Cố Hiểu Phàm che miệng cười rồi chạy tới giường. Anh nằm phịch xuống điệu bộ như muốn chờ Hạ Yên Nhiên ra ngoài là triển khai kế hoạch. Trong lúc chờ đợi cô, anh đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Hạo.
“Alo?”
“Cố Tổng, bên cảnh sát nói đã tìm được xác của Nhan Điềm.”
Gương mặt anh đột nhiên đen lại:
“Chết rồi sao?”
“Vâng. Khám nghiệm tử thi cho thấy vùng đầu của Nhan Điềm bị tổn thương nghiêm trọng vì mất máu quá nhiều cho nên đã…”
“Thôi được rồi, cậu không cần giải thích tường tận cho tôi. Cô ta chết như vậy tuy là không đền được hết tội nhưng cũng đáng.”
Cạch!
Tiếng cửa phòng tắm mở ra, có lẽ cô đã diện xong bộ đồ ngủ đó rồi. Cố Hiểu Phàm vội vàng tắt máy, anh còn cố tình chải chuốt thật kĩ lại trước khi nhìn thấy cô.
Hạ Yên Nhiên bước ra, cô vừa giận vừa ngại. Bộ váy ngủ này mỏng hết sức có thể, ngay cả khi ngắm mình trong gương cô còn nhìn thấy rõ cơ thể của mình sau lớp váy. Thứ duy nhất che chắn được là phần áo lót và quần lót màu đen đính kèm, tuy nhiên chúng cũng là loại nhỏ nên mới khiến cô ngại ngùng.
“Cố Hiểu Phàm, anh mua bộ đồ này cho em sao?”
Cố Hiểu Phàm nhìn lên nhìn xuống cả người cô một lượt rồi nuốt nước bọt. Gương mặt anh có vẻ khá thích thú.
“Nó rất hợp với em đấy.”
“Hợp cái đầu anh ấy. Tại sao lại bắt em mặc thứ váy ngủ này chứ? Với lại…sao anh biết số đo ba vòng của em mà chọn.”
“Em hỏi một câu khá thông minh. Anh là chồng em, không biết số đo ba vòng của vợ là rất tội lỗi nhé.”
Thật ra cô chỉ mặc nó ra đây để cho Cố Hiểu Phàm một trận rồi lấy quần áo khác vào thay chứ không có ý định mặc nó đi ngủ. Ai mà biết được kẻ biến thái như Cố Hiểu Phàm sẽ làm gì khi trông thấy bộ dạng quyến rũ này của cô trong lúc ngủ chứ?
“Em vào trong thay ra đây.”
Nghe cô nói vậy, Cố Hiểu Phàm liền đứng bật dậy, anh chạy thẳng đến chỗ cô giữ chặt lấy cô.
“Bảo bối, em không được thay ra.”
Tay của Cố Hiểu Phàm bắt đầu di chuyển trên cơ thể của cô. Hai má của cô đỏ lên, thì ra ngay từ đầu Cố Hiểu Phàm đã sắp xếp chuyện này.
“Cố Hiểu Phàm, em…”
Bịch!
Cố Hiểu Phàm bế cô ném xuống giường sau đó hạ thấp thân xuống để ghìm chặt lấy cô. Anh ngắm nhìn cô một lần nữa rồi tự tặc lưỡi khen ngợi:
“Đẹp! Quá đẹp! Không có chỗ chê.”
“Đẹp cái gì?”
“Cơ thể này, khuôn mặt này…tất cả cái gì thuộc về em đều đẹp.”
Hạ Yên Nhiên có hơi ngượng, cô quay mặt đi để né tránh ánh nhìn đầy thèm khát của anh.
“Đừng nhìn em với ánh mắt đó.”
Cố Hiểu Phàm đưa tay nắn nhẹ cằm của cô, anh còn hơi hếch cằm của cô lên phía trước như muốn chiêm ngưỡng trọn vẹn sự xinh đẹp trên gương mặt thanh tú này.
“Hạ Yên Nhiên, anh…muốn có con với em.”
Lời thì thầm của anh đã khiến vành tai nhạy cảm của cô đỏ ửng lên. Cô không nghe nhầm đó chứ? Cố Hiểu Phàm đang muốn có con với cô sao? Hạ Yên Nhiên trợn mắt nhìn anh không chớp, gương mặt cô có chút bất ngờ và cũng có chút buồn. Cố Hiểu Phàm thì không hiểu tâm trạng của cô lúc này, anh cứ ngơ ngác nhìn cô như thế.
“Hạ Yên Nhiên, em sao thế?”
Cô lập tức lắc đầu, hai tay vẫn cố định trước vai anh. Cô né tránh ánh nhìn của anh lần nữa, rồi nói:
“Em chỉ thấy hơi bất ngờ. Vì trước đây anh đã từng không muốn có con với em, anh ghét đứa con mà em sinh ra, thậm chí còn bắt em uống thuốc tránh thai…Vậy mà giờ Cố Hiểu Phàm anh lại nói muốn có con với em. Thật bất ngờ.”
Thấy gương mặt cô phảng phất buồn, anh cũng thấy chạnh lòng. Có lẽ những gì đã xảy ra trong quá khứ đã ám ảnh tâm trí cô một thời gian dài. Trước đây anh còn hận cô nên anh không thể chấp nhận có con với cô nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác. Mặc dù hai người đã giải quyết hiểu lầm và hạnh phúc bên nhau nhưng những tổn thương anh gây ra cho cô trong quá khứ thật khó lòng mà quên nổi.
Sắc mặt của anh trùng xuống, mái tóc vẫn còn ướt rũ xuống gương mặt đẹp trai kia. Anh nói với cô:
“Yên Nhiên, em đánh anh đi. Đánh chết anh đi, em cứ đánh cho đến khi nào em hả dạ thì thôi.”
Cố Hiểu Phàm vừa nói vừa cầm tay cô tự đấm vào người mình. Cô không nỡ làm vậy nên đã rụt tay lại.
“Anh làm sao thế? Em đã chờ đợi anh hơn một tháng trời bây giờ đánh chết anh thì em sẽ vui chắc.”
Dù sao thì anh vẫn cảm thấy áy náy với chuyện trước đây.
“Nếu em không làm thì anh sẽ tự làm.”
Nói rồi anh tự vung tay tát vào mặt mình. Hạ Yên Nhiên vội vã ngăn lại, cô đưa hai tay sờ vào hai má của anh.
“Anh đừng cố phá hỏng gương mặt đẹp trai này chứ? Em không trách anh, huống gì những chuyện đã qua đều là hiểu lầm…”
Đột nhiên Hạ Yên Nhiên đưa tay vòng qua cổ anh rồi giữ chặt ở đó. Cô mỉm cười nhìn anh, nụ cười đẹp đến mê người.
“Bây giờ em thật sự…muốn có con với anh rồi, rất muốn.”
Hạ Yên Nhiên nhướn người lên chủ động hôn anh. Cố Hiểu Phàm không thể tin nổi là cô đang chủ động, bây giờ thì anh hoàn toàn rơi vào thế bị động. Hương thơm đặc biệt trên người của cô lại thoang thoảng trước mũi anh, ngửi mùi thơm ấy anh không thể kiềm chế bản thân mình được nữa. Cố Hiểu Phàm nhắm mắt lại, ngay lập tức đè chặt cô xuống dưới giường.
Một đêm nồng nhiệt với sự chủ động của cả hai phía. Hai người vừa hôn nhau vừa giúp nhau cởi đồ. Cố Hiểu Phàm bất ngờ trườn xuống dưới, anh đặt từng nụ hôn đi từ trên cổ cô xuống tận bên dưới. Hạ Yên Nhiên giữ chặt vai anh, cảm giác thật sự rất thoải mái.
“Ư…ưm…”
Những chỗ mà môi anh đi qua đều để lại vết đo đỏ trên cơ thể cô. Đó giống như dấu ấn minh chứng cho tình yêu mãnh liệt mà anh dành cho cô vậy. Cố Hiểu Phàm dừng lại ở hai bầu ngực căng tròn, đầu tiên anh cúi xuống thỏa sức dùng lưỡi đùa nghịch tiếp theo thì dùng tay ra sức nhào nặn. Những thao tác uyển chuyển của anh khiến cô không ngừng kêu rên:
“A…ưm…hưm…”
“Đêm nay em thật tuyệt.”
Cơ thể của cả hai bắt đầu nóng dần lên, những giọt mồ hôi đã xuất hiện trên trán của cô. Hạ Yên Nhiên cắn chặt môi chờ đợi từng nhịp vào đều đều của anh. Một cảm giác thực sự khác so với những ngày thường. Bây giờ cô cảm thấy tuyệt hơn là đau đớn, thực sự rất tuyệt…
Sáng hôm sau,
Sau một đêm vật lộn không ngừng nghỉ thì Hạ Yên Nhiên cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon nhưng lúc cô mới chợp mắt được chút thì trời đã sáng. Cố Hiểu Phàm dậy từ trước cô, anh còn chuẩn bị mọi thứ để chuẩn bị đưa cô đi tham quan thành phố.
Nhìn gương mặt thoải mái của cô trong lúc ngủ, thật khó để có thể gọi cô tỉnh dậy. Cố Hiểu Phàm vuốt tóc cho cô rồi khẽ thì thầm:
“Dậy thôi bà xã. Mặt trời đã lên tới mông em rồi.”
Nghe được giọng nói đầy bỡn cợt của Cố Hiểu Phàm, Hạ Yên Nhiên mới từ từ mở mắt. Lúc tỉnh dậy cô mới cảm thấy cả người nhức mỏi, ê ẩm, đến cử động cũng khó.
“Đã sáng rồi sao?” Cô thều thào.
“Ừ. Nếu em còn mệt thì cứ ngủ thêm đi, hôm khác chúng ta sẽ đi tham quan Paris sau.”
Nghe đến được đi chơi, Hạ Yên Nhiên lại như biến thành một người khác. Cô ngồi bật dậy, gương mặt ngây ngô hỏi anh:
“Chúng ta…đi chơi sao?”
“Ừ. Đi chơi. Anh sẽ đưa em đi khắp Paris, đến những nơi đẹp nhất ở nơi này.”
Hạ Yên Nhiên cảm thấy rất vui nhưng khi cô định bước xuống giường thì đột nhiên hai chân tê cứng.
“A!…”
“Em sao thế?”
“Chân em tê quá. Cũng tại anh đêm qua, giờ em ra nông nỗi này đều tại anh hết đấy Cố Hiểu Phàm.”
“Thôi được rồi, để anh đưa bà xã vào phòng tắm rồi tắm giúp em nhé.”
“Không…không cần.”
Cố Hiểu Phàm lấy áo khoác choàng lên chốc người cô rồi ẵm cô lên tay. Anh bước đến phòng tắm, lấy chân đẩy cửa ra rồi đưa hẳn cô ngồi vào trong bồn.
Không biết anh định tắm giúp cô thật hay không nhưng chỉ nghe thấy mấy tiếng quát tháo của Hạ Yên Nhiên vang lên:
“Cố Hiểu Phàm, bỏ ngay cái tay của anh ra khỏi chỗ đó đi. Đừng…đừng đụng vào đó, ahhh…”
“Thôi nào, để anh kì cọ cho bà xã của anh.”
“Đồ biến thái, em ghét anh!”