Giúp Đường Vấn chỉnh chu lại y phục trên người, khẽ hôn một cái vào miệng nhỏ của Đường Vấn, Mạc Đại Linh nói:
“Bảo bối..chúng ta xuống dưới cùng ăn đồ nướng được không?”
Còn chưa bình ổn được cảm giác mãnh liệt vừa rồi, Đường Vấn khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng, ánh mắt có chút mê ly, qua nữa ngày mới gật đầu đáp ứng Mạc Đại Linh, đứng dậy vào toilet tắm thay đồ.
Bất tri bất giác, màn đêm buông xuống, mùa đông tại Tam Á thời tiết lành lạnh, bất quá ăn mặc ngắn tay cũng không sao, dù gì cũng là đi nướng thịt, thời tiết lạnh cũng có thể sưởi ấm.
Hai người đi đến bãi biển, nơi này đã mọc lên rất nhiều đóm lửa, bao quanh là đoàn người rất nhột nhịp, xem ra không chỉ có nhân viên Đường Thị, mà du khách ở đây cũng rất thích hoạt động này.
Thẳng một đường đi tới, Đường Vấn nhìn xung quanh đóm lửa đang nướng thịt vẻ đầy háo hức. Tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy Ngô Đồng, lúc này thư ký Ngô trên tay đang cầm con mực, Mạc Đại Linh thấy cô ăn ngon như vậy, nhớ tới chuyện tốt đẹp của mình vừa rồi bị cắt đứt, nhãn thần hiện lên một tia lãnh ý, đi đến phía sau lưng Ngô Đồng, dùng ngữ khí lạnh lẽo nói: “Thư ký Ngô, cô ăn rất ngon sao!”
“Ngô…. khụ…khụ..”, Ngô Đồng đang híp mắt thỏa mãn thưởng thức mực ngon trong miệng, không nghĩ đến Mạc Đại Linh lại như vậy đột nhiên xuất hiện phía sau nói một câu như thế, trực tiếp làm Ngô Đồng sợ đến muốn phát nghẹn.
Cô cuối đầu, dùng sức ho khan vài tiếng, mang theo dáng tươi cười nịnh nọt:
“Mạc..Mạc Tổng, cô đến rồi sao!, chúng tôi vẫn còn đang nướng, bên kia nướng xong rồi, cô có muốn thử một chút không?”
Nhìn Đường Vấn vẻ háo hức xem mọi người đang nướng, Mạc Đại Linh tươi cười nói:
“Không cần, chúng tôi tự nướng là được”, thật ra chính là Mạc Đại Linh muốn ăn do Đường Vấn nướng.
Lôi kéo Đường Vấn đi đến một nơi có ít người nướng, những người bên cạnh vừa nhìn thấy Mạc Đại Linh thì lập tức đứng dậy, mỉm cười nhường chỗ cho hai người, dù sao thì cái uy danh Mạc Tổng lạnh lùng cũng được truyền xa.
Nhìn những người khác thức thời rời đi, Mạc Đại Linh mỉm cười hài lòng, nắm lấy tay Đường Vấn kéo cô ngồi xuống, ôn nhu nói: ”
Vấn Vấn chúng ta cùng nướng”
Đường Vấn quay sang Mạc Đại Linh cười một cách sáng lạng, ra sức gật đầu “ân”
“Lúc nướng đồ ăn, cần phải thêm dầu, đợi khi gần chín lúc đó mới thêm gia vị, biết không?”
Mạc Đại Linh ngồi bên cạnh nhẹ nhàng chỉ dẫn, sau đó lấy ra con mực đưa cho Đường Vấn làm thử.
Tuy rằng hiện tại cơm nước ở nhà đều do Đường Vấn nấu, nhưng làm cơm và nướng đồ là hai điều không giống nhau.
Kết quả là, Đường Vấn nướng xong xiên mực đầu tiên, ánh mắt tràn đầy hy vọng đưa thành quả mình cho Mạc Đại Linh, tuy rằng bản thân Mạc Đại Linh nhìn cũng biết nướng không được tốt, thế nhưng vẫn là vui vẻ nhận lấy, há miệng cắn một miếng liền nhanh chóng nuốt xuống, tuy rằng đã cố nuốt thật nhanh, thế nhưng vị đắng vì khét nhét đầy vị giác, miễn cưỡng cố tạo ra bộ dáng tươi cười, mang theo ý cổ vũ:
“Rất ngon.. Vấn Vấn giúp tôi nướng tôi thật thích”
Đường Vấn vì được khen mà mắt sáng lên muốn tỏa cả hào quang ra ngoài, hưng phấn hướng Mạc Đại Linh nói:
“Thật không!, vợ vậy em tiếp tục nướng cho chị”.
“……”
Mạc Đại Linh khóc không ra nước mắt, Đường Vấn lấy một đóng hải sản, trực tiếp cho vào lò nướng mà không dùng cọ quét thêm dầu, trái lại còn cầm cả chay dầu chế trực tiếp vào, dầu nhiều nóng nhất thời khiến lửa phựt lớn hơn, hừng hực thiêu nóng hải sản bên trong.
Mạc Đại Linh nhìn một màn trước mặt mà lo lắng cho dạ dày của mình, có chút do dự, cuối cùng cũng vì Đường Vấn mà thỏa hiệp với bản thân, ăn thì ăn, miễn ăn không chết là được.
Đợi không lâu, dưới ngọn lửa phừng phừng kia, hải sản trên kệ một lần nữa lại trở thành một chuỗi mực khét giống như than đặt trước mặt Mạc Đại Linh.
Nhịn xuống cảm giác nôn mửa, Mạc Đại Linh cố gắng thoải mái nuốt vào, lại thấy Đường Vấn còn muốn tiếp tục nướng, Mạc Đại Linh sợ đến nỗi vội vàng bắt lấy tay Đường Vấn ngăn lại:
“Vấn Vấn, tôi no rồi, em xem, em giúp tôi nướng, bản thân còn chưa ăn gì, lần này đến phiên tôi nướng cho em được không?”
Nghe đến vợ muốn nướng cho mình ăn, Đường Vấn cười híp mắt lộ ra hàng trăng nhỏ, khuôn mặt lắm lem chút bụi khi nướng ban nảy vẻ cực kỳ hạnh phúc nói:
“Được.”
Mạc Đại Linh thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu vì Đường Vấn mà nướng. Kỹ thuật rất thành thạo, đồ nướng tản ra hương thơm làm người nào đó thèm muốn nhỏ dãi.
Một âm thanh cao ngạo không xa truyền đến: “Vật nhỏ! bên kia nướng giỏi quá, thật là thơm, tôi đi mua về cho em ăn, thế nào?”
Lời nói ra mang ý tứ hàm xúc, làm Mạc Đại Linh không ngăn được nhíu mày, theo âm thanh phát ra mà quay đầu, từ xa nhìn thấy hai nữ nhân đang chậm rãi đi tới, một ôn nhu động lòng người, một thành thục quyến rũ, mà một trong số đó chính là Tiểu Miêu đã gặp khi chiều, Mạc Đại Linh có chút kinh ngạc.
“Ha ha…Cái này không phải là Viên Tổng sao! Nếu Viên tổng thích tôi nướng đến như vậy, tôi làm sao lại không biết xấu hổ mà nhận tiền chứ”
Viên Vi cũng vô cùng kinh ngạc, đi du lịch mà cũng có thể gặp được người quen:
“Thì ra là Mạc tổng, lời nói khi nảy thực làm cho cô chê cười rồi, có thể cho chúng tôi cùng tham gia chứ!”
“Tất nhiên rồi” Mạc Đại Linh vui vẻ gật đồng đồng ý.
“Ting..”
Đường Vấn nhìn thấy Tống Miên, lập tức nhớ đến chuyện lúc chiều, bình dấm trong người đột nhiên muốn tràn.
Viên Vi lúc này mới chú ý đến Đường Vấn, nhớ tới chuyện Mạc Đại Linh cùng Đường gia, trong lòng liền khẳng định, đây chắc chắn là Đường tiểu thư, ” ha ha..Mạc tổng đây là của cô…!!!”
“Ân! không sai, em ấy là vợ tôi!” .
||||| Truyện đề cử: Bảo Bối! Anh Xin Lỗi |||||
Mạc Đại Linh nắm lấy tay Đường Vấn, ôn nhu cười cười. Nghe Mạc Đại Linh hướng người lạ khẳng định mối quan hệ của hai người, Đường Vấn hướng Tống Miêu ra sức gật đầu, một phen hàm ý công khai tuyên bố chủ quyền.
Lúc này Viên Vi cũng nắm lấy tay Tống Miêu, giới thiệu:
“Còn đây là vợ tôi, Tống Miêu”
Lời nói vừa thốt ra, một phen làm Đường Vấn liền buông xuống cảnh giác cùng Tống Miêu, cũng làm cho Mạc Đại Linh đối với Viên Vi một loại đồng cảm, vì thế mà bốn người nữ nhân trong lúc đó, bầu không khí thập phần hòa hợp.
Hai vị tổng tài mỗi người một câu luân phiên trò chuyện, hoàn toàn quên mất hai tiểu bằng hữu nhà mình. Mà hai đứa trẻ bị bỏ rơi kia đến nữa ngày cũng không ai nói một câu.
Cuối cùng chính là Đường Vấn mở miệng, hỏi điều mà trong lòng cô nghi vấn:
“Hai người vừa rồi vì sao lại muốn mua đồ của chúng tôi nướng a? Không phải tự hai người cũng có thể nướng sao?”
“Chúng tôi cũng muốn tự mình nướng, chính bởi vì cô ấy…khụ..khụ, chính vì chúng tôi đến chậm, chổ nướng đều bị chiếm hết, cho nên chỉ có thể mua”.
Câu nói này ban đầu làm Tống Miêu lòng chút giận, bất quá cũng kèm theo chút ngượng ngùng.
“À.. vậy hai người vì sao lại đến chậm?”
Đường Vấn hiếu kỳ nhất quyết hỏi, tựa hồ không biết rõ ràng sẽ không thể bỏ qua.
“Cái này….bởi vì…, aida…, dù sao thì cũng là đến trễ rồi”.
Tống Miêu sắc mặc ửng đỏ, không biết nên trả lời thế nào, không thể nói bản thân bởi vì bị đè ra ăn sạch sẽ, đã thế tên ma đầu còn không chịu ngừng tay, vì vậy mà mất thời gian.
Nhớ đến buổi chiều phát sinh cái chuyện trên giường, Tống Miêu lại không khỏi oán giận, ban đầu đã thoả thuận để cô làm chủ, kết quả cư nhiên cuối cùng là đổi ý, quá bại hoại. Thấy vẻ mặt mê man của Đường Vấn, Tống Miêu liền nổi lên một ít tâm tư, láy tay khều khều tay Đường Vấn.
“Này, cô cùng chị Đại Linh ai là người ở trên?”
“Ở trên? Cái gì là ở trên á?”, bị vấn đề Tống Miêu hỏi có chút mơ hồ, Đường Vấn tiếp tục truy hỏi.
“Aida.. lúc hai người ngủ cùng nhau, ai là người nằm trên á”, Tống Miên len lén liếc mắt nhìn sang hai người bên kia đang trò chuyện, âm thanh nhỏ hơn vài phần.
Cắn cắn ngón tay, sai lệch nghiêng đầu, Đường Vấn chăm chú suy tư một phen:
“Ân..chúng tôi không có ngủ ở trên, vợ tôi đều hay nằm ngủ bên cạnh tôi hai bên trái phải”
“….Đừng nói là hai người chưa xảy ra chuyện gì nhe”.
Tống Miêu vẻ khó tin, Đại Linh tỷ của cô cư nhiên lại không mang tiểu bạch thỏ này ra làm thịt sao? Đúng là chuyện không thể tin!
“À.. là cái kia sao?” trên dưới, trái phải Đường Vấn còn có thể hiểu, thế nhưng cái kia cô chính là còn rất mơ hồ.
“Đúng đúng.. chính là cái kia á”
“Hình như không có!”
Đường Vấn tỏ ra uể oải, khuôn mặt nhỏ nhắn muốn suy sụp, cô nhớ đến lần đó Đường Kiều cho mình xem cái tư liệu chỉ dạy, còn muốn cùng Mạc Đại Linh thực hành, không ngờ bị Mạc Đại Linh từ chối.
Tống Miêu tỏ vẻ đáng tiếc, cô hướng Đường Vấn nói vài lời thấm thía:
“Tôi nói cho cô biết, nếu có cái kia cô nhất định phải chiếm thế chủ động, nhất định nằm ở trên hiểu không, nếu không coi chừng đến khi muốn trở mình thì đã muộn”
“Thế nào mới chủ động, như thế nào mới có thể ở trên?” nghe Tống Miêu nói Đường Vấn trong mắt tràn đầy hiếu kỳ.
“Đến đây đến đây.. tôi nói cho cô biết”, hai cái đầu nhỏ tiến sát gần nhau, không biết Tống Miêu nói cái gì, Đường Vấn như là hiểu ra, gật đầu “nga!”
Tống Miêu càng nói càng hăng say, âm thanh càng lúc càng lớn, vì vậy mà làm cho hai vị ngự tỷ kia đều nghe thấy.
“Cô xem bọn họ có đúng hay không thường tỏ sắc mặt.”
Tống Miêu tức giận nói, thế nhưng Đường Vấn như vậy mà cực kỳ thông hiểu, Mạc Đại Linh lúc lạnh lùng cùng mình vốn đã khắc sâu ấn tượng, cho nên Đường Vấn càng ra sức gật đầu “không sai”.
“Tôi nói cho cô biết, đối với dạng khẩu thị tâm phi, ngạo kiều dáng dấp như bọn họ, chúng ta phải đem họ hung hăng mà áp ở bên dưới, để bọn họ muốn trở mình cũng không được, như vậy họ mới có thể nghe lời chúng ta, mới không dám cùng chúng ta tỏ sắc mặt, cô phải biết… oa!!!”.
Tống Miêu đang muốn tiếp tục hướng Đường Vấn phát biểu diễn thuyết của mình, lỗ tai truyền đến cảm giác lành lạnh, một bàn tay thanh mảnh nắm lấy lỗ tai Tống Miêu kéo cô đứng lên, Viên Vi khóe miệng cong cong, ngoài cười trong không cười nói:
“Bản lĩnh quá ta! muốn tôi nghe lời của em?! Mạc tổng thật ngại quá, dạy hư nhóc con nhà cô”
Mạc Đại Linh quay sang Đường Vấn dáng ôn nhu tươi cười, nhưng nụ cười lần này làm Đường Vấn phát lạnh run.
“Không sao, xem ra nhóc nhà tôi cũng rất tán thành quan điểm của nhóc nhà cô, tôi cũng muốn đem đứa trẻ nhà mình về, chúng ta hôm nay tới đây thôi nhé”
Viễn cảnh hiện tại chính là, Viên Vi đang kéo tai Tống Miêu, phía sau Đường Vấn co rúm đi theo Mạc Đại Linh, bốn người nhất quyết trở về.