiểu Bảo và em đi là được rồi, chị ở nhà nha
– Tiết Hải sợ côn trùng lắm, còn nữa… tại sao chị lại không được đi?
– em sợ… em sợ chị không quen với thời tiết và những thứ nơi đây
Vừa nói, Dung Nhi vừa lườm xem thái độ của Thanh Thanh như thế nào. Cô bé có chút ngập ngừng trước những câu hỏi đó. Mặc dù sự do dự đó chẳng có ích gì nhưng Dung Nhi vẫn cố gắng “mặt đối mặt” với Thanh Thanh
Tiết Hải bước ra, hắn thì đương nhiên không biết sự việc nghiêm trọng gì đã xảy ra, khuôn mặt vẫn y vậy, mái tóc vẫn cứ bay trong gió, hình như từ lúc mất trí nhớ đến giờ, tính bạo thú của hắn lúc hiện lúc mất, chẳng còn nghe những câu nói “điên cuồng” như trước mà thay vào đó là những từ khá giản dị
– chúng ta đi thôi
– em cũng muốn đi, Tiết Hải
– anh Tiểu Bảo…. hai chúng ta đi là được rồi, em sợ chị ấy gặp nắng gió rồi ngã bệnh nữa
Tiết Hải dừng lại, hắn động lòng khi nghe những lời đó, không phải vì Dung NHi nói hay, nói đúng mà là hắn có cảm giác khi người con gái kia gặp phải những điều không tốt, thì chính bản thân hắn cũng chẵng thể nào vui vẻ gì
– cô không ngại chứ?
– anh không muốn em đi cùng?
– tôi chỉ sợ…. sợ cô không chịu được thời tiết thế này
– trễ rồi đó, anh Tiểu Bảo! Chị Thanh Thanh, nếu như trễ quá thì sẽ không câu được con cá nào đâu