Bởi vì chuẩn bị rời khỏi nên Trình Tiểu Hoa thương lượng với Cảnh Thù, muốn tổ chức một buổi tiệc cáo biệt. Hiện giờ Cảnh Thù chưa biết làm thu ngân sẽ rất mất mặt nên vui vẻ đồng ý.
Buổi tối, quỷ sai đến ăn khuya nhiều hơn trước kia rất nhiều.
A Phòng, Thường Tiểu Bạch đều tặng quà chia tay cho Trình Tiểu Hoa, dặn cô nếu rảnh rỗi nhất định phải về chơi.
Nhóm quỷ sai còn lại thì quan tâm hơn đến việc có phải tiệm vằn thắn sẽ có cửa hàng trưởng mới, nhân viên mới hay không? Nếu thay đổi thì đồ ăn có phải sẽ lại giống như trước đây hay không?
Trình Tiểu Hoa nói với bọn họ, sau khi cô rời đi, tiệm vằn thắn này sẽ do Sơn Miêu quản lý. Khả năng bếp núc của Sơn Miêu đã tốt hơn nhiều, các món ăn bán chạy nhất trong tiệm đều có thể nấu được.
Nhóm quỷ sai biết Sơn Miêu tiếp tục đứng bếp nên yên tâm hơn.
Đã gần ba giờ sáng, người trong cửa tiệm vẫn còn cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt. Bởi vì có kết giới, nên từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy trong cửa hàng có ánh đèn, không nhìn thấy người yêu quỷ quái đang ngồi kín bên trong, cũng không nghe được tiếng mọi người trò chuyện huyên náo.
Mà lúc này, ở đối diện cửa hàng có hai bóng dáng thậm thụt lén lút, nhìn không rõ mặt nhưng có thể thấy rõ một béo một gầy. Bọn họ nhìn chằm chằm vào cửa tiệm, thì thà thì thầm:
“Anh này, sao cửa hàng gì mà bé tí thế? Có khi chả có mấy tiền đâu.”
“Chúng ta cứ bắt đầu từ nhỏ trước đi. Sau có cơ hội sẽ kiếm chỗ to hơn. Anh vừa xem qua rồi, chỗ này sắp đến giờ đóng cửa, là lúc lơ là nhất, thời cơ của anh em ta đấy.”
“Anh, anh suy nghĩ thật chu đáo. Nhưng mà cướp xong rồi để em ăn một bát nhé, em thích ăn vằn thắn nhất.”
Hai tên này thương lượng xong xuôi, thấy sắp ba giờ nên lấy mặt nạ ra trùm vào sau đó xách dao chạy vào tiệm vằn thắn.
“Mẹ nó, cướp đây! Ngoan ngoãn một tý cho ông đây!” Gào lên một tràng gã mới thấy không ổn.
Trước hết, xông vào cửa hàng đã cảm thấy lạnh lẽo, khó thở. Sau đó là sao trong này lại nhiều người như thế? Lúc nãy ở ngoài chỉ thấy có hai, ba người, nhìn giống như nhân viên cửa hàng thôi mà. Hơn nữa, hai gã đã ngồi đợi ở ngoài cả một buổi tối, cũng không thấy có khách vào, sao giờ trong này lại có mấy chục người thế này?
Mấy chục người kia đều là quỷ sai vùng Vọng Giang này, vốn dĩ bọn họ đến đây ăn uống, tán phét, thậm chí vì không có đủ chỗ mà còn có nhiều người đang đứng. Giờ thấy hai gã con người xa lạ vọt vào, mọi tiếng động đều ngưng bặt, tất cả các cặp mặt đều không hẹn mà nhìn chằm chằm hai gã đeo mặt nạ, đang cầm dao kia.
Sau khoảng hai giây sửng sốt, đám người lại tiếp tục ồn ào:
“Tiểu Hoa ơi, mau ra đây đi, có cướp tìm cô này.”
“Hế nhô, hai người không đi nhầm chỗ đấy chứ? Không phải là nên đến ngân hàng các kiểu ò? Đến tiệm vằn thắn cướp cái gì zợ? Vằn thắn à?”
“Đêm nay trời cao trăng sáng, có hai con chim ngốc vào cửa. Ừa, khờ thật.”
Hai tên cướp không hề nghĩ đến sao chỗ này âm khí lại nặng như vậy. Hai gã chỉ nghĩ nhiều người như này, không đánh lại được, vì thế nên chuẩn bị chạy.
Hai gã còn chưa kịp chạy về phía cửa, cửa chính đã “rầm” một tiếng đóng lại. Không có người đóng cửa, không có gió, cửa tự động đóng lại.
Lúc đầu nhìn mặt nạ quỷ trên mặt hai gã, Trình Tiểu Hoa còn tưởng là cô hồn dã quỷ vào nhầm, nhưng lại không cảm nhận được hơi thở của cô hồn, nhìn kỹ lại thì thấy là mặt nạ mà thôi. Cô quát lên: “Thích vào thì vào, thích đi thì đi? Coi chỗ này là chỗ nào? Sơn Miêu!”
Sơn Miêu dạ một tiếng, nhảy vèo một cái từ trong đám quỷ sai ra, tước vũ khí, lột mặt nạ, xé túi đồ sau lưng, không kiêng dè đá một cái làm cho hai gã quỳ rạp trên mặt đất, không thể cựa quậy chỉ có thể luôn miệng nói: “Tha mạng, tha mạng!”
Cảnh Thù không vui nói: “Mất hứng. Sơn Miêu, nay bản quân khai ân, thưởng cho nhà ngươi một bữa!”
“Nhưng tôi đồng ý với chị Tiểu Hoa không ăn thịt người nữa rồi.” Sơn Miêu hơi ngập ngừng: “Hay là cứ ăn cho đỡ thèm, sau đó không ăn nữa?”
Hai tên kia thấy Sơn Miêu dùng khinh công bay ra, giờ lại còn nói muốn ăn thịt mình thì sợ run như cầy sấy. Cũng không biết là gã nói, sợ đến đ*i cả ra quần, mùi khai sực lên trong tiệm.
Sơn Miêu ghét bỏ bịt mũi lại: “Ghê quá đi, tôi không thèm loại này.”
Trình Tiểu Hoa thấy trong túi hai tên kia vác có thuốc mê, súng bắn điện các kiểu, vô cùng đầy đủ, không giống như nhất thời nảy ra ý định ăn cướp, cô cảm thấy vô cùng tức giận, quát hỏi: “Bọn mày từ đâu đến, sao lại vào đây cướp? Trước kia làm bao nhiêu chuyện xấu mau khai ra. Nếu dám không thành thật thì cứ liệu hồn xung quanh!”
Vì thế hai tên cướp ngẩng đầu nhìn xung quanh, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã sợ run,
Thiếu niên đang khống chế bọn gã, lông trên mặt dài ra, lỗ tai cũng biến thành nhọn nhọn, răng nanh sắc nhọn đang đối diện với bọn gã. Còn những người đang đứng xem kia, một đám không xanh mặt thì chính là thè lưỡi, lồi mắt. Còn có một người phụ nữ xinh đẹp có đuôi hồ ly.
Hai tên cướp sợ đến suýt chếc ngất, nhưng không biết Cảnh Thù dùng cách gì làm cho hai gã không có cơ hội ngất đi, chỉ có thể kể hết những hành vi phạm tội đã làm.
Hai gã này một tên Trương Tam, một tên Lý Tứ, chơi bài bạc nên quen biết nhau. Cả hai đều mê cờ bạc, vì cờ bạc mà vợ con ly tán, còn gánh một đống nợ. Đường cùng, cả hai hợp mưu, muốn dựa vào việc cướp bóc mà đổi đời.
Kế hoạch của hai gã rất lớn. Lúc ban đầu muốn cướp bóc minh tinh, vì minh tinh có nhiều tiền, hơn nữa nhìn cái là nhận ra ngay. Cho nên hai gã không quản đường xa chạy tới thủ đô, đến khu biệt thự nhiều minh tinh ở.
Nhưng những nơi xa hoa như vậy đều được quản lý nghiêm ngặt, không có chủ đồng ý, người lạ không được vào. Hai gã ở bên ngoài lượn vài vòng cũng không gặp được minh tinh nào, còn khiến cho bảo vệ chú ý. Để tránh bại lộ chỉ đành từ bỏ.
Kế hoạch này không thành, cả hai có kế hoạch khác.
Trương Tam nói: “Nếu đã làm thì làm một mẻ lớn. Nghe nói người giàu nhất nước ta là Mã Vân, vậy chúng ta đi Alibaba làm một mẻ. Ông ta nhiều tiền mà, cướp vài triệu không có vấn đề gì đâu.”
Lý Tứ cũng gật đầu đồng ý: “Được, làm một mẻ lớn.”
Vì để cướp mà hai gã còn tra xe Maybach Mã Vân chuyên dụng biển số như nào. Nhưng lúc đứng trước Alibaba, hai gã kinh ngạc không thôi. Cũng quá là lớn rồi, cửa chính có mấy cái luôn. Bảo an nghiêm ngặt, không hẹn trước không thể vào. Ngồi canh cửa hai ngày, đừng nó cướp, ngay cả xe của ông ta còn không thấy.
Cuối cùng, kế hoạch thất bại, lộ phí cạn kiệt. Hai gã đói bụng mấy ngày, cuối cùng đến trước cửa tiệm vằn thắn 444-1, quyết định cướp ít tiền lẻ, giải quyết vấn đề sinh hoạt rồi mới tính chuyện lớn.
Nào ngờ, vào tiệm vằn thắn gặp phải yêu ma quỷ quái.
Trương Tam nén sợ, thành khẩn nói: “Vốn dĩ chúng tôi chướng mắt cái tiệm bé tí này của các người. Nhưng thật sự quá đói, mà người anh em này của tôi lại thích vằn thắn, nên mới… Các người tha cho chúng tôi lần này đi.”
Đám người nghe xong chuyện hai gã kể, đều bật cười.
A Phòng cười khanh khách, kiến nghị: “Ta thấy các ngươi nên đi cướp tổng thống Mỹ ấy, khả năng thành công rất cao”
Lý Tứ nghe vậy, hai mắt sáng ngời, quay sang thương lượng với Trương Tam: “Anh, em biết tổng thống Mỹ, chúng ta cướp của ông ta đi?”
Trương Tam trịnh trọng lắc đầu: “Nước Mỹ quá xa, đi sang đó tốn quá nhiều tiền.”
Cuối cùng, hai kẻ dở hơi này được Trình Tiểu Hoa tiễn đến đồn công an bằng một cuộc điện thoại. Cho dù chưa cướp được nhưng cũng bị truy cứu trách nhiệm hình sự, chỉ có cửa nhà giam là mở rộng đón hai gã vào thôi.
Đêm cáo biệt kết thúc.
Lúc bình minh lóe rạng, Trình Tiểu Hoa và Cảnh Thù rời khỏi Nhân giới về Âm giới trong sự lưu luyến của Sơn Miêu và tiếng khóc nức nở của Tôn Danh Dương.
Một năm sau, Âm giới long trọng cử hành hôn lễ. Chú rể là người đứng đầu Thập điện Diêm La: Cảnh Thù điện hạ. Cô dâu là con gái mới tìm về của Diêm Vương: Trình Tiểu Hoa.
Diêm Vương muốn để con gái ở bên cạnh vài chục năm nhưng Cảnh Thù nào có chịu? Mỗi ngày đều ở trước mặt Trình Tiểu Hoa và Diêm Vương dẹo qua dẹo lại. Diêm Vương thấy con gái lớn khó giữ, cố giữ được một năm rồi buộc phải gả con gái đi trong nước mắt.
Hôn lễ được cử hành theo lễ cổ, sau hàng tá nghi thức rườm rà, Trình Tiểu Hoa an tĩnh ngồi trên giường chờ đợi.
Còn Cảnh Thù phải tiếp rượu các quan khách.
Hôm nay khách khứa nhiều vô kể, ngoài các đại lão Minh giới, quan viên ra thì cũng không thiếu đại thần, tiểu tiên của Thiên giới. Hơn một nghìn bàn tiệc!