Lý Tiểu Sở em nói gì? – anh hỏi.
Thẩm Hoắc Nam nghe câu trả lời của cô liền trở nên mơ hồ, Lý Tiểu Sở đẩy anh ra cả hai thoát khỏi tư thế ái muội kia.
– Em vốn không là gì trong tim anh cả, vậy sao anh lại muốn em trao tình cảm cho anh? Thẩm Hoắc Nam anh có thấy bản thân mình ích kỉ hay không? Nếu đã không yêu em thì đừng giả vờ quan tâm em nữa, không yêu em thì đừng cố gắng bên cạnh em, không yêu em thì…ưm… –
Cô chưa nói dứt lời thì bất ngờ bị anh tiếp tục ép dựa lưng vào xe và hôn cô, nụ hôn bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng chỉ biết tròn mắt kinh ngạc.
Anh thật sự không muốn nghe những lời nói gây tổn thương kia, anh muốn ngăn cô lại cũng muốn dùng nụ hôn này để cô hiểu được câu trả lời của anh.
Anh hôn cô một chút rồi mới lưu luyến buông ra hai tay vẫn chóng sang hai bên giam cô lại, anh nhìn cánh môi đang ửng đỏ và khuôn mặt phím hồng của cô anh không khỏi cong môi mỉm cười.
– Bây giờ em đã hiểu câu trả lời của anh chưa? Hay muốn anh trả lời lần nữa? – anh hỏi.
– Không…không cần, em hiểu rồi – cô ngại ngùng trả lời.
– Lên xe, anh đưa em đi chơi như lời đã hứa – anh nói.
– Nhưng…còn mọi người ở bên trong? – cô hỏi.
– Không cần quan tâm họ, em chỉ cần quan tâm anh, nhớ chưa? – anh hỏi cô, tiến sát với mặt cô hơn.
Cô gật đầu không dám nhìn anh, cô còn rất ngại đó!
Cả hai lên xe, anh lái xe rời khỏi nhà hàng, cô ngồi trên xe chỉ biết cúi đầu xuống không nói gì: ” nụ hôn đầu của mình sao lại đột ngột quá vậy? Đến bây giờ mình vẫn chưa tin được nụ hôn đầu của mình đã trao cho anh ấy “
– Tại sao vừa rồi em lại nói ‘ em không là gì trong tim anh ‘ ? Anh còn chưa trả lời mà? – anh lên tiếng.
– Vậy nói em biết cô gái Lệ Tĩnh Nghi lúc chiều có quan hệ gì với anh? – cô hỏi.
Nghe câu hỏi của cô, anh hơi sững người rồi cũng im lặng, thấy anh không trả lời cô lại buồn bã đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
” Rốt cuộc Lệ Tĩnh Nghi có quan hệ gì với anh? Cả hai đã xảy ra những gì mà anh không thể trả lời em? “
Cả hai im lặng đến khi xe dừng lại trước một khu chợ đêm.
Anh mở cửa xe đi xuống, cô vẫn ngồi trên xe nhường như không có ý định xuống xe cùng anh.
Anh thấy thế liền đi đến mở cửa xe cho cô, anh ngồi thấp người xuống nắm lấy tay cô, nói:
– Đi cùng anh, anh sẽ nói rõ cho em mọi chuyện –
Cô nghe anh nói vậy liền ngoan ngoãn cùng anh rời khỏi xe.
Anh nắm tay cô đi đến bên vỉa hè, nơi đây có một con sông lớn ánh đèn nhiều màu sắc làm khung cảnh thêm phần rực rỡ.
– Anh…sẽ thật sự kể cho em nghe mọi chuyện chứ? – cô hỏi.
– Thật ra…ngay từ đầu anh không biết nói với em như thế nào – anh đáp.
Cô trầm ngâm nhìn anh, đợi anh nói tiếp.
– Lúc trước anh đơn phương Lệ Tĩnh Nghi, nhưng anh nhận ra cô ta không đáng để anh đơn phương – anh nói.
– Cô ta làm sao? – cô hỏi.
– Đừng nói đến cô ta nữa, lúc đầu anh không muốn nói ra chuyện này vì anh chỉ sợ em đau lòng – anh trả lời.
– Chuyện này…thì…thì em có gì phải đau lòng chứ? – cô ấp úng hỏi tiếp.
– Anh không hiểu rõ con gái tụi em, nhưng anh nghĩ ai cũng muốn bản thân là mối tình đầu của nửa kia và em cũng thế – anh nói.
Lý Tiểu Sở sững người một chút, vậy là cô đã hiểu lầm anh rồi sao? Anh vì sợ cô đau lòng nên mới không nói, vậy mà cô còn trách nhầm anh, còn tưởng anh không yêu cô, bản thân còn khóc lớn một trận thậm chí còn bảo anh ích kỉ.
” Trời ơi, sao lúc nảy mình có thể nói ra những lời làm anh ấy tổn thương đến thế cơ chứ? Bây giờ biết làm sao để đối mặt với anh ấy đây? “
– Lý Tiểu Sở bây giờ chắc em đã biết rõ câu trả lời cho câu hỏi ‘ anh có yêu em hay không ‘ rồi chứ? – anh hỏi cô.
Cô vội vàng gật đầu, cúi mặt không dám nhìn anh.
– Chuyện lúc nảy cho em xin lỗi, em đã trách nhầm anh, là lỗi của em – cô nói.
– Không sao, bản tính đa sầu đa cảm của em có lẽ anh nên tập làm quen để về sau đỡ bỡ ngỡ – anh trả lời.
Nghe anh trả lời cô ngước mặt lên nhìn anh, tròn mắt kinh ngạc: ” về sau? Về sau gì chứ? Ý anh ấy là đã xác định yêu lâu dài với mình sao? “
– Em có cần ngạc nhiên thế không? Không muốn lâu dài với anh à? –
– Em làm gì có ý đó – cô lắc đầu.
– Ngoan – anh đưa tay xoa đầu cô.
Cô mỉm cười tận hưởng cái xoa đầu của anh. Ở phía xa có một nhóm người đang lấp ló nhìn từng hành động của anh và cô.
– Tớ đã nói rồi đội phó chỉ cần nói rõ với Tiểu Sở thì cả hai có thể làm hòa thôi, Tiểu Sở hiểu chuyện mà còn rất thương đội phó nữa – Trác Vỹ nói.
– Ế thâm niên như cậu đừng có ở đây ra vẻ hiểu nhiều về tình yêu như thế – Trương Thiệu Ngôn đáp.
– Cậu nói gì vậy hả? Tớ mà ế thâm niên thì chắc cậu là ế vĩnh cửu đó – Trác Vỹ trả lời.
– Thôi đi, hai kẻ ế các cậu mau chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo đi – Mạch Ngạn Bằng lên tiếng.
Nói rồi Mạch Ngạn Bằng cùng mọi người bỏ đi, Trương Thiệu Ngôn và Trác Vỹ nhìn nhau rồi phẫn nộ, đồng loạt nói:
– Chúng tôi ế thì anh có người yêu chắc –
Sau đó cả hai cũng phải lẽo đẽo theo sau mọi người.