Ánh mắt của đám người Trác Vỹ như muốn giết người vậy, nhưng anh vẫn không để tâm đến họ.
– Em cùng đám người Trác Vỹ ra đường lớn trước đợi anh lấy xe đến – anh nói.
– Vâng – cô đáp.
Anh cùng Mạch Ngạn Bằng và một số người bạn rời khỏi. Trên đường đi Mạch Ngạn Bằng hỏi anh:
– Mới nói chuyện với cậu hơn hai tiếng trước thì cậu đã thực hiện kế hoạch rồi sao? –
– Ừm – anh trả lời.
– Lúc cậu hẹn cô ấy, cô ấy không từ chối à? – Mạch Ngạn Bằng hỏi tiếp.
– Vốn định là đến chỗ em họ để xem em dâu tương lai không ngờ lại gặp cô ấy – anh đáp.
– Lý Tiểu Sở đến đó làm gì? Đi ăn sao? –
– Cô ấy là vị hôn thê tương lai của thằng nhóc Bạch Long –
Nghe đến đây Mạch Ngạn Bằng và những người kia tròn mắt.
” Chuyện gì vậy? Lý Tiểu Sở đang là bạn gái của Thẩm Hoắc Nam, cũng là hôn thê của Thẩm Bạch Long? Đây là muốn hai anh em bọn họ tương tàn sao? “
– Chuyện này là sao chứ? Cô ấy đang là bạn gái của cậu cơ mà, sao có thể? – một người bạn của anh hỏi.
– Có thể do cha mẹ cô ấy sắp đặt – anh trả lời.
Mọi người bắt đầu im lặng tiếp tục đi đến bãi đỗ xe, chuyện của anh và cô quá rắc rối rồi.
Về phía cô, cô cùng đám người của Trác Vỹ cũng bắt đầu đi ra đường lớn theo lời anh dặn.
– Hoắc Nam nhờ các anh đến đây thật sao? – cô hỏi.
– Đúng vậy, tụi anh đang làm theo kế hoạch đã đề ra – Trác Vỹ trả lời.
– Kế hoạch? – cô hỏi tiếp.
Kế hoạch sao? Anh đã vạch ra kế hoạch gì vậy chứ?
– Sau khi về nhà cậu ta đã gọi điện cho nhóm tụi anh về chuyện của Lệ Tĩnh Nghi, cậu ta đang rất bối rối không biết giải thích với em thế nào – Trương Thiệu Ngôn nói.
– Anh ở chung nhà với cậu ta, lúc cậu ta về nhường như cậu ta rất tức giận, mặt như mông khỉ vậy – Trác Vỹ kể thêm.
Mọi người phì cười, không biết nếu anh nghe được gương mặt điển trai của mình bị so sánh với mông khỉ thì sẽ như thế nào nhỉ?
Nhưng mà lí do gì mà anh lại tức giận? Chẳng lẽ là vì Lưu Vương Khải?
” À…thì ra là anh ấy ghen ” cô cười thầm.
– Sau đó, mọi người mới vạch ra kế hoạch đầu tiên là cho cậu ta nói rõ mọi chuyện với em trước, tiếp đến là sẽ làm cho em vui lên – Trương Thiệu Ngôn nói.
– Mặc đồ chú gấu nhảy đường phố là chủ ý của các anh hay của anh ấy? – cô hỏi.
– Cậu ta muốn bọn anh giả làm chú gấu thôi, còn nhảy là bọn anh tự bày ra – Trác Vỹ trả lời.
– Vậy phải cảm ơn các anh rồi – cô nói.
Tâm trạng bây giờ của cô thật sự rất vui vẻ, tiếp tục sải bước về phía trước, đột nhiên cô chợt nhớ ra vừa rồi Trương Thiệu Ngôn có nhắc đến Lệ Tĩnh Nghi.
Cô gái đó rốt cuộc là ai? Giữa anh và cô ấy đã xảy ra chuyện gì mà anh lại cảm thấy cô ấy không xứng đáng để anh đơn phương? Đó vẫn còn là dấu chấm hỏi trong đầu cô.
– Các anh có thể nói cho em biết về cô gái tên Lệ Tĩnh Nghi hay không? – cô hỏi.
– Lệ Tĩnh Nghi sao? Được, để anh kể – Trác Vỹ trả lời.
Mọi người bắt đầu đi chậm lại để có đủ thời gian kể cho cô nghe mọi chuyện.
Lúc trước khi Thẩm Hoắc Nam đi học anh thường nói với cha mẹ là đừng để lộ thân phận của bản thân, anh muốn trong việc học có sự chính xác và đúng đắn, được mọi người công nhận bằng chính thực lực của bản thân.
Anh cũng chưa yêu đương cho đến khi anh lên lớp 11 đã để ý đến Lệ Tĩnh Nghi lúc ấy đang học lớp 10, trong mắt anh lấy đó cô ta như một cô gái đơn giản, trong sáng, xinh đẹp.
Anh yêu đơn phương cô ta cho đến khi anh sắp thi đại học, rồi đến một ngày cũng quyết định thổ lộ tấm chân tình của bản thân.
Anh hẹn cô ta đến công viên gần trường, tặng một hộp quà và một bức thư tình. Nhưng Lệ Tĩnh Nghi lại nhẫn tâm vứt đi, cô ta từ chối anh chỉ vì nghĩ anh không có gia thế, lại có phần kém sắc.
Anh mang tâm trạng buồn bã đi đến quán nước ven sông, anh ngồi đấy cho đến chiều tà. Trác Vỹ, Trương Thiệu Ngôn đi đến tìm anh nhìn bạn thân của mình đau buồn cả hai cũng ngồi cạnh động viên. Trác Vỹ cũng nói ra một điều:
– Cậu không cần buồn vì cô ta đâu, cô ta từ chối cậu nhưng ngay sau đó lại chủ động với tớ là do cô ta nghĩ cậu không có gia thế đấy –
– Thẩm Hoắc Nam cậu buồn vì loại con gái như vậy có đáng hay không? – Trương Thiệu Ngôn hỏi.
Đúng vậy, có đáng hay không? Thẩm Hoắc Nam rơi vào trầm tư, anh dường như đã nghĩ thông tất cả mọi chuyện, cuộc đời còn dài không nhất thiết phải đau khổ vì một người không đáng.
Sau hôm đó, Thẩm Hoắc Nam không còn quan tâm đến Lệ Tĩnh Nghi, còn cô ta thì nhờ bạn trai đại gia mà ra nước ngoài du học.
Nghe xong câu chuyện cô thương cảm cho anh, cũng trở nên ghét Lệ Tĩnh Nghi. Một cô gái hám danh lợi như thế nhất định kết cục cũng không mấy tốt đẹp.
– Nhưng mà nói trắng ra anh được cô ta chủ động là vì anh đẹp trai đấy – Trác Vỹ tự tin nói.
– Có thật không đấy? – cô ngạc nhiên hỏi.
– Lý Tiểu Sở em có ý gì đây, em đang chê bai nhan sắc cực phẩm này của anh sao, ‘ lão công ‘ em cũng không đấu lại nhan sắc này của anh đâu đấy nhé – Trác Vỹ hùng hồn tuyên bố.
– Tiểu Sở à, đúng thật lúc trước đội phó có phần kém sắc hơn so với Trác Vỹ, nhưng bây giờ đội phó dậy thì thành công rồi, nên Trác Vỹ phải xếp sau đội phó tận mấy bậc đấy – Trương Thiệu Ngôn nói.
– Cho dù anh có đẹp hơn anh ấy thì đã sao, em không cần quan tâm những người không liên quan, thôi mọi người cứ thông thả em đi tìm ‘ lão công ‘ của em – cô trả lời.
Nói xong cô chạy về phía đường lớn để tìm anh, mọi người nhìn nhau những người không liên quan là đang chỉ bọn họ sao?