Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người

Chương 20: Tìm Ra Manh Mối



Tô Tử Nguyệt lúc này liền thêm kêu một tiếng CMN.

Chóp mũi truyền đến mùi hương bạc hà dễ chịu, Tô Tử Nguyệt hít mũi một cái, trên đầu liền vang lên giọng nói của nam nhân muốn ăn đòn: “Tô Tử Nguyệt, ngươi là đang muốn ôm ấp yêu thương sao?”

Nàng mà thèm ôm ấp yêu thương, rõ ràng là hắn cố tình ăn đậu hũ!

Tô Tử Nguyệt cắn răng, đẩy Phong Thiên Tước ra: “Thân thể thần thiếp nặng nề xấu xí, không nên đụng vào Vương gia.”

Tô Tử Nguyệt nhanh chóng đứng lên, Phong Thiên Tước cũng không ngăn cản lại, chỉ khi Tô Tử Nguyệt nâng người lên, hắn vô tình nhìn thấy những vết roi dữ tợn trên lưng nàng.

Qua một thời gian, vết roi đã kết vảy xong, nhưng vẫn lưu lại sẹo nhàn nhạt. Không biết vì sao, Phong Thiên Tước cảm giác có chút chướng mắt, quay mắt đi không đành lòng nhìn tiếp.

Hai người lần nữa ngồi đó không ai lên tiếng.

Sau một lúc, Phong Thiên Tước từ trên ghế đứng lên, ở trên cao nhìn xuống: “Nếu không còn chuyện gì, bản vương đi đây. Ngươi giữ đúng bổn phận, chuyện đã qua liền cho qua đi.”

Tô Tử Nguyệt trong lòng uất ức lại không thể cãi lại, đưa mắt nhìn Phong Thiên Tước rời khỏi phòng khách, đi ra ngoài. Tô Tử Nguyệt nhìn theo bóng lưng của hắn, giơ ra cú đấm.

Hạ Thiên ở ngoài cửa viện bị dọa đến mặt mày trắng bệch. Phong Thiên Tước đảo mắt qua, Hạ Đào cúi đầu thật thấp làm bộ dáng cung tiễn.

Thanh âm Phong Thiên Tước rơi trên đầu Hạ Đào: “Tiểu thư nhà ngươi đã gả cho bản vương, về sau không được phép gọi là “tiểu thư”, có biết không?”

Hạ Thiên run rẩy gật đầu.

Một lát sau, Phong Thiên Tước cuối cùng cũng đi xa.

Phong Thiên Tước vừa bước ra khỏi cửa, Khúc Nam liền bước tới: “Vương gia, ngài sao lại ở nơi này.” – Khúc Nam nhìn chằm chằm bảng hiệu Phù Hương Viện mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, chẳng qua rất nhanh trấn tĩnh lại: “Bà mối ngài mời đã đến, đang ở đại sảnh, ngài sẽ đi qua đó sao?”

“Đi thôi.” – Phong Thiên Tước thản nhiên nói.

Khúc Nam cảm giác như trong giọng nói của Phong Thiên Tước có chút thở dài.

Đang đi phía sau Phong Thiên Tước, Khúc Nam liền nghe hắn nói: “Hạ nhân ở Phù Hương Viện quá ít, ngươi tìm thêm mấy đưa tới. Ngoài ra… lại ban thưởng một chút cao dược cho nàng.”

Phong Thiên Tước không muốn thừa nhận, khi vừa mới nhìn thấy vết sẹo trên lưng Tô Tử Nguyệt, trong lòng hắn mười phần áy náy. Khi đó hắn là tức giận quá mức, bây giờ nghĩ lại, nàng cũng không phải là quá sai.

Khúc Nam trong lòng kỳ quái, thầm nghĩ làm sao Vương gia lại biến đổi tâm tư, chỉ nhận lệnh vâng một tiếng.

Người phía trước bỗng nhiên dừng lại, đưa lưng về phía Khúc Nam phân phó: “Hiện tại liền đi đi, bản vương đi gặp bà mối.”

Khúc Nam đứng yên tại chỗ hồi lâu.

Vương gia đây là bị làm sao rồi? Không phải chỉ là ban mấy nha hoàn và ít cao dược trừ sẹo, cần phải vội vàng như vậy sao?

Chẳng qua Khúc Nam đang có sự tình muốn nói cùng Vương phi, liền không trì hoãn, bước về phía Phù Hương Viện.

Hạ Đào vui vẻ đón tiếp mời Khúc Nam đi vào bên trong.

Tô Tử Nguyệt tính tình hiền hòa, cười tủm tỉm mời Khúc Nam ngồi, còn cho Hạ Đào dâng trà rồi mới lên tiếng: “Khúc hộ vệ, đã làm phiền đến ngươi. Chẳng qua là ngoại trừ ngươi, ta không nghĩ ra ai có thể giúp ta chuyện này.”

Khúc Nam gãi đầu một cái: “Vương phi đừng khách khí.”

Tô Tử Nguyệt mỉm cười, ôi một nam nhân tốt biết bao nhiêu. So với cái tên Phong Thiên Tước bị mắc chứng nóng nảy kia thì tốt hơn gấp mấy lần.

Hạ Đào đứng một bên nhìn Khúc Nam, hai mắt cũng sáng lên.

Khúc Nam bị nhìn liền cảm thấy xấu hổ, một trận nhiệt khí muốn phòng ra gương mặt, hắn vội vàng nói lời che giấu: “Vương phi, người để ta tra đã có tin tức.”

Lần này tin tức đáng ra hắn nên báo cáo cho Vương gia trước tiên, nhưng lại nghĩ đến chính Vương phi là người phát hiện ra manh mối. Vương gia lại vội vàng đi gặp bà mối bàn bạc việc đến quận vương phủ cầu hôn, còn Vương phi lại chẳng biết cái gì, đã một lòng vội vàng muốn cưới Lâm tiểu thư, Khúc Nam liền cảm thấy không đành lòng, cho nên ngay lập tức đem tin tức nói cho Vương phi nghe.

Tô Tử Nguyệt gật đầu, ra hiệu hắn nói tiếp.

Khúc Nam liền cẩn thận nói ra: “Ta cho người đi theo Lương Thăng mấy ngày qua, liền phát hiện hắn hay đến kỷ viện Xuân Hương Lầu…hắn đến đó uống rượu mua vui, nam nhân rượu vào sẽ khó tránh được nói ra những bí mật…cho nên ta đã mua chuộc được một cô nương trong Xuân Hương Lầu là Diêu Hân….” – Khúc Nam nói đến đoạn này liền đỏ bừng cả mặt, vốn chỉ là một báo cáo đơn giản nhưng hắn lại giống như một qua hồng.

Tô Tử Nguyệt trong lòng buồn cười, trên mặt lại nghiêm túc.

Khúc Nam vụn trộm liếc nhìn Tô Tử Nguyệt, phát hiện nàng không có khó xử lúc này mới buông lỏng nói tiếp: “Diêu Hân hầu hạ Lương Thăng một đêm, sau khi hắn đi, Diêu Hân nói gần đây hắn rất ra tay xa xỉ, dường như rất có tiền, lúc uống say còn nói qua là nhờ có biểu ca của hắn…”

“Nhờ có biểu ca cái gì? Có nói rõ ràng không?” – Tô Tử Nguyệt cảm thấy suy đoán của mình đúng chín phần, Lương Thăng chính là bị ai đó mua chuộc mà hãm hại nàng.

Là kẻ nào muốn hãm hại nàng?

Tô Tử Nguyệt nghĩ mãi không ra, Khúc Nam lại nói: “Cụ thể là cái gì hắn không nói. Nhưng Diêu Hân có nói mấy ngày trước trên thân Lương Thăng có một phong thư hắn cất giữ như bảo bối. Cho nên lúc hắn ngủ say Diêu Hân đã vụn trộm nhìn, mới phát hiện đó là một bức huyết thư. Nội dung Diêu Hân còn nhớ rõ, chính là bức huyết thư hắn dâng lên cho Vương gia. Bởi vì có chút ấn tượng, Diêu Hân còn nói trên bức huyết thư có một mùi phấn thơm ngát đặc biệt, loại đó một người bình thường không thể dùng đến.”

Lời này có hàm ý, nếu huyết thư là của sơn phỉ thì làm sao lại có mùi phấn thơm? Huống hồ loại phấn thơm này còn không phải loại thường, đã người bình thường không dùng được, liền càng không khó tìm được đối tượng.

Khúc Nam ngừng một lát lại nói: “Tìm theo manh mối, ta tìm được mùi phấn trên huyết thư là loại phấn chuyên cung cấp cho các gia tộc lớn sử dụng, nói cách khác, huyết thư là từ những người có quyền có thế.”

Nghe Khúc Nam nói vậy, Tô Tử Nguyệt ngẩn người.

Nàng đã làm gì đắc tội ai mà lại đối với nàng như vậy.

Tô Tử Nguyệt liền hỏi: “Có thể tra được cụ thể là xuất phát từ gia đình nào không?”

Khúc Nam lắc đầu, có chút khó khăn: “Mục tiêu khá nhiều, trong kinh thành gia tộc dùng loại phấn này rất nhiều, lại thêm nữ quyến là trên trăm người, ta dù có không ăn không ngủ cũng không có khả năng tra ra người đứng sau lưng là ai.”

Tô Tử Nguyệt nhìn thấy Khúc Nam cười khổ, cũng biết là chuyện khó làm. Trong lòng thở dài, xem ra muốn tra kẻ âm mưu sau lưng còn phải tốn nhiều sức lực.

Mấu chốt là Khúc Nam có còn đồng ý giúp nàng không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.