Hồi lâu, không thấy Vy Hiên đáp lại, Tuyết Chi liền lấy một quả táo, ngồi bên cạnh cô gọt vỏ: “Cảnh sát trác nói lúc gỡ bom đều đã đi hết, chính anh ấy đã ở lại.”
“…”
“Anh ta nói họ gặp phải rất nhiều tình huống bất ngờ trong cái nghề này! Vợ chồng mới cưới, người yêu bé bỏng, vợ chồng già gì gì đó khi gặp họa đều mạnh ai nấy chạy, anh ta cũng gặp rất nhiều.
Cho nên cậu và Liên Cẩn Hành như vậy đúng là ‘động vật’ hiếm gặp cần phải bảo vệ mới đúng! Một người dẫu có chết cũng không muốn liên lụy đối phương còn một người thì bướng bỉnh, chết cũng không chịu đi…”
Vy Hiên quay lưng lại với cô, mở mắt nhưng không đáp lời.
“Haizzz, bây giờ tớ lại bắt đầu hy vọng, hy vọng cậu vẫn chưa động lòng với anh ta.” Tuyết Chi thong thả gọt táo, đông tác chậm hơn nhiều so với lúc bình thường: “Như vậy cậu sẽ không đau khổ nhiều như bây giờ…”
Người nằm trên giường, đột nhiên mở miệng: “Tuyết Chi.”
“Ừ?”
“Có thể ôm tớ một lúc không?”
Tuyết Chi sững sờ quay lại nhìn Vy Hiên, ánh mắt thay đổi, sau cùng đặt trái táo và con dao gọt hoa quả xuống nhẹ nhàng ôm lấy Vy Hiên từ phía sau, cẩn thận cố gắng không chạm vào vết thương.
Mãi lâu lâu, Vy Hiên nói: “…!Cảm ơn cậu.”
Tuyết Chi bật cười, vỗ nhẹ đầu vai của cô: “Đồ ngốc, với tớ thì nói cảm ơn làm gì? Vòng tay của chị đây lúc nào cũng rộng mở với cậu.”
“…!Ừ.”
Tập Lăng Vũ đã mất dạng suốt hai ngày một đêm khiến Từ Cường vô cùng lo lắng nhưng lại không thể đi báo án nên đành phải đến bệnh viện nhờ Vy Hiên giúp đỡ.
“Cô Phạm…”
Từ Cường kể lại đại khái mọi chuyện cho Vy Hiên nghe, sau khi nghe Tập Lăng Vũ từng đến bệnh viện hậu, Vy Hiên sững người nghĩ đến điều gì đó, mặt mũi sững sờ.
Lẽ nào, là lúc đó?
Cô lập tức ngồi dậy nói: “Tuyết Chi, giúp tớ gọi bác sĩ, tớ phải xuất viện.”
“Bây giờ sao? Như vậy sao được!”Tuyết Chi không đồng ý: “Tình trạng vết thương của cậu rất đặc biệt, phải ở lại bệnh viện nghỉ ngơi mới được…”
Vy Hiên rút kim ra khỏi tay: “Tớ không quản được nhiều như vậy đâu, không biết Vũ đã đi đâu mất rồi, tớ nhất định phải đi tìm cậu ấy.”
Tuyết Chi tức giận, đè cô xuống giáo huấn: “Đâu phải cậu không biết anh ta mà điên lên thì thành cái dạng gì, cậu đi đâu tìm anh ta chứ?”
Vy Hiên trấn định nói: “Những nơi vắng vẻ đều sẽ tìm được cậu ấy.”
Tuyết Chi trừng cô: “Kiếp trước Tập Lăng Vũ có thù oán với cậu đúng không? Tên này đúng là do ông trời phái xuống để giày vò cậu mà!”
Từ Cường đứng bên cạnh không dám thở manh, vì trên thực tế, anh ta cũng cảm thấy yêu cầu này của mình rất quá đáng.
Dù sao, người ta cũng đang bị thương, hiện còn phải nằm bệnh viện, nhưng anh ta quả thật cũng là bị ép, hết cách rồi mới đến tìm cô giúp một tay! Nếu để cho người nhà họ Trình phát hiện tổng giám đốc lại nổi cơn, biết mất thì không biết sẽ chửi thế nào nữa!
Thấy Vy Hiên kiên trì, Tuyết Chi cũng hết cách, đành phải mời bác sĩ đến.
Làm xong thủ tục xuất viện, Vy Hiên nói: “Tuyết Chi, cậu cũng mệt rồi, cậu về trước đi, tớ kêu Từ Cường lái xe đưa tớ đũng cũng được.”
Tuyết Chi trừng mắt liếc cô: “Cậu như vậy tớ có thể yên tâm sao?” Nói xong cô ấy sốt ruột xua tay: “Thôi được rồi, thôi được rồi, hay là để tớ lái xe cho, để cho cái tên Cường đầu bóng này về công ty trước, có tin tức thì thông báo cho anh ta!” Cô ấy tức giận nói thầm: “Nếu cả anh ta cũng biến mất mà người đàn bà quỷ quái đó không biết mới là lạ đó!”
Vy Hiên mỉm cười, cô nàng này đúng là mạnh mồm nhưng lại nhẹ dạ, trái tim thiện lương hơn bất cứ ai nhưng cũng chính vì vậy nên mới càng khiến người ta yêu mến.
Cố gắng làm lơ cách xưng hô cô ấy dùng với anh, Từ Cường nhỏ giọng hỏi Vy Hiên: “Người đàn bà quỷ quái là ai?”
“Trình Tương.”
Từ Cường bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu không ngừng: “Hình tượng, sinh động.”
Sau khi chia tay tại cổn bệnh viện, Vy Hiên leo lên xe của Tuyết Chi lấy ra một số điện thoại từ di động.
“Lục Chỉ Nhi, tôi là Phạm Vy Hiên…”
Vy Hiên tìm đám anh em của Tập Lăng Vũ hỗ trợ, cô cung cấp cho Lục Chỉ Nhi những nơi mà cậu ấy có thể đến nhưng tất cả đều không có.
Tuyết Chi còn đang tức Tập Lăng Vũ cả ngày chỉ biết giày vò người khác, vì thông cảm cho tâm trạng của Vy Hiên nên mới không phát tác, nhưng suốt chuyến đi, vẻ mặt cô rất căng thẳng.
“Không đúng…”
Khi định tìm đến địa điểm tiếp theo thì Vy Hiên lẩm bẩm lắc đầu, cô nói: “Cậu ấy sẽ không đến những nơi quen thuộc.”
Lúc trước, khi tâm trạng không tốt, cậu ấy có thói quan tìm một nơi xa lạ vắng vẻ để trốn.
Lần nào cô cũng khổ cực đi tìm, bất kể là gần trường học hay là gần nhà thì đều sẽ phát hiện cậu ấy tại một nơi không ai ngờ tới, không có ai khác biết ngoài cậu ấy, cho nên có tới nơi này cũng vô ích.
Cô nản lòng nói: “Tuyết Chi, dừng xe lại đi.”
Tuyết Chi dừng xe ở ven đường, đôi mắt to tròn quay sang nhìn cô không nói lời nào, sáng trong như gương, phản chiếu dáng vẻ bất lực của cô.
Vy Hiên biết tình trạng của mình rất không ổn nên nói: “Tuyết Chi, cậu vẫn nên về nghỉ đi.”
“Người nên nghỉ ngơi là cậu.” Tuyết Chi cau mày, cả ngày kiềm nén lúc này đã có chút nổi giận rồi: “Phạm Vy Hiên, rốt cuộc cậu còn muốn vì anh ta mà làm đến mức nào mới cam lòng đây? Rõ ràng đã có được hạnh phúc, cậu đừng…”
Vy Hiên bỗng nhiên mở miệng: “Ngay cả khi tớ và Liên Cẩn Hành đến được với nhau thì liệu chúng tớ có thể hạnh phúc không?”
Đối mặt với câu hỏi của Vy Hiên, Tuyết Chi nhất thời nghẹn lời.
“Chuyện như hôm nay sau này vẫn có thể sẽ xảy ra nữa.
Lúc tớ đi tìm Vũ? Anh ấy sẽ nghĩ gì? Sẽ vui chứ? Khi tớ ở lại chăm sóc Vũ, anh ấy có thể chấp nhận không? Vẫn sẽ hạnh phúc chứ?” Vy Hiên cụp mắt, hờ hững trả lời thay cô ấy: “Chỉ cần ràng buộc giữa tớ và Vũ vẫn còn thì hai chúng tớ sẽ không thể hạnh phúc.
Cho nên, vì tốt cho anh ấy, tớ buộc phải khiến anh ấy triệt để hết hy vọng.”
Tuyết Chi bĩu môi muốn phản bác nhưng không thể nói gì.
Cuối cùng, cô vẫn không thể nguôi giận, cất giọng nặng nề: “Vậy còn cậu? Cậu vẫn sẽ tiếp tục lừa mình dối người sao?”
“Tớ?”Vy Hiên đưa mắt ra ngoài cửa sổ, trải qua thăng trầm trong tình cảm giống như thay đổi một con người vậy, đến nước này rồi thì không còn như trước được nữa.
Cô nhìn vào dòng xe cộ liên tục tiến thẳng về phía trước, giọng nói của cô nghe rát mơ hồ: “Tớ không có tư cách được hạnh phúc chính là hình phạt cho việc làm tổn thương anh ấy.”
Thật ra cô trách Liên Cẩn Hành tại sao cứ ép cô phải mở cánh cửa đó ra? Cứ để cho cô ở bên trong cánh cửa, chỉ bảo vệ bầu trời nhỏ bé của cô không được sao?
Tuyết Chi đột nhiên nhói trong lòng, cầm tay cô: “Vy Hiên…”
Vy Hiên quay sang mỉm cười: “Đừng lo lắng cho tớ, tớ không sao.” Cô vẫn nhìn về phía trước và nói: “Tớ quen rồi.”
Tuyết Chi rất khó chịu, cô ấy nắm chặt tay cô nhưng ngay cả sự an ủi cũng biến thành lực bất tòng tâm.
Lúc này, Từ Cường gọi điện thoại tới, Vy Hiên nghe xong, tinh thần đang căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, cô cúp điện thoại, ngã đầu lên ghế: “Cuối cùng cũng tìm được rồi…”
Anh đang ở trong bệnh viện, trùng hợp là cô vừa mới đi thì anh đã được đưa đến.
Vy Hiên đẩy cửa đi vào, và nhìn thấy bà Tập lúc này đang đứng ở đầu giường, gương mặt tức giận đến trắng bệch.
Thấy Vy Hiên và Tuyết Chi sau lưng cô, bà cố kềm chế bản tính nói: “Tôi còn có việc phải về trước.”
Lúc đi ngang qua Vy Hiên bà ngừng lại, mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng miệng vẫn mấp máy: “Bên ngoài có phóng viên canh chừng, tôi nghĩ cô cũng biết nặng nhẹ.”
Tuyết Chi trừng mắt nhìn bóng lưng bà cụ, tỏ vẻ ghét bỏ đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng nháy mắt một cái đã lại tươi cười, bộ dạng như được xem kịch hay vậy: “Cũng đủ để Trình Tương nhận rồi.”
Hiện tại bà Tập không còn tạo được bất kỳ ảnh hưởng nào với Vy Hiên nữa.
Cô chỉ đứng ngay cửa, nhíu mày nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.
Tuyết Chi thấy tình hình này liền dặn dò có chuyện gì thì gọi điện cho cô, gọi lúc nào tới lúc đó.
Trong phòng bệnh an tĩnh, Vy Hiên đi tới nhưng người trên giường lại quay đi, vùi mặt vào chăn không muốn gặp cô.
Vy Hiên lại càng nhíu chặt chân mày, cô cố gắng kéo chăn ra nhưng anh lại giữ chặt khư, cuối cùng chọc cho cô tức lên, cô buông tay ra và lùi lại mấy bước, hỏi: “Đi đâu?”
“…!Đi loanh quanh một chút.” Từ trong chăn có giọng nói rầu rĩ của anh cất lên.
“Đi loanh quanh là đi đâu?”
“…!Vùng ngoại thành.”
Vy Hiên nhấp môi dưới, lại hỏi: “Vết thương trên người ở đâu ra? Đánh nhau với người ta hả?”
Im lặng mấy giây, anh mới “Ừ” một tiếng.
Vy Hiên tức giận đến mức muốn giơ tay lên tát anh mấy cái cho hết tức nhưng tay giơ lên giữa không trung rồi lại đặt xuống.
“…!Không biết.”
Câu trả lời này có mang theo cả mấy phần giận dữ nhưng Vy Hiên biết, thật ra anh không muốn nói.
Cho dù là anh không nói cô cũng đoán được, hơn phân nửa là do anh khiêu khích.
Vốn muốn mắn anh thêm vài câu nhưng thấy trên người băng bó chi chít nên cô không nhẫn tâm.
Cô đi tới, ngồi xuống giường quay sang nhìn anh rồi bất đắc dĩ nói: “Còn đau không?”
Người vùi đầu vào trong chăn, mở mắt, đôi mắt màu xanh đen sáng rỡ nhưng anh không nói chuyện, cổ họng cứ nuốt lên nuốt xuống, môi thì run rẩy.
“Đưa em xem.” Cô nhẹ nhàng chụp bờ vai anh, ý bảo anh quay lại.
Anh nheo mắt rồi đột nhiên ngồi bật dậy ôm co vào lòng, ôm thật chặt không muốn buông!
Vy Hiên ngơ ngẩn, nhưng trong nháy mắt cô hiểu ra, cô không nói chuyện cũng không cự tuyệt mà để mặt anh truyền sự bất an sang cho cô và cô tiếp nhận toàn bộ.
“Vy Hiên…!Lần trước em nói muốn rời khỏi đây có đúng không?” Anh ta hỏi.
Cơ thể trong lòng chợt cứng đờ nhưng chẳng mấy chốc lại mềm ra, cô “Ừ” một tiếng.
Tập Lăng Vũ hơi buông cô ra rồi cúi đầu nhìn cô với ánh mắt phức tạp, anh hỏi: “Lần trước, lúc em hỏi anh cũng là cảm giác này sao?”
Lúc đó anh đã do dự như cô lúc nãy, mặc dù chỉ có mấy giây ngắn ngủi nhưng cảm giác đó khiến cho người ta hốt hoảng, trong tim như mọc cỏ dại, cắt thế nào cũng không đứt.
Vy Hiên yên lặng nhìn anh không trả lời.
Anh cụp mắt, nở một nụ cười lạc lõng: “Lúc đó anh đã khiến em thất vọng đúng không?”
Vy Hiên ôm lấy gương mặt bị đánh sưng của anh, buộc anh phải nhỉn cô: “Vũ, đừng làm những chuyện khiến mình bị thương nữa.”
Lời an ủi của cô như dòng nước ấm, thoáng chốc đã len lỏi và lồng ngực bị đóng băng của anh, nơi đó đã sinh ra một ngọn lửa, sưởi ấm con tim anh lần nữa và cũng sưởi ấm cơ thể đang dần lạnh lẽo của anh.
Cho dù rời đi hay ở lại đều cũng không sao cả! Anh không còn là cậu chủ khó ai bì kịp của nhà họ Tập, anh không còn kiêu căng ngạo mạn nữa mà hèn mọn phủ phục, cúi gằm mặt vào lòng bàn tay cô, thì thầm: “Vy Hiên, đừng rời bỏ anh.”
Cô là ánh sáng duy nhất của sinh mệnh anh, không thể để mất được.
Cho dù là cưỡng đoạt thì anh cũng muốn cưỡng đoạt cả đời!
Ánh mắt dịu dàng ấm áp của Vy Hiên như biến thành gió xuân: “Em sẽ không đi đâu hết.”
Rốt cục anh cũng an lòng: “Ừ.”
Cô nói sẽ không thì chính là sẽ không, vì cô chưa từng lừa dối anh.
Cho nên về chuyện cô có yêu Liên Cẩn Hành hay không, cuối cùng anh vẫn không hỏi..
Mặc dù chỉ bị vài vết thương nhỏ ngoài da, nhưng Tập Lăng Vũ luôn chơi xấu trước mắt Vy Hiên, không phải kêu đau đầu, thì nói đau ngực, quấn lấy Vy Hiên ép cô ở lại với mình. Biết trên người cô cũng bị thương, hơn nữa còn bị thương nặng hơn anh ta, cho nên, anh ta đã yêu cầu bệnh viện sắp xếp thêm một chiếc giường nữa đặt trong phòng bệnh riêng của anh ta, để cô nghỉ ngơi được thoải mái.
Mấy ngày nay Từ Cường vẫn luôn chạy đến bệnh viện, hết báo cáo công việc, lại báo cáo tình hình nội bộ công ty, trên thực tế là báo cáo rõ ràng hành động của anh em nhà họ Trình. Sau khi Tập Lăng Vũ bình tĩnh lắng nghe, thì đưa ra sắp xếp của mình.
Vy Hiên yên lặng ngồi nghe, hai người cũng không tránh né cô.
Dần dần cô mới hiểu rõ, hoàn cảnh của Tập Lăng Vũ phức tạp đến mức nào. Hôm nay, nhìn thấy dáng vẻ dễ dàng chỉ đạo mọi việc của anh ta, cô cũng thấy rất vui mừng.
Vụ án của Trịnh Lữ, đã gây ra tiếng vang lớn, tất cả giới truyền thông đều điên cuồng đưa tin, không phải tự mình muốn khống chế là có thể khống chế được.
Tin tức Liên Cẩn Hành đã cứu được cô gái nhỏ kia từ trước rồi, cũng bị đưa ra ánh sáng, phóng viên họ Trương trước kia luôn theo dõi Vy Hiên, lại nhặt được món hời, sau khi liên lạc với Liên Cẩn Hành, đã trở thành phóng viên duy nhất thành công phỏng vấn được nhân vật chính trong sự kiện ấy! Đến bây giờ, giá trị con người của anh ta ở tòa soạn báo đã tăng gấp đôi, đãi ngộ cũng khác hẳn với ngày trước, tất nhiên là trong lòng anh ta cũng rất biết ơn Liên Cẩn Hành.
Còn về Vy Hiên, không thể nghi ngờ cô đã trở thành nhân vật được để ý nhất hiện nay. Trịnh Lữ buộc một quả bom lên người cô, sau khi cô được cứu đã nổ vang.
Từ một cô gái là thiên tài đàn Cello trước đây, đến con gái của tội phạm bắt cóc giết người. đến nhân vật nữ chính trong video được nhiều người theo đuổi, nữ thần huyền bí trong câu chuyện cổ tích…Mãi cho đến vài ngày trước lại trở thành con tin trong tay tội phạm truy nã, chỉ thiếu chút nữa thôi đã bị nổ tan xác, cửu tử nhất sinh. Cuộc đời cô đến giờ, còn đặc sắc hơn cả đời của người khác.
Bài viết sưu tầm về cô hôm đó của Trương Thư Tả, khiến lượng tiêu thụ tạp chí tăng vọt, tháng đó đã bán hết sạch không còn quyển nào cả! Chủ biên đã nói thẳng, cô gái Vy Hiên này là cô gái may mắn của ông ta! Từ khi cô vào làm, không chỉ mang đến khách hàng lớn như Liên Cẩn Hành, mà sau khi cô tạm nghỉ việc vẫn kéo được lượng tiêu thụ tạp chí! Không phải người mang may mắn đến thì là gì?
Cô khuấy động cả giới truyền thông, quảng cáo do cô quay, tất nhiên cũng bị đẩy lên trang đầu, giây phút khi cô và Liên Cẩn Hành đứng trước ranh giới sống chết trong tiết mục, qua miệng người thứ ba miêu tả, đã được sửa thành phiên bản khiến người khác phải rơi lệ. Thậm chí, có một bài báo còn dùng một câu đang rất thịnh hành hiện nay làm tiêu đề: 《 Có một kiểu sống chết không đổi, gọi là Phạm Vy Hiên và Liên Cẩn Hành 》.
Những lời này, bị động biến thành châm ngôn về “Con đường tình yêu” giữa cô và Cẩn Hành.
Đúng lúc đó, vào thời gian này, cô tham gia đàn cello với thành tích xuất sắc của mình đã nhận được phần thưởng đặc biệt. Thông qua vòng loại, bước vào vòng thi đấu chuyên nghiệp. Phóng viên báo đài vừa bắt được tin tức tư liệu sống, lại lần nữa đến phỏng vấn mấy người trong ban giám khảo cuộc thi. Bọn họ đều khen Vy Hiên không dứt miệng, nói cô dùng cảm xúc của mình đã chinh phục được lỗ tai của bọn họ.
Nhất thời, Phạm Vy Hiên lại trở thành từ ngữ đại biểu cho sự chăm chỉ miệt mài, những câu nói như “Vĩnh viễn không chịu thua” “Không ngừng vươn lên” “Theo đuổi giấc mơ”… và vô số lời khen ngợi khác nữa, đều hướng về phía cô, khiến cô không hiểu sao tự dưng lại nổi tiếng. Cũng may lúc này giới truyền thông đều tập trung chú ý vào cô, chứ không ảnh hưởng đến những người khác bị liên lụy trong sự kiện năm đó.
Dường như chỉ trong vòng một đêm, tất cả đều đã thay đổi.
Cô cũng đang thay đổi, không sợ người ta nói nữa, trầm tĩnh hơn, cũng tỉnh táo hơn.
Một tuần sau, độ nóng của tin tức đã yếu bớt, cuối cùng cô cũng ngửi được một chút không khí tự do đã lâu không có.
Cũng một tuần rồi, cô không gặp Liên Cẩn Hành, thậm chí còn chưa nghe qua bất kỳ tin tức nào về anh.
Ngoài tin tức mà phóng viên Trương đưa tin hôm đó.
Giống như lúc anh quay người đi đã nói vậy, anh và cô, đã kết thúc thỏa thuận, từ đây về sao không còn liên quan gì nữa.
Anh nói được, thì làm được.
Lại một tuần nữa, là đến lễ Giáng Sinh.
Đêm hôm trước ngày lễ, tập đoàn bất động sản Universal New Land của Singapore và bất động sản Danh Sáng, cùng tham gia một hạng mục thành lập công ty “Công ty TNHH khai phá bất động sản Tân Danh” ở thành phố D, trở thành chủ hợp tác xây dựng mở rộng công trình “hạng mục đường An Dương của thành phố D”, tên hạng mục được tuyên bố ra ngoài là “Tân Danh oFind giữa thành phố”.
Liên Cẩn Hành giữ chức vụ chủ tịch, Tập Lăng Vũ đảm nhận chức vụ Tổng Giám đốc, Từ Cường nhận vị trí trợ lý.
Đêm giáng sinh, Vy Hiên đeo đàn cello tất bật đi trên đường phố, bầu không khí vui mừng trong lễ noel vây quanh cô. Nhưng trên mặt cô lại không thấy nụ cười nào cả, lễ noel không khỏi khiến cô nhớ tới chuyện trước kia.
Cách đó không xa, đạo diễn Bành và đoàn phim đã chọn xong địa điểm quay trên đường phố sầm uất, đang chờ cô đến.
“Vy Hiên! Chỗ này!” Trông thấy cô, đạo diễn bành vẫy tay rất niềm nở.
Vy Hiên quấn chặt áo lông trên người, trên đầu đội mũ len, cõng theo một chiếc đàn cello cồng kềnh bước đến, chào hỏi từng người một,
Đạo diễn Bành nhìn cô gái ăn mặc giống như gấu trúc, thì cười đùa: “Vy Hiên, nói thế nào thì bây giờ cô cũng là người nổi tiếng rồi, tốt xấu gì cũng phải chú ý hình tượng chứ.”
Vy Hiên bỏ đàn xuống, nới lỏng khăn quàng cổ ra, lúc này mới để lộ khuôn mặt, cô chỉ nói hai chữ: “Giữ ấm.”
Đạo diễn Bành và mấy người đàn ông bên cạnh bật cười, rồi bảo thợ trang điểm đưa cô vào trong xe thay quần áo, còn ông thì đứng ở hiện trường dặn dò công việc lát nữa sẽ quay.
Bỗng một chiếc xe Bentley màu đen từ xa chạy đến, dừng ngay bên cạnh.
Vy Hiên bước xuống xe, hai chân trần được bao bọc trong một đôi ủng bông dài đến bắp chân, sau lưng là tà váy rất dài, được trợ lý ôm vào trong ngực, trên người thì được che kín bằng áo lông của cô.
Đêm nay nhiệt độ xuống dưới âm mười độ, bên trong áo lông là một chiếc váy mỏng, lạnh đến mức khiến cô run rẩy. Vừa mới ra ngoài, gương mặt cô đã bị gió thổi làm cho đỏ ửng lên.
Cô cúi đầu, nhanh chân bước về phía quay phim, không để ý đến những người khác cũng đang có mặt ở đó.
Đạo diễn Bành trông thấy cô, đã gọi từ rất xa: “Đến đây, Vy Hiên, cô ngồi chỗ này.”
Người đàn ông ngồi đối diện nhìn theo, hai hàng lông mày hơi nhăn lại: “Trang phục phải mặc khi quay là cái gì?”
“Váy đuôi cá! Là do tôi cố ý bảo người ta thiết kế riêng cho cô ấy đó, đuôi váy dài hai mét, mặc vào đảm bảo đẹp điên đảo, sau khi quay nhất định hình ảnh cũng sẽ rất đẹp!” Đạo diễn Bành mang vẻ mặt hưng phấn giới thiệu.
Liên Cẩn Hành nghe xong, dần dần híp mắt lại.
Đúng lúc ấy, có người gọi anh, nên anh quanh người đi nói chuyện với người khác.
Vy Hiên rùng mình một cái rồi ngồi xuống, nhận lấy chiếc hộp đựng đàn của mình từ tay trợ lý, sau khi mở ra cô lại phát hiển hai tay đã đông cứng rồi, vất vả mãi mới lấy được chiếc đàn ra. Thử kéo dây đàn vài tiếng, nhưng ngón tay cô cứng đờ, thật sự là hơi khó khăn.
Nhiệt độ cơ thể bỗng nhiên bị giảm xuống, khiến cô không kịp chú ý điều gì khác, chỉ muốn tranh thủ thời gian kết thúc buổi quay này, rồi nhanh chóng về nhà tắm nước ấm.
Thợ trang điểm vừa đến dặm lại phấn cho cô, thì đạo diễn Bành đi đến: “Vy Hiên, đợi lát nữa cô đứng ở vị trí này, camera ở chỗ này… Khi cô nhận ra bóng lưng của nhân vật nam chính trong đám đông, thì cô rẽ đám người ra liều lĩnh đuổi theo, lúc này trong khung cảnh… sẽ không thấy anh ta nữa, cô sợ hãi tìm khắp xung quanh, đoạn này tôi sẽ dùng máy quay dài, sau đó đẩy ống kính, quanh cận cảnh vẻ mặt mất mát của cô, rồi dần dần đến phần cuối…”
Những thứ đạo diễn Bành nói này, trong cuộc họp lần trước Vy Hiên đã hiểu rồi, cô ậm ừ một tiếng: “Tôi hiểu rồi.”
Việc quay phim phải bắt đầu sớm, bởi vì đoạn đường này rất sầm uất, sẽ luôn có người đến vây xem, huống chi, còn có cả một đám người hâm mộ của Vy Hiên tụ tập ở chỗ này, giơ lên các tấm biển do mình tự làm, cổ vũ cho thần tượng.
Trông thấy từng gương mặt non nớt bị lạnh đến mức đỏ bừng lên, Vy Hiên bèn vẫy tay gọi trợ lý nhỏ đến, bảo cô đến chỗ gần đó mua một ít đồ uống nóng về đây.
Cô cũng từng theo đuổi thần tượng, còn đặc biệt thích nhóm KK, ba cô cũng đã đồng ý, chỉ cần cô lấy được thành thích tốt trong cuộc thi, sẽ đưa cô đến Nhật Bản xem buổi hòa nhạc của bọn họ… Thời gian thật sự trôi quá nhanh, nhớ năm đó khi bọn họ mới ra mắt, mà hôm nay bọn họ đã trở thành truyền kỳ khó có thể vượt qua được, còn quỹ đạo của cô thì chỉ mới vừa bắt đầu thôi.
Cho nên, cô vô cùng hiểu hành động theo đuổi thần tượng của các bạn nhỏ này, nhưng có điều cô vẫn không hiểu rõ, vì sao bọn họ lại thích một người không hoàn hảo như cô?
Ngay cả cô cũng chán ghét bản thân mình.
Sau khi trợ lý mua đồ uống nóng về chia cho mọi người, ngay lập tức, tiếng cười vui vẻ phát ra khắp nơi, các cô ấy đứng từ đằng xa lớn tiếng nói cảm ơn với Vy Hiên. Cô chỉ cười rồi vẫy vẫy tay với bọn họ, tâm trạng cũng không khỏi bị nụ cười ấy lây nhiễm.
“Chị Vy Hiên, quần áo…”
“A.”
Vy Hiên vội vàng cởi áo khoác lông ra, trong nháy mắt chiếc váy mỏng màu trắng bị gió lùa vào, giống như miếng băng mỏng dính sát vào người cô vậy.
Vy Hiên lạnh cứng cả người không nói được lời nào, đứng thẳng trong gió rét, cả người đều đang run rẩy, thế mà còn phải kéo đàn cello, cô vô cùng nghi ngờ, không biết mình có thể hoàn thành được mệnh lệnh của đạo diễn hay không!
Nhưng đạo diễn vừa hô một tiếng “Bắt đầu”, cô đã lập tức chìm đắm trong nhân vật mình phải quay, cho dù hoàn cảnh xung quanh có khắc nghiệt đến cỡ nào, thì tiếng đàn của cô vẫn như nước suối trong lành, bất ngờ phát ra, đập tan tất cả.
Dáng người cô rất gầy, nhưng lại thanh thoát giống như búp bê thủy tinh.
Tóc mái rất dài, nhưng chưa sửa sang lại, chỉ dùng một chiếc kẹp tóc bằng thủy tinh kẹp lên. Tà váy đuôi cá màu trắng dưới chân cô xòe ra giống như đóa sen đang nở rộ.
Vy Hiên rất đẹp, nhưng chưa đẹp đến mức tỏa sáng khắp nơi, điều đặc biệt nhất ở cô là sự trầm tĩnh.
Dáng vẻ yên lặng kéo đàn Cello-xen của cô, giống như người trong tranh vậy. Tạo nên hình ảnh tương phản mãnh liệt với đường phố ầm ỹ huyên náo, nhưng lại kết hợp với nhau rất hài hòa.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, đều bị tiếng đàn của cô hấp dẫn nên dừng chân thưởng thức. Phần lớn mọi người đều nhận ra cô, nên vội vàng lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh rồi đăng lên mạng.
“Oa! Cô ấy thật là đẹp!”
“Nhìn đi, tôi đã chụp được rồi!”
“YAA.A.A.., tấm ảnh này đẹp quá, lát nữa gửi cho tớ nhé!”
Nghe thấy tiếng động phía sau, Liên Cẩn Hành ném ánh mắt về phía đối diện.
Anh đã từng xem rất nhiều tấm ảnh chụp cô, nhưng không thể phủ nhận được, dáng vẻ lúc cô kéo đàn, đúng là đẹp nhất.
Đám người lãnh đạo của Hoàn Vũ đến đây thị sát, trông thấy cảnh này ở trường quay, thì đều khen Vy Hiên khen không dứt miệng: “Cẩn Hành này, bên phía tổng công ty đánh giá cô Phạm rất tốt, đang có ý nghĩ muốn ký hợp đồng đại diện lâu dài với cô ấy. Dù sao cô ấy cũng là vợ sắp cưới của anh, chúng tôi muốn nghe ý kiến của anh một chút.”
“Tôi không có ý kiến gì.”Liên Cẩn Hành mím môi, thản nhiên cất lời: “Chúng tôi đã hủy hôn rồi.”
Vẻ mặt của đối phương rất kinh ngạc.
Sau khi quay xong cảnh này, đạo diễn Bành vô cùng hài lòng, muốn tiếp tục quay cảnh tiếp theo.
Vy Hiên vội vàng lấy áo khoác mặc lên, quấn chặt mình lại, cả người đều đang run rẩy, đúng là không thể tưởng tượng ra được hình ảnh bình tĩnh thong do khi cô diễn tấu vừa rồi. Trợ lý của cô, thì vội vàng dìu cô vào trong xe để sưởi ấm.