Mùa tựu trường bắt đầu vào tháng hai, kỳ nghỉ đông kết thúc, năm cuối cấp bước vào giai đoạn tổng kết nước rút cuối cùng, vào ngày báo danh Phó Dư Hạc đưa Thẩm Dịch và Phó Trừng cùng nhau đến trường, lúc sau là thời gian lễ khai giảng.
Bảng đếm ngược được viết ở góc trên bên phải của bảng đen trong lớp học, bầu không khí học tập trong lớp thậm chí còn tốt hơn so với học kỳ trước, Thẩm Dịch không nhanh không chậm duy trì bước đi của mình cùng Phó Trừng đến lớp học.
Giữa giờ học, lầu một của năm ba trung học rất yên tĩnh, trong hành lang có mấy học sinh ra ngoài hóng gió, tháng ba trời bắt đầu bớt lạnh, nắng chiếu vào hành lang khiến lòng người ấm áp.
Vị trí của Thẩm Dịch đã được thay đổi đến cửa sổ ở hàng ghế sau cạnh hành lang, trong giờ giải lao Phó Trừng đang viết lại câu hỏi còn sót lại của tiết trước còn Thẩm Dịch đang nhìn cậu viết, cửa sổ bị gõ hai lần, hắn quay đầu lại mở cửa sổ, bên ngoài là Thẩm Mi Nguyệt mà hắn đã không gặp trong cả kỳ nghỉ đông.
“Tìm Phó Trừng?” Thẩm Dịch hỏi.
Phó Trừng nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên.
Thẩm Mi Nguyệt xua tay”Không, tôi tìm cả hai người.”
“Sao vậy?” Phó Trừng hỏi.
Thẩm Mi Nguyệt nhìn xung quanh rồi nghiêng người vào phòng học, lấy điện thoại di động ra đưa cho họ: “Cái này chụp được khi tôi tan học hai ngày trước, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn nên đưa cho các cậu xem.”
Thẩm Dịch và Phó Trừng cùng nhau xem, ảnh chụp trong điện thoại là ở cổng trường, Thẩm Dịch và Phó Trừng ở trong đám người đi ra ngoài, một chiếc ô tô đậu ở một con hẻm vắng vẻ bên kia, cửa sổ đang mở, một khuôn mặt đáng sợ đang nhìn chằm chằm hướng của bọn Thẩm Dịch.
“Trong ảnh không nhìn thấy.” Cô chỉ vào chiếc xe trong ảnh nói: “Hôm đó tôi thấy hắn nhìn cậu, ánh mắt rất đáng sợ.”
Thẩm Dịch phóng to bức ảnh vào chỗ đôi mắt rồi nhìn Phó Trừng nói: “Chắc là trùng hợp.”
Ba người nói vài câu, Phó Trừng cũng không quá lo lắng lại tiếp tục giải đề, Thẩm Dịch trả điện thoại cho Thẩm Mi Nguyệt, bảo cô gửi bức ảnh này cho hắn sau đó hắn chuyển tiếp nó cho Phó Dư Hạc.
Chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa là đến điểm cốt truyện quan trọng nhất, Thẩm Dịch vẫn chưa quên mục đích ban đầu của mình, sau khi phân đoạn trung học kết thúc trên người Phó Trừng sẽ phát sinh sự việc bắt cóc kia, hiện tại chưa đến nhưng cũng đã bắt đầu có người theo dõi Phó Trừng.
Cốt truyện ban đầu chỉ đề cập đến việc Phó Trừng bị kẻ thù của Phó Dư Hạc bắt cóc, xem từ góc nhìn của Phó Dư Hạc nên không có miêu tả kỹ quá trình bắt cóc Phó Trừng, chỉ có cuộc gọi đe dọa anh sau đó Phó Trừng chết trong một tai nạn xe hơi.
Nguyên nhân cái chết giống như cha mẹ của họ.
[Thẩm Dịch: Anh biết chiếc xe này không? 】
Phải mất nửa giờ Phó Dư Hạc mới trả lời tin nhắn của hắn.
[Phó Dư Hạc: Tôi sẽ xử lý nó.]
Tức là anh đã biết nên Thẩm Dịch cũng không quá căng thẳng, ngày nào hắn cũng cùng Phó Trừng đi học, mấy ngày nay tan học có để ý tới nhưng hắn không thấy có chiếc xe nào.
Hầu hết thời gian Phó Dư Hạc sẽ về nhà đúng giờ, ít khi tăng ca ở công ty, việc học của Thẩm Dịch ngày càng nặng nề nên hắn ngẫu nhiên mới có thời gian đến phòng anh, hai người hôn hôn sờ sờ vui vẻ vô cùng.
Vào cuối tháng Ba, tối thứ Tư, Phó Dư Hạc nói với Thẩm Dịch qua mấy ngày nữa anh sẽ đi nơi khác để thảo luận về một dự án trong hai tuần, làm Thẩm Dịch có thể tập trung vào việc học của mình.
“Bài kiểm tra tuần trước, điểm của em không giảm.” Thẩm Dịch ở trong phòng làm việc của Phó Dư Hạc, khoanh chân ngồi đối diện đọc sách”Anh yên tâm, em biết rõ mà.”
“Em có muốn chuyển đến đây không?” Phó Dư Hạc đột nhiên hỏi.
“Hả?” Thẩm Dịch rời mắt khỏi cuốn sách.
Phó Dư Hạc: “Em đỡ phải mỗi ngày đều chạy đến đây, phiền toái.”
“Anh” Thẩm Dịch buông sách xuống, ngữ điệu thong thả lại lười nhác hỏi: “Anh đây là mời em ở chung sao?”
Không đợi Phó Dư Hạc trả lời hắn lại nói: “Không được đi, chúng ta mới hẹn hò như vậy liền ở chung cũng thật tùy tiện a, em không phải loại người như vậy.”
Phó Dư Hạc: “… Tại sao trước đây em không cảm thấy mình tùy tiện?”
Thẩm Dịch vô tội hỏi: “Em trước đó làm sao vậy?”
Phó Dư Hạc liếc hắn một cái, trầm giọng chậm rãi nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, không mặc quần áo dụ dỗ tôi.”
“Vậy thì anh…” Thẩm Dịch dừng lại một chút nói: “Có phải anh thừa nhận lần đầu tiên nhìn thấy em, anh liền có những suy nghĩ không an phận với em sao?”
Phó Dư Hạc: “…”
Đáp án hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Thẩm Dịch hỏi: “Anh bị em câu dẫn à?”
Phó Dư Hạc: “…” Nói thế nào nhỉ, kể từ câu hỏi cuối cùng anh lại mất thế chủ động.
“Còn em, em không ngại cho anh xem đâu.” Thẩm Dịch cười tủm tỉm nói.
Phó Dư Hạc giật giật khóe miệng: “Vậy thì em rất hào phóng.”
Thẩm Dịch: “Đúng vậy”
Phó Dư Hạc: “Đối với một người lần đầu tiên gặp mặt liền để lộ ngực với lưng ra.”
Thẩm Dịch: “…” Hơ, hình như có gì đó không đúng.
“Thật là hào phóng.” Phó Dư Hạc nhàn nhạt nói.
Thẩm Dịch ho nhẹ một tiếng nhưng không trả lời. Sau khi ngồi hồi lâu hai chân hắn có chút tê dại, hắn từ ghế sô pha đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, hắn liếc nhìn những cuốn sách trên kệ, thấy được một quyển album trong góc.
“Có phải những bức ảnh được chụp trong chuyến đi lần trước ở trong album này?” Thẩm Dịch hỏi.
Phó Dư Hạc ngẩng đầu lên, “Không, album đó là ảnh hồi xưa.”
“Em xem được không?” Thẩm Dịch đối với cái này ‘hồi xưa’ rất có hứng thú.
“Sao cũng được.” Phó Dư Hạc nói: “Tôi cũng không có bí mật nào mà không cho em xem được.”
Nghe anh nói bóng gió, Thẩm Dịch lầm bầm “Em cũng vậy.”
Thư phòng yên tĩnh, Phó Dư Hạc nghe thấy, cười lạnh một tiếng.
Thẩm Dịch lấy album ảnh ra, mở trang đầu tiên của album ảnh, trên đó là những bức ảnh chụp Phó Dư Hạc và Phó Trừng khi còn nhỏ, Phó Dư Hạc trông chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ngũ quan thanh tú còn không có thành thục như hiện tại, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ trông khó chịu.
Hắn lật mặt sau, phía sau có ảnh chụp gia đình bốn người của bọn họ nhưng không nhiều, hắn cũng nhìn thấy ảnh tốt nghiệp của Phó Dư Hạc, Thẩm Dịch không ngừng tìm kiếm Phó Dư Hạc ở bên trong.
“Đây là ai?” Thẩm Dịch nhìn thấy liên tiếp ba bức ảnh của Phó Dư Hạc với một chàng trai trẻ, đều là ảnh chỉ có hai người bọn họ chụp cùng nhau.
Phó Dư Hạc và người đàn ông trong bức ảnh trông trạc tuổi nhau, người đàn ông có diện mạo thanh tú, nụ cười có điểm ngượng ngùng, hắn đem album đối Phó Dư Hạc đặt câu hỏi.
Phó Dư Hạc liếc nhìn hơi cau mày: “Tại sao những thứ này vẫn còn ở đó?”
Anh đưa tay ra để lấy lại những bức ảnh nhưng Thẩm Dịch giấu đi không cho anh lấy, “Anh, anh thật không trung thực, không phải anh nói không có gì mà em không thể xem sao?”
“Nhìn đi.” Phó Dư Hạc ngả người ra sau nhíu mày.
Thẩm Dịch phát hiện khi anh nhìn người đàn ông trong ảnh, ánh mắt anh âm u khó lường, hắn hỏi: “Anh còn chưa nói với em, đó không phải là người yêu cũ của anh à?”
Phó Dư Hạc nhìn hắn mà không phát ra âm thanh.
Thẩm Dịch chỉ là nói đùa, thấy anh như vậy khóe miệng chậm rãi hạ xuống: “Thật à?”
Phó Dư Hạc: “Em để ý à?”
Thẩm Dịch đúng lý hợp tình nói: “Anh giữ ảnh người yêu cũ, em đương nhiên để ý.”
“…..Người yêu cũ cái gì chứ.” Phó Dư Hạc đỡ trán bật cười, “Tôi với hắn chưa từng có loại quan hệ đấy bao giờ.”
Bản thân anh nhìn đến mấy bức ảnh này còn có chút ghê tởm lại bị Thẩm Dịch càn quấy nói những điều không có, “Hắn là…bạn cùng phòng hồi đại học.”
Quá khứ bụi bặm được mở ra bằng bức ảnh này, vào thời điểm đó cuộc sống của Phó Dư Hạc không mấy tốt đẹp, mỗi ngày tính kế tính tới tính lui làm anh kiệt sức, anh có mối quan hệ không tồi với người bạn cùng phòng này, khi anh định bắt đầu kinh doanh, hai người cũng hợp lực cùng nhau.
Thật đáng tiếc – Phó Dư Hạc khi đó còn quá trẻ, thủ đoạn lẫn năng lực đều có nhưng lại thua vì quá tin người, đến khi anh nhận ra có điều không ổn thì quá muộn, bị người nọ lợi dụng cướp mất công ty.
Người nọ còn giả vờ nói xin lỗi với anh, chờ sau này nhất định sẽ bù đắp cho anh nhưng Phó Dư Hạc không phải là người bị động…
Nghe anh nói những chuyện này Thẩm Dịch liền hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra sau đó? “
“Sau đó, tôi tìm thấy bằng chứng cho thấy hắn đã đánh cắp bí mật kinh doanh, khởi tố hắn…” Phó Dư Hạc nói về số phận của người đàn ông bị anh trừng phạt thảm hại, “Bây giờ hắn có lẽ sẽ không dám đến tìm tôi nữa.”
Anh không nói khi ấy người nọ cướp đi thành quả của anh liền thổ lộ tình yêu của mình với anh, nói rằng nếu anh cùng hắn ở bên nhau thì hai người họ có thể chia sẻ thành quả với nhau khi thành công nhưng điều mà Phó Dư Hạc ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp, tình nguyện cá chết lưới rách lưỡng bại câu thương (ý là phá hủy tất cả không bên nào được lợi).
Thẩm Dịch nghe anh nói đến đây mới thấy vài phần cứng cỏi và tàn nhẫn của anh, hắn lấy bức ảnh ra kẹp giữa hai đầu ngón tay: “Ném nó đi đi.”
“Tùy em.”
“Lớn lên trông thật đẹp.” Thẩm Dịch thản nhiên lẩm bẩm.
Phó Dư Hạc: “Lớn lên rất đẹp?”
“Hả?” Thẩm Dịch ngẩng đầu lên,
Phó Dư Hạc dùng đầu ngón tay gõ nhẹ người trong ảnh: “Cho nên, vừa rồi em vẫn luôn nhìn chính là hắn?”
Thẩm Dịch: “…”
Phó Dư Hạc nheo mắt nguy hiểm.
Thẩm Dịch giơ tay lên che mắt của anh rồi cúi đầu hôn lên môi anh, “Không có, em đang nhìn anh mà, anh à, khi còn trẻ anh rất đẹp.”
Phó Dư Hạc để ý nói: “Tôi mới 26”
Thẩm Dịch: “Anh hiện tại cũng rất trẻ.”
“Tại sao tôi cảm thấy em đang lừa tôi?” Phó Dư Hạc nói.
Thẩm Dịch: “Đó là ảo giác của anh.”
Phó Dư Hạc: “…”
——
Hai ngày sau, Phó Dư Hạc bay tới một thành phố khác.
Ngày bình thường trôi qua từng ngày, trong tòa nhà giáo dục cấp ba, thời gian đếm ngược trên bảng đen giảm dần, sự căng thẳng và lo lắng giữa các học sinh dường như có thể lây lan, tất cả đều đang vùi đầu vào học tập.
Trong thời gian ôn tập có rất nhiều câu hỏi đang chờ đợi bọn họ, trong khoảng thời gian này thời tiết lúc nóng lúc lạnh, trong lớp có vài người bị cảm.
Thể chất của Thẩm Dịch rất tốt nên hắn không bị ảnh hưởng.
Buổi tối thứ bảy, ban đêm đen nhánh, đèn đường le lói sáng lên, không có ai lang thang dưới khu chung cư, trời đã tối nhưng cửa hàng tiện lợi 24 giờ vẫn sáng đèn.
Thẩm Dịch đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi với những vật phẩm hàng ngày vừa mua, điện thoại reo vài lần, là Phó Dư Hạc gửi lại tin nhắn cho hắn, hai người họ cơ bản chỉ trò chuyện một câu hỏi một câu trả lời và chỉ trả lời khi họ nhìn thấy tin nhắn.
Hắn trả lời tin nhắn và bước ra ngoài.
Có cây xanh cạnh vỉa hè, cây nối tiếp nhau trồng, ban đêm gió thổi qua làm bóng cây lắc lư trông có chút dọa người, đặc biệt là vào ban đêm không có ai trên đường.
Thẩm Dịch lá gan lớn không có cảm giác gì, hắn kéo khóa kéo áo đến ngực, cổ áo khoác hờ hững buông xuống hai bên có vẻ không biết lạnh, lộ ra áo thun màu trắng bên trong.
Chậm rãi đi xa khỏi cửa hàng tiện lợi, hắn thở ra một hơi, bước chân đột nhiên dừng lại, cảm giác phía sau có tiếng bước chân, Thẩm Dịch quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen, đeo tai nghe bluetooth và đội một chiếc mũ lưỡi trai, hai tay đút túi đi ngang qua hắn mang theo một cơn gió lạnh.
Thẩm Dịch quay đầu lại tiếp tục đi về nhà.
…
Phòng khách sạn sáng đèn, TV trong phòng khách đang phát bản tin buổi tối, âm lượng được chỉnh rất nhỏ, Phó Dư Hạc ngồi trên ghế sô pha cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, bên cạnh là Vương trợ lý đang nghe điện thoại thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh một cái.
Một lúc sau, Vương trợ lý nắm chặt điện thoại cúi xuống thì thầm vào tai anh: “Phó tổng, hôm nay Từ tổng gọi ba cuộc điện thoại nói muốn nói chuyện với anh.”
Phó Dư Hạc liếc anh ta một cái vươn tay, Vương trợ lý đem điện thoại đặt trên tay anh.
“Từ tổng.” Phó Dư Hạc nói “Tôi tưởng chúng ta đã nói chuyện xong từ lần trước rồi.”
“Phó tổng a, cậu thật không phúc hậu, cậu đây là muốn bức tử lão Từ gia tôi à” bên kia cười đáp lại, “Tôi không muốn cùng cậu nói vòng vo, nói thẳng đi, nếu cậu lui một bước tôi sẽ không truy cứu còn nếu cậu cắn mãi không buông tôi đây cái gì cũng làm được—-Phó tổng, cậu giơ cao đánh khẽ, việc này đối với cậu cũng không bị ảnh hưởng gì mà sao phải cố gây thù chuốc oán, thêm một điều vẫn tốt hơn thiếu một điều, cậu nói xem có phải không?”
Đầu ngón tay Phó Dư Hạc gõ gõ ghế sô pha bằng da kiên nhẫn nghe ông ta nói xong, đáy mắt hiện lên ý cười nói: “Từ tổng, tôi đây không phải người sợ phiền phức.”
Anh nói chuyện giọng điệu rất ân cần nhưng dù anh có tử tế đến đâu người đối diện cũng không dám coi thường anh, nghe anh nói xong Từ tổng liền rõ anh không cho ông ta đường sống, ông ta nói vài câu tiêu cực rồi cúp máy điện thoại với một tiếng “bang”.
Phó Dư Hạc trước đây không có bất kỳ xung đột nào với Từ thị, sau xung đột giữa Từ Phàm Siêu và Thẩm Dịch cũng không tăng đến mức này, anh chỉ cảnh cáo nhưng Từ tổng này ăn quá lớn tay quá dài, Phó Dư Hạc tự nhiên không phải là loại người ngồi chờ chết.
Từ thị lão tổng làm ăn không trong sạch, làm chuyện bẩn thỉu nhiều năm nên những năm gần đây đã thu liễm rất nhiều, tuy nhiên muốn tra xét chuyện năm xưa cũng không phải không tìm được.
Phó Dư Hạc ban đầu chỉ muốn gây phiền toái cho ông ta, thật ra anh không có nghĩ tới thu hoạch lớn gì.
Trong kinh doanh, anh luôn quyết đoán và có phong cách ứng xử tàn nhẫn, nếu cắn thì phải cắn vào miếng thịt.
Anh đưa điện thoại cho Vương trợ lý, tâm tình có vẻ rất tốt, Vương trợ lý vẫn còn hơi không quen với dáng vẻ hòa nhã vừa rồi của anh, trước đây Phó tổng luôn ăn nói tàn nhẫn làm đối phương sợ hãi có cái gì đều khai ra hết, sự mỉm cười khiêu khích này có chút không giống anh ấy – nhưng giống như làm người ta giận hơn.
Nó giống như đấm vào bông vậy.
“Hôm nay đến đây thôi.” Phó Dư Hạc nhìn đồng hồ, “Tư liệu chuẩn bị cho tốt, không được phạm sai lầm.”
“Vâng, vậy tôi xin phép đi ra ngoài trước, Phó tổng.” Vương trợ lý nói.
Phó Dư Hạc gật đầu, anh mở điện thoại và xem tin nhắn hôm nay.
Không biết Thẩm Dịch đang làm gì, hắn mỗi ngày đều tràn đầy tinh lực làm Phó Dư Hạc không hiểu sao lại liên tưởng đến trạng thái chó phá nhà.
…
Phó Dư Hạc những ngày này rất bận rộn, sau khi anh đi công tác trở về anh cũng không có nhiều thời gian ở bên Thẩm Dịch, không lâu nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học nên Phó Dư Hạc kiểm soát bản thân như vậy để không làm mất quá nhiều thời gian học tập của Thẩm Dịch.
Nói về một người bạn trai là học sinh cuối cấp ba, Phó Dư Hạc quan tâm đến điểm số của hắn hơn cả ba hắn, đôi khi anh còn sinh ra ảo giác mình đang nuôi dạy hai em trai.
Tháng 4 trời bắt đầu nóng lên, trong Tết Thanh Minh trời mưa mấy ngày, Phó Dư Hạc một mình đi thăm cha mẹ ngày hôm đó, khi rời nghĩa trang thì nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, đầu dây bên kia nói có chuyện gì đó đã xảy ra với Thẩm Dịch.
Tai nạn ập đến bất ngờ làm Phó Dư Hạc vẫn chưa hoàn hồn, đó là khoảnh khắc hiếm hoi khiến anh mất bình tĩnh.
Anh cầm chiếc ô màu đen đứng ở lối ra nghĩa trang, từng hạt mưa đập vào ô, mưa đọng thành hạt rơi xuống, màn mưa che mất tầm nhìn của anh.
“Phó tổng, anh còn ở đó không? Cậu ấy nói anh là người giám hộ của cậu ấy, ở đây có một số việc cần xử lý, tôi muốn anh qua đây, giờ anh có thấy tiện không?”
Phó Dư Hạc: “Cậu ấy hiện tại thế nào?”
“Không cần quá lo lắng, chỉ bị thương nhẹ.” Người kia nói.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến trong vòng một giờ.” Phó Dư Hạc cúp điện thoại sải bước ra ngoài.
Đầu dây bên kia nói có người muốn bắt cóc Thẩm Dịch, cuối cùng Thẩm Dịch không sao chỉ là bị thương nhẹ.
Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, Thẩm Dịch ngồi trên băng ghế nhìn mưa ngoài cửa, vết thương trên tay và eo đã được băng bó nhưng trên quần áo vẫn còn dính máu.
Hắn nghĩ, nếu Phó Dư Hạc đến đây anh có thể rất lo lắng.
Nhưng không còn cách nào, cha mẹ trong gia đình hắn không đáng tin cậy, chỉ có Phó Dư Hạc có thể đến vào lúc này.
Hôm nay là thứ sáu, hắn tan học đi hiệu sách mua tài liệu, kết quả trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay chuyện ngoài ý muốn đã khẳng định cảm giác của hắn.
Thẩm Dịch đã hỏi hệ thống rằng tình tiết này có phải là “âm mưu bắt cóc” liên quan đến Phó Trừng trong cốt truyện ban đầu hay không, hệ thống cho hắn một câu trả lời là đúng.
Cốt truyện đã thay đổi, dường như là vì hắn nên mới ảnh hưởng gián tiếp đến sự tình nào đó.
Một bóng người màu đen lọt vào tầm nhìn của hắn, Thẩm Dịch đứng dậy: “Anh.”
Chiếc ô trong tay Phó Dư Hạc vẫn còn nhỏ giọt nước, anh đi vào nhìn Thẩm Dịch từ trên xuống dưới, Thẩm Dịch biết anh đang nhìn cái gì nói: “Em không sao, chỉ là bị thương ngoài da một chút.”
“Ừ.” Phó Dư Hạc nhìn chằm chằm vết máu trên quần áo của hắn, ánh mắt tối sầm lại: “Chờ tôi ở chỗ này.”
Mấy thủ tục bắt buộc Thẩm Dịch cơ bản đều đã làm, lúc sau phần nhiều là Phó Dư Hạc nói chuyện điều tra, anh nhìn thấy mấy người định bắt cóc Thẩm Dịch, trong số những người đó có hai người vừa mới ra khỏi tù, tung hoành như vậy lại chuẩn bị đi vào.
Phó Dư Hạc dẫn Thẩm Dịch rời khỏi đồn cảnh sát, trên đường về không nói lời nào, lái xe đến nhà họ Phó, đưa hắn vào phòng mình rồi yêu cầu hắn thay quần áo.
Thẩm Dịch ghét bỏ bản thân lăn lộn mấy vòng trong bùn, vừa bẩn vừa khó chịu, hắn muốn đi tắm nhưng tay thuận lại bị thương thật bất tiện.
“Em về trước.” Hắn nói.
“Tắm đi.” Phó Dư Hạc nói: “Tôi giúp em tắm.”
Thẩm Dịch: “…”
Hắn nhận ra Phó Dư Hạc một đường không nói không phải vì anh bình tĩnh mà là bởi vì anh đang đè nén tất cả những cảm xúc tồi tệ trong lòng, hắn nói “Được” rồi đi theo Phó Dư Hạc vào phòng tắm, toàn bộ quá tình đều ngoan ngoãn phối hợp.
Trên người hắn có vết thương đang bang bó không thể dính nước, động tác Phó Dư Hạc nhẹ nhàng tránh đi, anh đem tay Thẩm Dịch đặt trên vai mình: “Giữ lấy tôi, đứng vững, đừng để ngã.”
Thẩm Dịch hơi dùng sức: “Vâng”
Đầu tiên là gội đầu sau đó mới tắm rửa, Thẩm Dịch ngoài miệng vẫn luôn nói chuyện.
“Em thực sự có thể tự mình tắm mà” hắn nhẹ giọng nói, “Cũng không có gì to tát, chỉ là vết thương nhỏ thôi, sẽ không đau…”
Phó Dư Hạc yên lặng nghe, lấy khăn lông lau thân thể hắn, anh nói hắn ở lại đây đêm nay đừng trở về, ý tứ trong lời nói là lo lắng hắn ra ngoài lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Dịch cũng không phản bác.
Buổi tối, Phó Trừng rất ngạc nhiên khi thấy Thẩm Dịch bị thương, hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra, Thẩm Dịch tùy tiện trả lời vài câu và dặn cậu sau này phải cẩn thận hơn.
Thẩm Dịch ngủ trong phòng của Phó Dư Hạc, qua đêm ở đây đã trở thành thói quen của hắn, vào nửa đêm Thẩm Dịch từ trong giấc ngủ thức dậy, duỗi tay trong chăn sờ sang bên cạnh, trống không, ở đó vẫn còn hơi ấm trên đó.
Thẩm Dịch nhận ra Phó Dư Hạc rất để ý đến vấn đề này.
Hắn không ngủ nữa, nhắm mắt nằm ở trên giường chờ nửa giờ, khi Phó Dư Hạc trở lại anh đứng ở bên giường một hồi mới leo lên giường nằm xuống, Thẩm Dịch liền ôm anh.
“Anh à, trên người anh mùi thuốc lá nồng quá.” Giọng Thẩm Dịch khàn khàn vì buồn ngủ.
“Thật sao?” Phó Dư Hạc nói, “Mùi bay vào.”
“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.” Thẩm Dịch nói.
Phó Dư Hạc không nói gì, khi Thẩm Dịch nghĩ anh sắp ngủ anh đột nhiên nói: “Đều là lỗi của tôi.”
Anh có thể đoán được ai đã làm điều đó, khiến Thẩm Dịch bị liên lụy.
Nghe anh nói, Thẩm Dịch đột nhiên như nhìn thấy bóng dáng cuối cùng của Phó Dư Hạc trong cốt truyện ban đầu, chìm sâu trong sự tự trách, trở thành nút thắt trong lòng không ai có thể hóa giải.
“Em không trách anh.” Thẩm Dịch nói, “Đừng thay em quyết định.”
Phó Dư Hạc không nói, nghiêng người chống tới trước trán hắn, tay sờ sờ tóc hắn rồi thuận tiện sờ đến vành tai, “Ngủ đi.”
“Nghe nói eo của đàn ông là quan trọng nhất.” Trong bóng tối Thẩm Dịch đột nhiên thở dài “Em bị thương ở eo, sau này làm như thế nào cho tốt đây.”
Phó Dư Hạc: “…”
Nghe giọng điệu của hắn, người không biết còn tưởng rằng đã khỏi.
“Anh không để ý sao?” Thẩm Dịch đặt tay lên eo Phó Dư Hạc, “Này liên quan đến chất lượng mát xa sau này a.”
“Ngủ đi.” Lại nói hai chữ này, giọng điệu Phó Dư Hạc mất đi vẻ thâm trầm vừa rồi.
….
Thẩm Dịch không biết Phó Dư Hạc cuối cùng giải quyết vấn đề này như thế nào, hắn chỉ biết anh rất bận rộn trong thời gian này nhưng anh nhất quyết muốn thay vết thương cho mình mỗi ngày, di chuyển rất bất tiện vì vậy hắn tạm thời sống trong nhà Phó Dư Hạc.
Hắn thu dọn mấy bộ quần áo treo vào tủ quần áo của Phó Dư Hạc, quần áo của hai người đặt cạnh nhau, tương phản rõ rệt nhưng lại có một loại ấm áp lạ thường.
Miệng vết thương tốc độ khép lại không nhanh, vết thương trên eo Thẩm Dịch là vết dao còn phải khâu mấy mũi, mỗi lần Phó Dư Hạc thoa thuốc lên người hắn anh đều có thể nhìn thấy vết thương dữ tợn kia, chờ đến khi cắt chỉ chỗ này liền để lại sẹo.
Thịt non màu hồng trở thành vết sẹo nhập vào xương hông bên eo Thẩm Dịch, mà khi có nó ở trên cơ bắp nhìn vào trông có vẻ nam tính gợi cảm.
Thẩm Dịch không quan tâm trên người có vết sẹo hay không, hắn chỉ cảm thấy sau khi vết thương lành lại dễ chịu hơn rất nhiều.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, Thẩm Dịch ngồi ở ghế sau xe cúi đầu xem tin nhắn trên điện thoại di động, thấy nhóm buôn chuyện vườn trường hôm nay hoạt động sôi nổi không ngờ.
Giao diện toàn là nặc danh nói chuyện phiếm, hắn xoát lên trên từng tin nhắn.
[Mọi người đã thấy chuyện xảy ra với công ty của nhà Từ Phàm Siêu chưa? ]
[Không thể nào, công ty thực sự sụp đổ? ]
[Tin kia thật hay giả a, sao tôi cảm thấy ba của hắn giống như là lão đại xã hội đen vậy. ]
[Ba hắn nhìn trông thật hung dữ, má ơi, này cũng thật đáng sợ, giao dịch không thành liền uy hiếp. ]
[Chết tiệt, nó thực sự tuyệt vời.]
[ăn dưa ăn dưa.]
……
Thẩm Dịch quay đầu nhìn Phó Dư Hạc bên cạnh, Phó Dư Hạc chú ý tới ánh mắt của hắn nói: “Đưa em trở về trước.”
“Ừm” Thẩm Dịch quay đầu lại.
Phó Dư Hạc: “Cảm giác vết thương thế nào?”
Thẩm Dịch: “Đau.”
“Đau ở đâu?” Phó Dư Hạc khẽ cau mày.
Thẩm Dịch nhìn anh không nói gì, Phó Dư Hạc lại hỏi lại một lần, vài giây sau Thẩm Dịch cười cười ghé sát vào tai anh thì thầm: “Anh à, em rất thích anh—-lo lắng cho em.”
Phó Dư Hạc: “….”
Thẩm Dịch dựa vào lưng ghế, hầu kết lăn lộn, giọng nói trong trẻo phát ra tiếng cười trầm thấp. Hắn không để ý đến tin nhắn trên điện thoại, đó chỉ là một thay đổi nhỏ trong cuộc sống bình thường của hắn.
Khi hắn đến trường vào thứ hai tuần sau, hắn không gặp lại Từ Phàm Siêu.
Sau khi sự việc kết thúc, mọi thứ trở lại bình thường nhưng Thẩm Dịch không quay lại nhà mình, hắn vẫn về nhà họ Phó sau khi tan học, chỉ thỉnh thoảng quay lại căn hộ để thu dọn quần áo và chuyển đồ đạc cứ như con kiến chuyển nhà, từng chút một đem đồ tới chỗ Phó Dư Hạc, quần áo hắn chiếm nửa cái tủ quần áo của Phó Dư Hạc.
Thứ sáu, trong tòa nhà giảng dạy, khối lớp 3, học sinh trực ban lấy cái lau bảng đen xóa “30” ở góc trên bên phải của “Đếm ngược 30 ngày đến kỳ thi tuyển sinh đại học” và thay đổi nó thành “29”, trong phòng học hoàn cảnh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thanh âm lật trang sách.
Bên ngoài mặt trời lên cao, nắng chói chang.
Cô chủ nhiệm bước vào lớp, gõ cửa làm mọi người nhìn lên, trường tổ chức cho học sinh chụp ảnh tốt nghiệp, học sinh mặc đồng phục xếp hàng trên sân, thợ chụp ảnh đứng ở phía trước “tách” một tiếng chụp lại khoảnh khắc quý giá này.
Thời gian đếm ngược thay đổi từ số có ba chữ số thành số có hai chữ số, rồi từ số có hai chữ số thành số có một chữ số…
Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học cho nghỉ ba ngày, Thẩm Dịch và Phó Trừng đã chuẩn bị tâm thái vững vàng, ở trong nhà nghỉ ngơi thư giãn.
Vào đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Phó Dư Hạc nhìn hai người họ thu dọn đồ đạc nên mang theo nói: “Ngày mai anh sẽ đưa các em đến trường thi.”
Tháng trước thời gian bên nhau của Thẩm Dịch và Phó Dư Hạc rất ít, hai người phải xa nhau rất nhiều, vậy mà trong chớp mắt thời gian liền trôi qua thật nhanh.
“Sau khi thi đại học xong, anh sẽ dẫn các em đi ăn một ít đồ ăn ngon.” Phó Dư Hạc nói.
Phó Trừng: “Được a.”
Thẩm Dịch: “Có quà tốt nghiệp không?”
“Em muốn gì?” Anh hỏi.
Phó Trừng: “Đi du lịch!”
“Em muốn—” Thẩm Dịch suy nghĩ một lúc, “Thi xong rồi nói tiếp.”
“Được, tối nay đi ngủ sớm một chút.”
“Vâng anh.”
“Đã hiểu.”
Thi đại học chính là bước ngoặt của cuộc đời, không chỉ các học sinh mà các phụ huynh cũng đều rất khẩn trương lo lắng, vào ngày thi đại học trường thi chật kín người, có không ít phụ huynh đứng bên ngoài chờ.
Phó Dư Hạc đưa bọn họ đến trường thi cũng không đi luôn.
Hai ngày thi đại học kết thúc, tiếng chuông cuối cùng trong phòng thi vang lên hạ màn cho quãng thời gian học cấp 3 của học sinh, từng thí sinh bước ra khỏi trường thi bàn tán làm bốn phía xung quanh ầm ĩ náo nhiệt.
“Anh!”
Phó Dư Hạc lập tức nghe được thanh âm của Thẩm Dịch, anh đứng dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn liền thấy thiếu niên dưới ánh mặt trời vẫy tay với anh, trên mặt mang theo nụ cười sạch sẽ sáng sủa, một đôi mắt rực rỡ lấp lánh.
Anh khẽ cười.
Thẩm Dịch kéo Phó Trừng xuyên qua đám đông đi đến trước mặt Phó Dư Hạc, hắn vươn hai tay ôm lấy anh, cả cơ thể đều dựa vào người anh.
Cái ôm này ấm áp lại tựa làm nũng, bao bọc trong sự mệt mỏi.
Phó Dư Hạc giơ tay xoa gáy hắn, hai người cũng không ôm nhau quá lâu, sau khi tách ra ánh mắt Phó Dư Hạc rơi vào người Phó Trừng bên cạnh, Phó Trừng nhìn anh đầy chờ đợi.
Anh đưa tay lên sờ đầu Phó Trừng rồi bỏ tay xuống hỏi hai người: “Muốn ăn gì?”
Phù Thành: “…”
Thật có lệ a.
Nếu không có so sánh Phó Trừng sẽ chỉ cảm thấy thái độ của Phó Dư Hạc là bình thường, nhưng một khi có so sánh khoảng cách sẽ xuất hiện.
“Em muốn về nhà ngủ một giấc.” Phó Trừng nói, mấy ngày nay đều căng thẳng tại phòng thi, khi chuông vang lên đã thả lỏng ra, một hồi sau liền mệt mỏi.
“Em cũng muốn trở về.” Thẩm Dịch đồng ý.
“Được.” Phó Dư Hạc cũng không nhiều lời, “Về nhà trước đi, ngủ dậy rồi ăn.”
Trên đường trở về có chút kẹt xe, ở trên xe Phó Trừng đã mơ màng sắp ngủ, cậu ngồi một mình ở đằng sau ngửa đầu, âm thanh bên tai đều mông lung, vừa về đến nhà liền trở về phòng bò lên giường ngủ.
Trong phòng khách lầu một, khi Thẩm Dịch cầm trái cây đã gọt đi vào phòng Phó Trừng thì cậu đã ngủ say rồi.
Hắn dùng nĩa lấy miếng táo cắn một ngụm, sau đó đi vào phòng ngủ của Phó Dư Hạc.
Phó Dư Hạc đang thay quần áo trong phòng ngủ.
Rèm cửa trong phòng đóng chặt, Phó Dư Hạc quay lưng về phía Thẩm Dịch, trong tay cầm chiếc áo sơ mi trắng vừa cởi ra, nghe thấy tiếng động liền nghiêng đầu lên nhìn, cũng không để ý nhiều đi đến mép giường lấy quần áo sạch.
“Anh, anh muốn ăn trái cây không?” Thẩm Dịch đi vào, đem một quả dâu tây đưa đến bên miệng Phó Dư Hạc, Phó Dư Hạc há miệng cắn xuống.
“Em không ngủ sao?” Anh hỏi.
Thẩm Dịch: “Ngủ a.”
“Được, lát nữa tôi đi thư phòng, em ngủ ở đây đi.” Phó Dư Hạc nói.
Thẩm Dịch: “Em muốn anh cũng ở đây.”
Phó Dư Hạc cười nhạo: “Sao, còn phải cần người dỗ ngủ à?”
“Không phải.” Thẩm Dịch nói, “Ý em là, anh không ở đây thì em làm sao ngủ được một mình?”
Phó Dư Hạc nhướng mày nhìn hắn.
Căn phòng có chút yên tĩnh, giọng nói của Thẩm Dịch không lớn, giọng điệu lười biếng đặc trưng của hắn nghe tùy ý mà quyến rũ, hắn như đang nói với người yêu hỏi: “Dâu tây ăn ngon không?”
Hầu kết của Phó Dư Hạc lăn xuống: “Ngon.”
Vừa dứt lời thì người trước mặt liền tiến đến trước mắt hôn một chút lên bờ môi anh, nhẹ nhàng mà mềm mại giống như lông vũ lướt nhẹ qua, mang theo chút ngứa lại có chút tê dại, Phó Dư Hạc mím môi, trong nháy mắt hồi tưởng đến những lần thân mật khăng khít kịch liệt.
Một giây sau, Thẩm Dịch lại dán môi lên, nụ hôn này sâu hơn rất nhiều, trên người hắn toát ra sự xâm lược mạnh mẽ, quần áo đang cầm trên tay Phó Dư Hạc rớt xuống bị Thẩm Dịch tiếp được ném lên trên giường.
“Ăn khá ngon.” Trong lúc hôn Thẩm Dịch mơ hồ nói không rõ.
Phó Trừng ngủ là thực sự ngủ, Thẩm Dịch ngủ là ngủ Phó Dư Hạc.
Phó Dư Hạc ôm gáy hắn và hôn đáp lại với hơi thở nóng bỏng hơn, anh là một người đàn ông trưởng thành vất vả lắm mới được ăn thịt, bởi vì Thẩm Dịch đã ăn chay một hoặc hai tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học nên bây giờ giống như hệ thống phanh đã được dỡ bỏ.
Nụ hôn mãnh liệt gây ra âm thanh không nhỏ, cả hai đều không để ý nhiều mà chỉ tập trung vào thời điểm này.
Một mảnh giường lún xuống, hai người ôm hôn, Thẩm Dịch quỳ ở trên giường, vươn tay sờ sờ gối.
Đầu Phó Dư Hạc đột nhiên căng thẳng, đôi mi nhắm nghiền khẽ run, anh mở mắt ra đưa tay sờ sờ, lại chạm phải một thứ lông xù.
“Cái gì đây?” anh thở hổn hển hỏi, ngực phập phồng lên xuống.
Thẩm Dịch nhìn đôi tai mèo trên đầu Phó Dư Hạc, đeo lên thực phù hợp với khuôn mặt tuấn tú rõ ràng của anh, tương phản rồi lại hài hòa, hắn cười nói: “Quà tốt nghiệp của em.”
Hắn cúi người hôn Phó Dư Hạc, quấn những ngón tay mảnh khảnh của mình quanh cổ tay của Phó Dư Hạc: “Đừng lấy nó ra.”
….
Phó Dư Hạc cuối cùng cũng biết thứ gì đang ở trên đầu mình – là từ trong gương nhìn thấy, anh không biết Thẩm Dịch đem thứ này đến từ khi nào lại còn sớm có âm mưu giấu ở dưới gối.
Sau đó, bất cứ khi nào anh nhìn thấy thứ này, anh đều sẽ cảm thấy dâm đãng vô cùng làm tai nóng lên.
Tuy nhiên, Thẩm Dịch rất thích đôi tai mèo này và chơi với nó trong vài ngày.
“Anh à, anh có nhìn thấy băng đô tai mèo của em không?”
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc vào ngày thứ sáu, Thẩm Dịch đẩy cửa phòng làm việc của Phó Dư Hạc hỏi, Phó Dư Hạc liền ném đôi tai mèo trong tay vào ngăn kéo đạm thanh nói: “Tôi không nhìn thấy nó.”
“Kỳ lạ.” Thẩm Dịch nói, “Sau khi làm việc đó trong thư phòng tối qua, em để nó ở đây mà nhỉ…”
Phó Dư Hạc tim đập thình thịch, nhàn nhạt nói: “Mất rồi.”
“Hừm…” Thẩm Dịch nhìn xung quanh cũng không thấy, “Quên đi, mua cái khác vậy”
“Tôi sẽ không mang!” Phó Dư Hạc nghiến răng.
“Thật sao?” Thẩm Dịch nói, “Nhưng anh mang nó trông rất dễ thương a.”
“Đừng dùng những từ kỳ quái để mô tả tôi.”
Thẩm Dịch đi đến bàn làm việc, một tay chống lên bàn nghiêng người về phía trước, Phó Dư Hạc theo bản năng nhìn lên, Thẩm Dịch vươn bàn tay còn lại lướt qua bàn hướng về phía anh, chạm vào một bên mặt anh.
“Tai anh đỏ, là xấu hổ à?”
Phó Dư Hạc: “…”
“Hai ngày nữa là sinh nhật em.” Thẩm Dịch hỏi: “Anh sẽ chuẩn bị một bất ngờ cho em chứ?”
Phó Dư Hạc: “Em muốn gì?”
Hai mắt của Thẩm Dịch tỏa sáng: “Tai mèo đen.”
Phó Dư Hạc: “…”
Tại sao trong đầu em không thể có thứ gì đó trong sạch được à!?
Sinh nhật của Thẩm Dịch là vào tháng bảy, là sinh nhật mười chín tuổi của hắn.
Phó Trừng đã tặng hắn một món quà vào sáng sớm, đó là một quả bóng rổ mới, Phó Dư Hạc đến tối mới về và mang theo một chiếc bánh kem, lúc ấy Thẩm Dịch mới chơi đánh cầu xong, mồ hôi đổ đầy người, hắn đi tắm rồi xuống dưới cùng hai anh em Phó gia đón sinh nhật, quá trình thổi nến rồi cắt bánh đều rất vui vẻ.
Phó Trừng chơi mệt nên lên lầu nghỉ ngơi sớm, Phó Dư Hạc lấy quà ra đưa cho hắn, Thẩm Dịch mở ra, đó là một đôi vòng tay màu lam bạch.
“Cám ơn anh.” Thẩm Dịch đóng hộp lại, tâm tình rất tốt.
Phó Dư Hạc cúi đầu xem đồng hồ: “Không còn sớm nữa, tôi lên trước.”
“Ừm—–” Thẩm Dịch ăn bánh kem, “Anh không ăn chút sao?”
Phó Dư Hạc nói “Không ăn” rồi xoay người đi lên lầu.
Bánh kem không ngấy nên Thẩm Dịch ăn hơn phân nửa, ở phòng khách một lúc mới lên lầu, hắn mở cửa phòng ngủ ra thấy bên trong không bật đèn, trong phòng đen sì lại vang lên tiếng răng rắc.
“Anh?” Thẩm Dịch bật đèn lên.
Phòng ngủ sáng lên, nam nhân mặc áo sơ mi trắng ngồi trên ghế sô pha, trên miệng ngậm thuốc lá, ánh mắt bễ nghễ nhìn qua, tàn thuốc đỏ tươi lúc sáng lúc tối.
Trên bàn bày một đống đồ vật lung tung rối loạn.
Tầm mắt Thẩm Dịch dừng ở trên đầu anh….Đôi tai mèo trên đầu, tim hắn nhảy thình thịch.
Phó Dư Hạc kéo cà vạt màu đen xuống: “Lại đây, mở quà.”
Chuông trên tai mèo phát ra âm thanh lanh lảnh, tựa như đang đuổi theo từng động tác.
…
Kỳ nghỉ hè kéo dài, thời tiết ngày càng nóng hơn.
Cuối tháng 8, tân sinh viên năm nhất được phân ký túc xá và huấn luyện quân sự còn có rất nhiều thủ tục, sau khi Thẩm Dịch vào đại học, hắn và Phó Dư Hạc lại có một khoảng thời gian “hẹn hò qua mạng”, cuộc gọi điện thoại video không bao giờ gián đoạn.
Đối với cuộc sống đại học Thẩm Dịch thích nghi rất tốt, trong thời gian rảnh rỗi hắn thậm chí còn đến trường của Phó Trừng, trong ký túc xá của Phó Trừng có bốn người bạn cùng phòng, sau khi bọn họ đi huấn luyện quân sự, cậu cũng kết bạn mới.
Sau khi Thẩm Dịch bắt đầu nhập học, Phó Dư Hạc thường đến Đại học H để tìm Thẩm Dịch, hắn đối với tính hướng của mình chưa bao giờ che giấu, bị người nhìn đến hoặc bị người hỏi đều sẽ hào phóng thừa nhận Phó Dư Hạc là bạn trai hắn, vì thế bạn bè chung quanh đều biết hắn đã có chủ.
Ở một mức độ nào đó, Thẩm Dịch đã giải quyết được không ít lạn đào hoa.
Hệ thống im lặng một đoạn thời gian dài lại lần nữa xuất hiện, đó là lúc Thẩm Dịch vào năm hai đại học, nói với hắn về việc hoàn thành nhiệm vụ.
[cốt truyện tiến độ kết thúc, nhiệm vụ đánh giá hoàn thành, dấu hiệu sinh mệnh của cậu đã kiểm tra, kết quả mỹ mãn.] hệ thống nói.
[kết thúc sao?] Thẩm Dịch đi trên cầu thang tòa nhà ký túc xá của trường đại học Z.
Hệ thống: [ Đúng vậy, mặc dù không hiểu tình cảm của cậu, nhưng chúc cậu sống vui vẻ. ]
[Cậu cũng vậy, cảm ơn vì sự đồng hành của cậu.] Thẩm Dịch lễ phép nói.
Hệ thống: [Không có việc gì, là trách nhiệm của tôi.]
Hệ thống là giám thị nên có liên hệ với hắn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống sẽ cùng Thẩm Dịch hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Trong đầu Thẩm Dịch có một cỗ đau đớn khiến hắn đỡ cầu thang dừng một chút, thanh âm bên tai giống như thủy triều đi ra ngoài, một hồi lâu hắn mới hoàn hồn lại.
“Bạn học, cậu không sao chứ?” Một bạn học nam đi xuống lầu bên cạnh vỗ vai hắn.
“Không sao.” Thẩm Dịch cười cười, nhấc chân tiếp tục đi lên lầu.
Hắn dừng lại trước cửa phòng 503 và gõ cửa, cửa mở ra rất nhanh, là một nam nhân cao lớn mặc áo hoodie đen, nam nhân có khuôn mặt tuấn tú thần thái lạnh lùng, khi nhìn thấy hắn thì đáy mắt sinh ra cảm xúc có chút chống cự.
“Xin chào, tôi tìm Phó Trừng.” Thẩm Dịch nói.
Đây là bạn cùng phòng của Phó Trừng, họ Tiêu.
Đối phương nghiêng người, hướng bên trong gọi tên Phó Trừng một tiếng sau đó quay đầu lại nói với hắn: “Phó Trừng đang tắm, đợi lát nữa rồi vào.”
“Tôi không cần vào.” Thẩm Dịch nói.
Bạn học Tiêu này có thái độ thực vi diệu với hắn.
Không lâu sau Phó Trừng từ bên trong chạy ra, trong tay cầm điện thoại: “Tôi vừa mới xem tin nhắn, chạy một vòng sân thể dục về tắm rửa chút.”
Thẩm Dịch khoác lên vai cậu: “Vừa lúc đưa cậu đi ăn cái gì ngon.”
Hắn cảm giác được một ánh mắt lạnh căm, quay đầu nhìn thấy con mắt trầm tĩnh của bạn học Tiêu kia, hắn cười một chút.
“Tiêu ca, tôi đi ra ngoài đây, buổi tối nếu không kịp về nói—-“
“Không được.” bạn học Tiêu đánh gãy lời cậu, “Buổi tối tôi đi thư viện tự học, cậu về sớm một chút đi.”
Phó Trừng: “….Vậy cậu muốn ăn gì không, buổi tối tôi mang về cho.”
Đối phương nghiêng mặt đi, tầm mắt dừng ở cánh tay Thẩm Dịch đang khoác vai Phó Trừng, hơi khựng lại gật đầu: “Cảm ơn, buổi tối tôi không xuống căn tin, cậu tùy tiện mua gì cũng được.”
“Không có việc gì, lần trước cậu giúp tôi, tôi còn chưa có…Ai Thẩm Dịch, Thẩm Dịch…” Phó Trừng bị Thẩm Dịch lôi kéo ra khỏi ký túc xá.
“Nhanh lên đi, đợi lát nữa anh cậu lại sốt ruột chờ.” Thẩm Dịch kéo dài giọng nói.
Xe của Phó Dư Hạc đậu ngoài cổng trường, hôm nay ba người cùng nhau ăn tối, Phó Trừng theo Thẩm Dịch lên xe, vừa lên xe đã cảm thấy bầu không khí trong xe có gì đó không ổn, anh trai ngồi phía sau nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thở trên người là lạ.
Cậu cũng không dám hỏi.
Cậu ăn được nửa bữa liền chạy đi để Thẩm Dịch và Phó Dư Hạc ở lại, Phó Dư Hạc không ăn nhiều đặt đũa xuống trước nhìn Thẩm Dịch ăn.
Sau bữa ăn này Thẩm Dịch không quay lại trường học mà cùng Phó Dư Hạc đến mở khách sạn, vừa vào cửa hai người đã hôn nhau kịch liệt.
Phó Dư Hạc và Thẩm Dịch đã hai tháng không gặp nhau, Phó Dư Hạc đi giải quyết một số vấn đề nhưng bị trì hoãn, lần này gặp lại có thể nói là rất mãnh liệt.
…
Ga trải giường trong khách sạn lộn xộn, Thẩm Dịch tắm xong đi ra, Phó Dư Hạc ngồi trên ghế sô pha xem TV, một lúc sau mới hỏi: “Người trong trường em đều nhiệt tình như vậy à?
“Hả?” Thẩm Dịch khó hiểu.
Phó Dư Hạc đưa điện thoại cho hắn, Thẩm Dịch cầm lấy nó để xem, hắn thấy một ảnh chụp lời tỏ tình của một nam sinh với hắn trên bức tường tỏ tình của trường, lời tỏ tình tương đối lộ liễu và cậu ta thậm chí còn để lại số của mình trên đó.
Đại học không giống trung học, nhiều người có thể tự do biểu đạt hơn, có không ít bạn học nam tỏ tình với Thẩm Dịch, còn có cả học sinh trường bên cạnh.
“Vậy ngày mai… đội bao tải lên đầu?”
Phó Dư Hạc khóe miệng giật giật, từ trong túi móc ra một cái hộp ném cho Thẩm Dịch, không thèm nhìn biểu tình của hắn nói: “Nếu như em muốn đeo thì đeo, không muốn đeo thì cứ cầm đi.”
Thẩm Dịch mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn, hắn cầm lấy tay Phó Dư Hạc nhìn thấy chiếc nhẫn giống hệt trên ngón tay anh, vừa rồi trên giường hắn hỏi Phó Dư Hạc tại sao lại đeo nhẫn, Phó Dư Hạc không nói, lúc này Thẩm Dịch đột nhiên phản ứng lại.
“A…” Thẩm Dịch lấy chiếc nhẫn ra đặt vào trong lòng bàn tay Phó Dư Hạc, chống khuỷu tay lên ghế sô pha, nửa vòng qua sau lưng anh vươn tay ra nói: “Anh đeo cho em thì em đeo”
Phó Dư Hạc không do dự đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của hắn.
“Biểu thị công khai chủ quyền sao? Anh thật là bá đạo a.” Thẩm Dịch thở dài.
Phó Dư Hạc liếc hắn: “Hối hận?”
Hối hận thì đã quá muộn.
“Em thích lắm.” Thẩm Dịch cúi đầu xoay xoay chiếc nhẫn bạc, xòe năm ngón tay ra, Phó Dư Hạc nắm lấy tay hắn, từng chút một nhét vào khe hở ngón tay hắn.
“Em là của tôi.” Anh thì thầm với giọng khẳng định.
“Anh à, anh có thích em không?” Thẩm Dịch hỏi.
Phó Dư Hạc đè sau gáy hắn, nâng cằm hắn hôn lên.
Thật lâu sau, trong phòng truyền đến một tiếng than nhẹ: “Ừm, thích.”
Thích đã lâu.
“Em cũng thích anh.”
“Em đã nói rồi.”
“Em muốn nói lại.”
“…Ừm, tôi nghe được rồi.”
Trong tương lai sẽ còn rất lâu, rất lâu nữa.