Yên - An Đại Nhân

Chương 9



Ngày thứ 11.

Hôm nay là thứ tư – ngày khai trương Yên.

Tôi thức dậy từ lúc 4 giờ, ra ngoài chạy bộ vài vòng đến 5 giờ mới về, làm một bữa sáng nhẹ nhàng với salad và một ly sữa hạnh nhân rồi chuẩn bị nguyên liệu cho hôm nay.

6 giờ 30 phút, hoa tươi được đưa đến, hôm nay có hoa hồng vàng. Tôi cắm hoa vào mấy cái lọ thủy tinh nhỏ để đặt lên bàn ăn và một cái giỏ mây để đặt lên kệ sách.

Loay hoay một hồi cũng đã hơn 7 giờ. Tôi đi tắm và thay quần áo.

Hôm nay tôi mặc một cái đầm hoa của D&G, tóc vấn gọn, kẹp thêm một cái kẹp tóc cùng bộ với cái đầm, chân mang một đôi cao gót Louboutin bảy phân.

Tôi chọn thỏi Mac Dangerous, nhẹ nhàng tô lên môi. Bặm môi một cái, tươi như hoa hồng nhung.

7 giờ 30 phút, Phương đến.

– Mai, hôm nay.. mày mặc đẹp hơn cả tao cơ đấy! – Nó nhìn tôi từ trên xuống dưới, giọng nói mang theo sự kích động không hề nhẹ.

– Mai, đây mới đúng là cô gái của tao. Bà chủ mà thắm thế này thì khách chỉ có đắt khách quanh năm thôi giời ơi!

Nó lôi tôi lên gác, đến trước cái gương lớn, nólấy điện thoại từ trong túi xách ra, kéo tôi đứng cạnh nó.

– Tao sẽ cho mày lên Facebook, Instagram và Twitter của kiến trúc sư Janet Phương Nguyễn tài hoa phong nhã nhất cái xứ này! Lúc đó nổi tiếng rồi tiết kiệm bao nhiêu là phí quảng cáo đấy cưng ạ! Tạo dáng nào babe.

Tôi suy nghĩ một lúc, quyết định từ hôm nay sẽ xõa hết mình. Xem như cuộc đời tôi bước sang trang mới.

Tôi với Phương selfie toàn thân trước gương. Nó mặc bộ đầm trắng thêu hoa, mang một đôi cao gót màu nude. Tôi và nó một đứa rực rỡ một đứa thanh lịch trông rất ăn ảnh. Phương bảo tôi đổi dáng liên tục. Nó bảo sẽ chọn ra tấm đẹp nhất, chỉnh màu rồi đăng.

Chụp ảnh xong tôi với nó xuống dưới. Lúc này đã 8 giờ, năm bạn nhân viên tôi thuê cũng vừa tới. Có hai bạn chạy bàn và ba bạn phụ bếp. Tôi đưa hai bạn nữ phục vụ bàn hai bộ đồng phục trắng thêu hoa giấy bằng ruy băng màu hồng mà tôi đặt may từ trước. Còn ba bạn phụ bếp thì tôi đưa hai cái tạp dề trắng cũng thêu hoa như vậy. Tôi nhờ cái Phương dặn dò mấy lời cho hai bạn phục vụ rồi dẫn ba bạn phụ bếp vào trong.

Ba bạn này là sinh viên của một trường đại học dạy nghề bếp nên tôi không lo lắng việc ba bạn không biết làm. Một bạn nam học bartender tên Vũ, một bạn nữ học bếp Á tên Hân và một bạn chuyên về trang trí món ăn tên Linh.

– Các bạn đã đọc trong thông báo tuyển nhân viên của chị rồi đó. Chị sẽ làm các món Âu. Với những món đã được nấu từ trước thì Linh cho ra tô, đĩa gì đó, trang trí nhanh rồi đặt lên quầy bar, ở đó chị có dán sẵn số bàn, em đặt cho đúng số bàn, tuyệt đối không được nhầm món. Với những món chế biến ăn ngay thì chị sẽ tự trang trí. Còn Hân, em học bếp Á nên em sẽ phụ trách những món Á làm ngay sau khi khách chọn món, nguyên liệu thì chị sẽ chuẩn bị trước, em chỉ việc chế biến thôi, những món phải ninh hầm trong thời gian lâu thì chị sẽ nấu trước vào sáng sớm. Em nhớ là phải nhanh tay và nêm nếm gia vị chuẩn xác nhé. Còn Vũ, em học bartender nên chị mong là em sẽ làm tốt phần đồ uống. Các em làm được chứ?

– Dạ được ạ!

Ba bạn đồng thanh làm tôi rất hài lòng. Chỉ sau một tiếng từ khi tôi dán thông báo ở công ty môi giới việc làm thì đã có hơn hai mươi CV gửi về mail của tôi. Có rất nhiều bạn có kinh nghiệm trong nghề bếp nhưng tôi chọn ba bạn sinh viên này vì những người trẻ dễ bảo hơn là những bạn dở dở ương ương vừa mới được tí thành tích đã vênh váo. Hai bạn phục vụ bàn kia cũng vậy. Cả năm bạn đều là sinh viên đi thực tập năm cuối. Tôi dự tính sau khi các bạn ấy tốt nghiệp sẽ mời về làm cho Yên.

– Ừm, Yên là đứa con tinh thần của chị, chị bỏ nghề y từ Đức về để mở Yên, tôn chỉ của Yên là “Hạnh phúc trong từng chi tiết nhỏ” nên các em phải thật sự để tâm trong việc chế biến và trang trí. Hi vọng các em nhớ tôn chỉ này để mình có thể hợp tác tốt với nhau, doanh thu càng cao thì chị thưởng càng nhiều. Các em làm tốt thì chị sẽ đánh giá tốt vào hồ sơ thực tập cho các em. Thế nhé, giờ Linh với Vũ ra ngoài ngồi nghỉ một lát đi. 10 giờ là khai trương. Còn Hân, em ở lại nấu canh khổ qua nha.

Hai bạn ra ngoài rồi tôi nhìn đồng hồ trên tay. 8 giờ rưỡi rồi, lúc này chuẩn bị và nấu một số món là vừa.

Những món tráng miệng Âu tôi đã làm từ sáng sớm rồi bỏ vào tủ lạnh để nó có thời gian mát. Món cá kho tộ và món bò hầm củ sen tôi cũng đã nấu lúc sáng. Bây giờ tôi chỉ cần nấu chè đậu đỏ hạt sen thôi.

Vừa làm tôi vừa quan sát Hân. Thao tác của em ấy vừa nhanh vừa chuẩn. Tôi thích cách em ấy chọn gia vị. Tuy Yên là do tôi mở nhưng tôi vẫn giữ quan điểm rằng nếu đã dám thuê người làm thì phải dám chấp nhận con người họ, vì thế nên dù cách chọn gia vị của Hân khác hẳn tôi nhưng tôi vẫn tin tưởng em ấy, biết đâu được em ấy làm ngon hơn tôi thì sao.

10 giờ kém 20.

Tôi nếm lại nồi chè một lần nữa rồi tắt bếp, tháo tạp dề, rửa tay rồi ra ngoài.

Ban nhạc mà tôi nhờ cái Phương thuê đã đến. Tôi nhìn lại phòng khách một lần nữa. Toàn bộ bàn ăn đã được trải khăn, xếp chén, ly và đặt lọ hoa. Ban nhạc cũng đã chọn vị trí phù hợp. Tôi chọn dòng nhạc giao hưởng nhẹ nhàng nên cũng ngốn kha khá tiền trả cho ban nhạc chuyên về dòng nhạc này.

Tôi cùng Phương ra ngoài. Phương lấy điện thoại chụp toàn cảnh Yên. Hôm nay nắng nhẹ, bầu trời trong vắt. Tôi nhìn xung quanh. Hoa hồng nở rộ, trên cánh hoa có vài giọt sương còn sót lại lấp lánh dưới ánh nắng. Hoa giấy sáng nay cũng vừa đẹp. Tôi hít sâu một hơi, đến tận lúc này tôi vẫn không tin mình đã làm được như thế này. Mọi thứ như một giấc mơ..

Một làn gió nhẹ thổi qua, tôi nghe tiếng máy ảnh nháy liên tục. Xoay người lại, tôi thấy một người đàn ông đang cầm máy ảnh. Tôi nhìn Phương, nhướng mày.

– Đây là bạn tao, Bách, hôm nay nó sẽ phụ trách chụp ảnh cho lễ khai trương. Sau này nếu cần gì thì cứ liên hệ nó. – Phương nói

Tôi nhìn người đàn ông tên Bách đứng trước mặt mình. Trông anh ta đậm chất nghệ sĩ với bộ suit màu cam đất, chân mang giày nâu, tóc kiểu xù xù. Tôi cười nhẹ rồi bắt tay với anh ta.

– Chào cô, cô đẹp lắm.

Tôi bắt đầu thích người đàn ông này rồi đó. Có người phụ nữ nào mà không thích được khen đẹp cơ chứ. Tôi tất nhiên không phải là ngoại lệ.

Ba chúng tôi hàn huyên một lát thì có vài vị khách đến. Tôi vào trong ra hiệu cho ban nhạc bắt đầu chơi nhạc.

10 giờ 15 phút, khách hầu như đã đến đông đủ. Tôi nhìn lướt qua, có hàng xóm, có bạn bè cũ, có đồng nghiệp của cái Phương, có bà chủ nông trại, có những vị khách đến thông qua tờ rơi và quảng cáo, còn có những vị khách vãng lai.

Tôi cầm micro, đứng giữa phòng khách, phát biểu.

– Trước hết, cho tôi gửi lời cảm ơn đến các vị khách quý đã dành thời gian đến dự lễ khai trương của Yên. Đây là đứa con tinh thần của tôi, là bước đánh dấu cho một trang mới của cuộc đời tôi. Trước đây tôi là một bác sĩ khoa nhi và tôi không hề nghĩ rằng mình sẽ mở được một nơi như thế này. Khi còn bé tôi đã yêu thích việc nấu ăn, mãi đến khi lớn lên tôi vẫn còn giữ tình yêu với căn bếp nhỏ, tôi vẫn luôn mơ rằng mình sẽ mở một tiệm bánh nhỏ. Sau này, khi tôi sống và làm việc ở Đức, được tiếp xúc với văn hóa ăn uônga của phương Tây, kiến thức về ẩm thực của tôi được mở rộng hơn, khát khao được mở một tiệm bánh trong tôi càng lớn. Và sau một biến cố nhỏ, tôi quay về đây, suy sụp trong một quãng thời gian không ngắn, lúc đó tôi nghĩ đời mình đến đây chắc lụi tàn rồi cho đến khi Phương – bạn tôi đến và lôi tôi đến căn nhà này thì tôi mới thật sự làm lại cuộc đời mình. Đó là lí do tôi đặt tên cho nơi này là Yên.

Tôi dừng lại, mỉm cười nhìn Phương đang đứng cạnh kệ sách nhìn tôi rồi nói tiếp.

– Tôn chỉ của Yên là “Hạnh phúc trong từng chi tiết nhỏ”, tôi xem mỗi một vị khách là một thành viên trong gia đình của Yên. Và một khi đã trở thành thành viên trong gia đình Yên thì mọi người sẽ được thưởng thức những món ăn được làm với sự yêu thương và sự chăm chút tỉ mỉ của tôi và một số đầu bếp khác mà tôi rất tâm đắc. Tôi mong mọi người sẽ thật sự có những phút giây hạnh phúc cùng người thân và gia đình tại Yên. Còn sau đây, tôi xin nhường lại cho cô bạn Phương của tôi chủ trì phần văn nghệ mở đầu. Và tôi cũng xin thông báo là vị khách nào đóng góp giọng ca của mình cho phần văn nghệ này sẽ được giảm giá 10% trên tổng hóa đơn đấy nhé!

Tôi vừa dứt lời thì một tràn pháo tay vang lên. Tôi giao micro cho Phương, cúi người chào khách rồi quay vào bếp. Đã có vị khách đầu tiên chọn món.

Đơn đầu tiên là Salad Olivier, Cá hồi áp chảo ăn kèm măng tây, Panna cotta xoài và mojito bạc hà. Tôi mang tạo dề rồi bắt tay vào làm.

* * *​

3 giờ 20 phút chiều.

Cuối cùng thì cũng rửa xong chén bát. Tôi tựa người vào quầy bar thở hắt ra một hơi. Cái Phương thì ngồi hẳn xuống sàn nhà. Hai đứa nhìn nhau rồi bật cười.

– Thật may là mày chỉ phục vụ bữa trưa. Mà tao nghĩ mày mà mở cửa buổi tối nữa thì chắc tao bỏ nghề kiến trúc theo mày làm nhà hàng mất!

Tôi rót hai ly nước rồi ngồi xuống cạnh nó. Nó giật li nước trên tay rồi uống ừng ực như thể nó vừa mới đi qua một cái sa mạc vậy. Nói thật thì tôi thấy hơi thương nó. Một tiểu thư cành vàng lá ngọc chưa từng phải vào bếp mà hôm nay lại xung phong rửa chén bát với tôi, quả thật rất đáng khen ngợi.

– Tao nghĩ sau này mày nên thuê một bạn rửa chén đi, một ngày mày phải thức dậy từ sớm để lo chuẩn bị đồ rồi tới lúc có khách mày phải nấu món Âu, xong rồi mày lại rửa chén, lau sàn, sắp xếp lại bàn ghế, liệu mày có đủ sức làm không? Hôm nay tao rảnh nên mới làm cùng mày, sau này tao chạy dự án liên tục thì mày chỉ có kiệt sức thôi Mai ạ! – Phương vừa thở vừa nói.

Tôi bật cười.

– Mày nghĩ sau này khách sẽ đông như hôm nay hả? Chẳng qua là khai trương thôi, những ngày tới khách sẽ vơi dần. Với vị trí cách xa trung tâm thành phố như thế này thì tao dự tính lượng khách mỗi ngày chỉ đạt được một nửa hôm nay thôi nên mày không cần lo việc tao làm nhiều. Tao cũng tính tới việc kinh doanh online rồi. Khi nãy đã có mấy đơn đặt làm bánh và đồ ăn giao đến tận nhà. Chắc tao sử dụng dịch vụ giao hàng của nhà mày mở đó, nhớ giảm giá cho tao. – Tôi nói xong liền quay sang nhe răng cười với cái Phương.

– Ừ, thế cũng tốt. Tao sẽ giới thiệu thêm mấy bà đồng nghiệp ở công ty tao, làm văn phòng mà, cả ngày chỉ biết gọi đồ ăn ngoài chứ không có thời gian mà ra ngoài ăn.

– Quyết định vậy đi!

9 giờ tối.

Tôi ngồi trước bàn làm việc nhìn doanh thu của ngày hôm nay. Vượt xa con số tôi mong đợi. Nếu cứ giữ lượng khách đến ăn tại Yên bằng được một nửa ngày hôm nay cộng thêm đơn hàng online thì tôi sẽ không lo lỗ.

Tôi ghi chép một lúc rồi mở máy tính. Tôi có tài khoản mạng xã hội nhưng không cập nhật gì nhiều ngoài mấy tấm hình chụp phong cảnh hồi tôi còn sống bên Đức và những bài chia sẻ từ fanpage của Yên. Tôi vào trang Facebook cá nhân của Phương. Đúng như tôi đoán, hình tôi và nó tạo dáng trước gương đã được đăng cách đây bốn giờ. Có khá nhiều bình luận khen hình đẹp, cũng có những bình luận hỏi địa chỉ, còn có những bình luận đòi hình cận mặt. Tôi đọc một lát rồi thoát ra.

Tôi tắt máy tính, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ rồi cười nhẹ. Hôm nay trăng thật đẹp. Chỉ mong mỗi ngày trôi qua đều được thuận lợi như hôm nay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.