Vết Máu Và Mùi Hương

Chương 10



Giang Hà Văn rốt cuộc cũng làm xong việc của mình, hắn nhìn Tôn Thanh sau đó đưa cho y một ít thuốc để ổn định tinh thần, tinh thần căng thẳng trong một thời gian dài không phải là ý hay đối với một Sigma như y

“Xong việc rồi em về trước đây, còn có việc mà hai người giao em sẽ tranh thủ gửi báo cáo cho hai người, ở bệnh viện vẫn còn việc em phải trở lại”

Tôn Thanh gật đầu

Giang Hà Văn bình thãn đi đến bên tủ rượu lấy ra một chai rượu whisky sau đó rót ra ky mang cho Tôn Thanh

“Lần này chúng ta thẳng tay thanh trừng trong bang tin chắc ngày mai liền sẽ truyền ra ngoài vô số tin tức cho mà xem”

“Mặc kệ bọn họ truyền đi tin tức gì chỉ cần biết bây giờ nơi này là do tôi làm chủ”

Giang Hà Văn nâng ly cụng ly với Tôn Thanh, từ nay bọn họ cũng không cần nể nang quyết định của những kẻ đó nữa, bây giờ mới thật sự bọn họ nắm giữ tất cả

“Ngày mai có một lô hàng đến cảng cậu có đến xử lí hay không, nếu không tôi sẽ tiến hành như cũ” .

||||| Truyện đề cử: Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ |||||

“Cứ tiến hành như cũ, cẩn thận một chút đừng như lần trước, còn có những chuyện trong bang nếu không là chuyện lớn cậu cứ tự mình xử lí không cần phải thông qua tôi, thời gian này pheromone không ổn định tôi sẽ không xuất hiện ở bang, còn có về việc dọn về nhà chính của bang nói với bọn họ tôi sẽ suy nghĩ, nhưng không phải bây giờ”

Giang Hà Văn gật đầu đã hiểu, anh uống hết ly rượu liền rời đi, Phong Bách vẫn im lặng không dám hỏi nhiều

Lúc này Tôn Thanh mới xoay sang nhìn Phong Bách y hỏi

“Cậu còn muốn tiếp tục đi theo tôi làm việc hay không, lần này chỉ là bị thương biết đâu lần sau mạng cũng chẳng còn thì sao”

Phong Bách mặc dù bị kinh hách vì sự việc hôm nay nhưng hắn cũng không sợ hãi gì, ngay từ đầu đã nghe vô số tin đồn về Tôn Thanh cho nên cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, hơn nữa hắn có linh cảm Tôn Thanh nhất định không để hắn chết chắc chắn như vậy vì hắn vẫn còn giá trị với y

“Tôn tổng không cần lo lắng, tôi là A trội những việc này khi ở trường nhìn thấy không ít chỉ là hôm nay nhìn thấy tương tự chỉ là có chút hỗn loạn hơn mà thôi”

Tôn Thanh gật đầu, y có đọc qua hồ sơ của Phong Bách, Phong Bách xuất thân từ một ngôi trường chuyên dạy cho A một nơi không khác gì quân đội nhưng nó vô kỷ luật hơn ở nơi đó chỉ có tự sinh tồn mới có thể sống xót được, Phong Bách lại tốt nghiệp loại xuất sắc thì đương nhiên hắn cũng chẳng tầm thường gì, y bắt đầu thấy hứng thú hơn với trợ lí mới này

“Nếu đã không có gì vậy thì đi nấu gì đó đi, tôi có chút đói”

Phong Bách nghe thấy y nói liền lập tức đứng dậy tiến đến bếp mà chuẩn bị thức ăn, Tôn Thanh thì vào phòng tắm rửa y ghét mùi A hỗn loạn trên người mình, vô cùng khó chịu

Đến khi Tôn Thanh bước ra bên ngoài trên bàn ăn đã dọn đầy đủ thức ăn, tuy không nhiều nhưng tất cả nhìn cũng rất vừa mắt

Hai người cùng nhau dùng bữa sau đó mỗi người trở về phòng của bản thân mà nghỉ ngơi

Phong Bách ở trong phòng hắn không biết tại sao bản thân lại lao đầu đến mức này, nếu lúc đó hắn trả lời hắn muốn xin nghỉ chắc chắn Tôn Thanh sẽ cho hắn nghỉ, nhưng không biết tại sao hắn lại muốn ở bên cạnh y, chỉ vài ngày nhưng hắn đã nhận ra một con người hoàn toàn khác so với bộ dạng thường ngày của Tôn Thanh ở công ty, cũng nhìn thấy bộ dạng làm một lão đại của Tôn Thanh là như thế nào

Hỏi hắn có sợ hay không trong lúc đó hắn thật sự sợ nhưng hắn càng muốn tìm hiểu vào sâu hơn rốt cuộc điều gì đã tạo nên một Sigma như hiện tại, hắn thật tò mò

Tôn Thanh ở trong phòng y đầy mệt mỏi, y cần pheromone để có thể an giấc, ngày hôm nay những pheromone hỗn loạn kia khiến cho y gần mất kiểm soát, y vô cùng đau đầu nhưng y lại không muốn gọi cho Giang Hà Văn hay Giang Hà Vũ, y bất giác nghĩ đến không phải bên cạnh còn có một A trội hay sao, pheromone của Phong Bách rất nhẹ nhàng, rất ngọt y nhớ vậy

Bất giác y đứng dậy bước ra khỏi phòng gõ cửa phòng của Phong Bách, Phong Bách đang chìm trong đóng suy nghĩ của bản thân mà giật mình một cái sau đó liền tiến đến mở cửa, hắn nhìn thấy Tôn Thanh, y không nói gì chỉ đẩy hắn ra bước vào trong phòng của hắn nằm trên giường của hắn

“Vẫn là mùi pheromone dễ chịu”

Tôn Thanh buột miệng nói ra, Phong Bách nghe như vậy cũng có chút hiểu mà từ từ thả ra pheromone của bản thân, Tôn Thanh vì vậy cũng thư giãn không ít đến khi y hoàn toàn an giấc Phong Bách mới dám bước đến bên cạnh nằm xuống bên cạnh y

Hắn là lần đầu tiên ở gần với khuôn mặt của Tôn Thanh như vậy, Tôn Thanh dáng người quả thật có chút khiến hắn không tin vào mắt mình, y không quá ốm cũng không quá mập, thân hình đều cân đối, có vài múi bụng còn có bắp tay gắn chắc, ngay cả hắn ban đầu cũng còn không tin đây là một Sigma khi y nói ra

Nhưng quan sát lại ngũ quan của Tôn Thanh có nét mềm mại hơn so với A còn có khi y an tĩnh ngủ nhìn còn đẹp hơn ngày thường, da của y có phần trắng hơn so với hắn

Phong Bách bất giác bật cười, hắn vậy mà đang quan sát tỉ mỉ một người, quan sát đến mức hắn không nhận ra được rằng bản thân hắn dường như bắt đầu có những suy nghĩ ngoài tầm kiểm soát rồi

Cứ như vậy đêm đó Tôn Thanh ngủ ở lại phòng của Phong Bách, Phong Bách thì nằm bên cạnh y cho đến khi trời sáng

Tôn Thanh tỉnh dậy rất sớm khi y tỉnh dậy Phong Bách vẫn còn đang ngủ, y nhìn người này một cái sau đó rời giường trở về phòng của bản thân, y biết một lát nữa Giang Hà Văn sẽ đến, y không muốn Giang Hà Văn nhìn thấy y bước ra từ phòng của Phong Bách càng không muốn nghe lời gì từ Giang Hà Văn

Hôm nay Giang Hà Văn có một cuộc giao dịch lô hàng, sáng sớm đã phải chuẩn bị tất cả, anh đến bến cảng vô cùng sớm chỉ là đến khi bắt gặp được một bóng dáng quen thuộc anh liề muốn trốn đi nhưng anh càng tò mò hơn tại sap kẻ đó lại ở đây, hơn hết kẻ đó có nhận ra anh cũng đang có mặt ở đây hay không, anh lo lắng muốn trốn đi nhưng e là không thể trốn được khi ánh mắt người đó đang nhìn chầm chầm về phía này

Anh phải nhanh chống rời khỏi nơi này hoặc tốt nhất là lên xe, những kẻ phá đám đã diệt trừ, lô hàng lần này không cần nhất thiết anh phải ra mặt, Tôn Thanh cũng sẽ không trách anh đâu đúng chứ, nhưng giờ anh vẫn nên chạy trước cái đã


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.