Sáng hôm sau
” Dậy nào, Tiểu Bạch Thỏ. Trời sắp gần trưa rồi.”
Lãnh Tư Hàn tỉnh dậy một lúc, nằm ngắm nghía gương mặt đáng yêu của người con gái đang say ngủ, đưa tay vuốt cộng tóc trên mặt cô nhóc ra, rồi bóp bóp cái mũi nhỏ gọi cô dậy.
Tiểu Bạch Thỏ kia lúc này bị trêu, động định hai mi mắt mà tỉnh dậy. Cơ thể vẫn còn ngái ngủ, cựa quậy co mình gọn trong lồng ngực, miệng vẫn còn mớ ngủ.
” Chú….rất ấm, không muốn dậy.”
Lãnh Tư Hàn thấy con sâu ngủ này như vậy, cũng đành cười bất lực, nuông chiều vuốt mái tóc dài của cô, một tay ranh ma đưa xuống phía dưới lưng kéo cô thêm gần vào ngực mình.
” Không dậy là tôi để em ở nhà một mình đó nha, không cho thăm bố mẹ tôi nữa đâu.”
” Dậy liền.”
Nghe bị hắn bỏ ở nhà một mình, Tiểu Bạch Thỏ liền nhanh chóng mở mắt, ôm chặt lấy cổ hắn, sợ hắn lén bỏ đi mất.
” Thôi nào, dậy tắm rửa, ăn sáng rồi chúng ta đi.”
Lãnh Tư Hàn xoa đầu cô cưng chiều, rồi bế cô ngồi dậy.
Bạch Vi ngoan ngoãn đi xuống giường, định tiến vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân. Nhưng vừa bước xuống giường, người cô nhóc như mềm nhũn ra, phía dưới cảm thấy vô cùng đau nhức, ngã nhào ra đất.
Lãnh Tư Hàn ở trên giường thấy vậy thì hoảng hốt chạy lại đỡ cô dậy, hắn còn chưa kịp mặc đồ lại.
” Em không sao chứ? Có đau ở đâu không?”
” Chú…phía dưới rất ngứa, đau.”-Bạch Vi chỉ xuống nơi *** ***** đang sưng đỏ lên, ôm chặt lấy hắn.
Lãnh Tư Hàn nhìn xuống phía dưới của cô mà xót, cũng tại hắn hôm qua quá đà mà khiến thỏ trắng nhỏ phải đau rồi.
” Xin lỗi, là tại tôi, để tôi giúp em vệ sinh bôi thuốc.”
Bạch Vi nghe chú nói vậy thì có chút ngại, cô cũng không còn nhỏ nữa, những việc đó cũng có thể tự làm không cần phiền đến hắn, rất xấu hổ.
” Không sao, em có thể….”
Không để cô nói hết câu, hắn đã bế cô lên nhẹ nhàng vào thẳng nhà tắm, bật vòi sen giúp cô kì cọ.
Sau khi xong xuôi, hắn mặc đồ cho bản thân, rồi giúp cô bôi thuốc.
” Chú nhẹ thôi đấy, em sợ đau.”
” Tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Lãnh Tư Hàn lấy bông băng, từ từ bôi từ phía ngoài, rồi đưa vào bên trong.
“Ưm…chỗ đó đau quá.”
Tiểu Bạch Thỏ bị đau thì bấu chặt lấy vai hắn.
” Không sao, để tôi bôi trong đó, tôi làm bên trong mà.”
Thế là sau một hồi loay hoay thì hắn cũng bôi xong cho cô.
” Tiểu Bạch Thỏ của tôi ngoan lắm.”
Hắn mặc đồ giúp cô, đặt mến trán cô một nụ hôn rồi bảo coi xuống nhà ăn sáng trước.
Sau đó, Lãnh Tư Hàn mới đi vào phòng tắm, cởi đồ ra, bật vòi nước lạnh lên và tự giải quyết hậu quả của bản thân. Bắn không dám phát tiết lên cô tại sợ cô đau hơn. Khốn nạn thật, tại của hắn quá trớn quá mà!
Sau khi ăn sáng xong xuôi, Lãnh Tư Hàn liền đưa cô nhóc ra xe, lái thẳng về căn biệt thự của nhà Lãnh gia ở ngoại ô thành phố.
………………….
Khi chiếc xe vừa tới cổng của căn biệt thự, hắn đưa xe vào trong sân lớn, tắt máy và bế gọn cô xuống xe.
Dù hiện tại, Bạch Vi đã cao lên không ít, cũng chừng cao tới ngang ngực hắn. Vì cô cũng chỉ cak tới gần m60, mà người đàn ông kia thì lại tới gần 2m rồi, nên hắn bế cô vẫn cứ là dễ dàng. Hơn nữa, dù bộ thuốc cho cô rồi, nhưng hắn vẫn sợ cô còn đau nên mới cứ đòi bế cô như vậy.
” Chào thiếu gia, chào tiểu thư.”
Một dàn quản gia, người hầu và giúp việc đứng ở dọc hai bên sân cúi cẩn chào hắn và cô. Tối qua hắn có gọi điện báo trước là sẽ về, nên họ mới được sắp xếp ra nghênh đón.
” Chú, để em tự đi.”
Thấy nhiều người như vậy, Bạch Vi cũng tự có ý thức, không õng ẹo đòi hắn bế, mà tự mình xuống đi bộ.
Hắn thấy cô có tính tự trọng như vậy, nên cũng hiểu. Nhưng vẫn lo cô bị ngã nên cứ kè kè đi bên cạnh đỡ cô.
Lãnh Tư Hàn nhanh chân bế Bạch Vi, bước vào tới cửa nhà. Vừa mở cửa ra thì một tiếng
” Bùm! Bốp!”
Vang lên liên tục nối tiếp nhau, tiếp đó là những hạt pháo giấy bay tứ tung lên người của hắn và Tiểu Bạch Thỏ.
Lãnh Tư Kỳ, em trai hắn cùng với cô nhóc Mộc Nghi em gái hắn, bên cạnh là Lãnh phu nhân và phía sau là bác quản gia Minh. Cả bốn người họ trên tay ai cũng cầm một cây pháo giấy, người thì cầm còi, người thì cầm chiếc mũ tam giác đội sinh nhật.
” Bạch Vi, chúc mừng sinh nhật!”
Màn chúc mừng sinh nhật bất ngờ này khiến cả Lãnh Tư Hàn và Bạch Vi đều giật mình. Nhưng cô nhóc cũng không quên lễ phép.
” Cảm ơn anh Tư Kỳ, cảm ơn em Mộc Nghi, cảm ơn bác quản gia Minh, cảm ơn bà ạ.”