Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 73



Chương 73

Trình Ngữ Lam ngồi xuống sofa, trịnh trọng hỏi anh.

Chưa, vào ăn sáng thôi. Hai tuần nữa chúng ta sẽ đi Bali hưởng tuần trăng mật.

Mộ Duật Hành mỉm cười, ôm cô đứng dậy, hôn vào gò má ửng hồng của cô.

Trình Ngữ Lam lúc nào cũng xinh đẹp, dù không trang điểm cũng vậy, đẹp đến động lòng người.

Trình Ngữ Lam mở miệng định trách móc anh đêm qua thì chợt nhìn thấy một bàn tay của anh đang quấn băng gạc…

Anh bị thương sao? Tối qua cô đâu nhìn thấy, chẳng lẽ sáng sớm anh đã đánh nhau với người khác? Nhưng ai lại dám đánh nhau với anh thế? Không mất mạng thì cũng tàn phế…

Anh.. anh bị sao vậy?

Cô cầm lấy bàn tay đang bị thương của anh, gương mặt không giấu được lo lắng xót xa.

Anh không sao.

Người đó thế nào rồi?

Hửm? Là ai?

Thì người đánh nhau với anh í.

Trình Ngữ Lam cảm thấy thật tội nghiệp, nếu như anh bị thương thế này thì chắc người đó đã vào quan tài…

Ngốc quá.

Mộ Duật Hành bật cười vỗ vào trán của cô. Cô gái ngốc này thật biết cách làm cho người khác vui vẻ. Anh bây giờ đâu thích đấm đá, nếu chướng mắt thì tặng vài viên đạn vào đầu…

Như vậy, nhanh và gọn.

Cả hai vào ăn sáng, ăn sáng xong thì cùng nhau xem một bộ phim tình cảm…

Đôi khi cuộc sống chỉ cần những điều đơn giản như vậy thôi. Cuộc sống của Mộ Duật Hành đã quá sóng gió rồi, anh cũng cần một giây phút bình yên hạnh phúc bên người con gái anh yêu.

Buổi chiều, Mộ Duật Hành nghe điện thoại của Lãnh Huyết xong thì bỏ đi ra ngoài. Nằm một mình buồn chán, thế là Trình Ngữ Lam quyết định đi tưới hoa.

Trình Ngữ Lam định sau khi đi Bali về cô sẽ xin Mộ Duật Hành cho phép cô đi làm, ở nhà thật sự rất chán, tối ngày cứ quanh quẩn nơi đây làm cô rất tù túng khó chịu.

Đang suy nghĩ thì Trình Ngữ Lam chợt nhìn thấy một ông lão ăn xin đang đứng bên ngoài cổng nhìn vào bên trong nhà. Tay chân lem luốc, tóc tai rũ xuống che đi hết khuôn mặt…

Người này là ai?

Cho tiền ông ấy và bảo ông ấy đi đi, đợi Duật Hành về không tốt đâu.

Trình Ngữ Lam nói với thuộc hạ.

Phu nhân, ông ta bảo muốn gặp thiếu gia.

Hả, gặp Duật Hành ư? Ông ta là ai?

Thuộc hạ của anh lắc đầu, khi nãy anh cũng đã cho ông một số tiền và bảo ông rời đi vì nơi đây không phải ai muốn xuất hiện cũng được…

Nhưng ông lão đó nhất quyết không chịu rời đi và muốn gặp Mộ Duật Hành cho bằng được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi

Chương 73: Lúc bắt đầu đã sai



Ở phòng khách, Mộ Duật Hành ngồi đối diện với ông bà Trình.

Anh cũng không có ý định sẽ qua đây nhưng do sáng nay bà Trình đã gọi anh tới, anh không thể không đi.

Trình Ngữ Lam ngồi cách anh không xa, khuôn mặt cúi xuống, bàn tay nhào nhỉ chiếc váy đang mặc, ánh mắt đượm buồn không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Thật ra hôm qua luật sư Trần đã đến đây tìm cô để giải quyết vấn đề ly hôn của cả hai. Lúc đó cô rất sốc, cô không ngờ anh lại nhanh đến thế.

– Duật Hành, con thật sự muốn ly hôn sao?

Ông Trình đặt tách trà xuống bàn, ngước sang nhìn anh.

– Là do Ngữ Lam muốn.

Khuôn mặt của Mộ Duật Hành lạnh ngắt, ánh mắt lạnh lẽo đến khủng khiếp, sát khi bao trọn lấy cơ thể dũng mãnh của anh khiến người đối diện không dám làm phật lòng.

– Được rồi, hai đứa đã kiên quyết như vậy ba mẹ không có ý kiến. Nhưng Ngữ Lam sẽ không nhận một nữa tài sản của con.

– Con muốn bù đắp cho cô ấy. Lúc bắt đầu là con đã sai, sau này càng sai hơn.1

Hơi thở của Mộ Duật Hành trở nên nặng trịch. Mạng sống của anh còn có thể cho cô thì phân nữa tài sản có là bao. Tiền có thể kiếm lại, vết thương lòng có thể lành lại, nhưng anh mãi mãi mất cô…1

Là anh do tự đề cao chính bản thân mình. Anh cho rằng mình có thể thu phục được trái tim của cô, nhưng sự thật như một cái tát vào mặt anh, làm cho anh tỉnh ngộ nhận ra rằng mình là một kẻ thua cuộc thảm hại.

Mộ Duật Hành biết chứ, ông bà Trình không thích một người con rể lăn lộn trong giới ngầm như anh. Người ông bà thích và mong muốn làm rể đó chính là Dương Hữu Bằng, một người phong thái lịch thiệp, ôn nhu nhã nhặn.

– Duật Hành, ba thấy hay là để một thời gian nữa hãy làm thủ tục ly hôn.

Ông Trình thở dài sầu não. Ly hôn không phải là một chuyện đơn giản, không phải là một bộ quần áo thích thì mặc không thích thì đem bỏ, hậu quả sau này rất khó nói. Ông vẫn hy vọng sau khi xa nhau một thời gian cả hai có thể hàn gắn lại, vì cặp vợ chồng nào mà không có chút sóng gió. Đừng vội vàng để rồi làm hỏng cả một tương lai.

– Tùy cô ấy, con không có ý kiến. Con có chút việc bận, con xin phép ra về.

Mộ Duật Hành đứng dậy, cúi đầu trước ông bà Trình rồi bước đi ra ngoài….

Anh là người muốn ly hôn sao?

Không, người muốn ly hôn là Trình Ngữ Lam, xem chừng cô đang muốn nhanh chóng ly hôn với anh để quang minh chính đại ở bên Dương Hữu Bằng.1

Bước tới cổng thì Mộ Duật Hành mới sục nhớ ra một điều quan trọng. Thế là anh quay lưng lại bước đi vào trong.

Nhìn thấy anh bước vào, trong lòng của Trình Ngữ Lam vui mừng không tả xiết…

Chẳng lẽ…

– Em vẫn còn giữ kết quả khám thai chứ? Tôi muốn làm cho con một tấm ảnh để trong phòng thờ.

Câu nói của Mộ Duật Hành như một bát nước tạt thẳng vào mặt của Trình Ngữ Lam. Cô khẽ mím môi gật đầu, sau đó đi lên phòng lấy giấy kết quả khám thai đưa cho anh.

Bàn tay của Mộ Duật Hành run run nhận lấy, ánh mắt đau khổ không thể nào giấu đi được.

Nước mắt chảy dài xuống khuôn mặt kiều diễm, cô không ngờ ngày cô đưa cho anh trong sự đau thương, dằn vặt như thế này….

– —————

Đêm đến, Mạc Kỳ Vân loạng choạng những bước chân không vững đi ra khỏi quán bar. Khuôn mặt đỏ bừng do uống nhiều rượu. Trên người là chiếc váy đen ôm sát cơ thể mỹ miều, xinh đẹp đến đốt cháy ánh mắt của đối phương.

– Lãnh Huyết đáng chết… tôi yêu anh nhiều như vậy mà anh nỡ đối xử với tôi như vậy sao… tôi phải giết chết anh….đồ xấu xa….

Mạc Kỳ Vân ngồi bệch xuống lề đường. Cô không muốn trả thù nữa, con của Mộ Duật Hành đã chết xem như đền mạng cho ba cô. Bây giờ cô chỉ muốn cùng với Lãnh Huyết đi thật xa, thật xa khỏi nơi đau khổ này cùng nhau xây dựng một gia đình..1

Nhưng anh không cần cô, anh không yêu cô.

– Sao lại ngồi ở đây thế, Mạc tiểu thư?

Vương Đằng từ trên xe bước xuống, nhếch môi cười nham hiểm nhìn Mạc Kỳ Vân. Hiện tại ông đang đối đầu với Mộ Duật Hành trong thế giới ngầm. Ông cũng chính là người hợp tác với cô trong vụ cướp lô vũ khí của anh lần trước.

– Cút đi.

– Không ngờ Mộ Duật Hành lại vô vụng đến thế, bị thuộc hạ thân cận đăm sau lưng.

Mạc Kỳ Vân cười khinh bỉ, sau đó đứng dậy loạng choạng bước đi. Nhưng Vương Đằng nào cho phép, kéo tay cô lại làm cô lao đao ngã vào lồng ngực của ông….

Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy nếu như bỏ qua thì quá phí phạm….

Ông thật không nỡ!

– Bỏ ra.

Ánh mắt của Vương Đằng tràn ngập ý cười, thèm thuồng nhìn xuống phần ngực đầy đặn của cô…

Mạc Kỳ Vân nghiến răng, dùng sức đẩy mạnh cơ thể bẩn thỉu của Vương Đằng ra khỏi người mình…

– Cút đi, nếu không đừng trách tôi.

Vương Đằng bật cười thành tiếng, nhìn Mạc Kỳ Vân cao ngạo như thế này thì càng quyến rũ, ông càng ham muốn cô nhiều hơn, muốn cô khuất phục dưới thân ông rên rỉ dâm đảng.

Rừng càng già càng cay, huống hồ gì Mạc Kỳ Vân bây giờ đang trong trạng thái say sỉn đi đứng không vững, chỉ vài động tác nhẹ nhàng ông đã trói được cô vào lòng của ông.

– Tôi cho ông 5 giây để buông tôi ra.

Mạc Kỳ Vân nhếch môi, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường, ghim họng súng vào ngay bụng của Vương Đằng…

Vương Đăng híp mắt, khuôn mặt đỏ bừng tức giận buông lỏng bàn tay. Không ngờ Mạc Kỳ Vân lại khó đối phó như vậy, thảo nào được Mộ Duật Hành tin tưởng và coi trọng đến thế.

– Tốt nhất đừng để tôi thấy mặt ông.

Mạc Kỳ Vân hung hăng dùng súng vỗ lên mặt Vương Đằng, sau đó xiêu vẹo rời đi bỏ lại một người đang tức điên…

Chiếc xe màu trắng chạy hun hút trên đường, nước mắt tèm lem hết khuôn mặt xinh đẹp. Cô không biết mình mạnh mẽ đến khi nào, cô cũng muốn được yếu đuối, yếu đuối để có ai đó che chở cho mình..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.