Thời Gian Quay Lại: Cho Anh Ở Bên Em!

Chương 16: Gặp nạn



Đang lái xe trên đường trong tâm trạng vui vẻ hạnh phúc thì chợt điện thoại Lâm Hiểu Phong có cuộc gọi đến. Anh nhíu mày nhìn xuống dòng hiển thị trên màn hình. Nhìn thấy người gọi đến là thư ký của mình Lâm Hiểu Phong có chút không vui, anh vờ như không thấy tiếp tục lái xe. Thấy thế Vương Ý Vân bên cạnh liền lên tiếng:

– Sao anh không nghe máy? Thư ký gọi hẳn là công ty có việc, anh nên nghe thì hơn.

– Không sao đâu! Hôm nay là ngày nghỉ của tôi nên tôi không muốn bị làm phiền.

– Nhưng lỡ như công ty có việc gấp?

– Em đừng lo! Thư ký sẽ giải quyết được thôi.

Nghe Lâm Hiểu Phong nói vậy Vương Ý Vân cũng không nói thêm gì nữa, thật lòng thì cô vẫn muốn anh nghe điện thoại để ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì anh còn kịp thời giải quyết. Nhưng Vương Ý Vân biết rõ tính cách của Lâm Hiểu Phong nếu anh đã không muốn nghe mà vẫn cứ nói sẽ khiến anh tức giận. Nghĩ vậy nên dù muốn Vương Ý Vân cũng chỉ đành đè lại.

Điện thoại vang lên một hồi cuối cùng cũng tắt, hàng chân mày của người đàn ông cũng theo đó mà giãn ra không còn khó chịu cau có nữa. Nhưng chẳng được bao lâu điện thoại lại lần nữa tiếp tục reo lên và y như rằng việc này làm Lâm Hiểu Phong vô cùng tức giận. Anh chau mày lần nữa lộ rõ vẻ tức giận nói:

– Phiền phức!

Nhìn thấy cảnh này Vương Ý Vân ngồi bên cạnh lại lần nữa lên tiếng khuyên:

– Hiểu Phong, anh nghe máy đi! Thư ký đã gọi nhiều như vậy chắc chắn là có việc rất gấp.

– Cậu ta thì có việc gì gấp chứ? Chỉ là chút chuyện vặt cũng giải quyết không được vậy tôi còn cần cậu ta làm gì?

– Anh nghe em lần này thôi được không? Nhỡ đâu việc này thư ký không xử lý được vậy chẳng phải anh chịu thiệt sao?

Nghe đến đây Lâm Hiểu Phong cũng thấy có lý, anh dù không muốn nhưng cũng chỉ đành bấm bụng ấn nút nghe. Vừa nhấc máy đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói hớt hải của thư ký:

– Lâm Tổng, xin lỗi vì đã làm phiền trong ngày nghỉ của ngài nhưng công ty xảy ra chút việc tôi không giải quyết được.

– Việc gì?

– Thưa ngài, hệ thống bảo mật của công ty đang bị một vài vấn đề. Có ai đó đã cố tình tấn công vào mạng chủ của chúng ta còn đánh sập tường lửa. Tôi sợ với tình hình này thông tin mật sẽ bị rò rỉ.

Vấn đề này quả thật hơi lớn, hệ thống bảo mật là thứ rất quan trọng lưu trữ tất cả các cơ mật của công ty nếu không giải quyết khéo léo và kịp thời thì mất công ty là điều có thể xảy ra. Đối với các công ty nhỏ thì hệ thống này vốn đã rất quan trọng huống hồ là tập đoàn lớn như Lâm Thị. Nghĩ vậy Lâm Hiểu Phong nói:

– Tôi biết rồi! Trước tiên cậu gọi người xử lý đi, tôi đưa vợ tôi về nhà an toàn rồi sẽ lập tức đến công ty giải quyết.

– Vâng!

Nói rồi đầu dây bên kia ngắt máy, Lâm Hiểu Phong cũng không nói thêm gì mà chăm chú lái xe. Dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng của anh Vương Ý Vân khẽ lên tiếng:

– Hiểu Phong, anh thả em xuống ngã tư phía trước là được rồi!

Câu nói của Vương Ý Vân thốt ra làm Lâm Hiểu Phong có chút kinh ngạc, anh xoay sang nhìn cô rồi hỏi:

– Sao vậy? Em cần mua gì sao?

– Không ạ! Anh thả em xuống ở ngã tư phía trước đi em sẽ tự về nhà.

Câu nói tưởng chừng như hết sức bình thường nhưng lại khiến Lâm Hiểu Phong lo lắng. Anh thầm nghĩ không biết lúc nãy bản thân có nói gì lỡ lời khiến cô buồn không nên vô cùng sốt sắng. Anh xoay sang nhìn cô gái nhỏ bên cạnh với ánh mắt ngập tràn lo lắng hỏi:

– Sao thế? Sao không để anh chở em về? Hay là vừa nãy anh đã nói gì lỡ lời làm em buồn?

Vương Ý Vân nghe Lâm Hiểu Phong hỏi thì lắc đầu nguầy nguậy, cô đưa hai tay xua xua trước mặt anh tỏ ý không phải rồi nói:

– Không phải đâu! Anh đừng nghĩ vậy.

– Vậy sao em lại muốn xuống?

– Em lo công ty không thể thiếu anh được nên mới nói vậy. Em không sao, em có thể tự về được nhưng công ty đang gặp phải vấn đề cấp bách.

Nghe vậy Lâm Hiểu Phong mới chợt hiểu ra, sao anh lại quên rằng người con gái bên cạnh anh luôn lo lắng mọi thứ liên quan đến anh cơ chứ. Nghĩ vậy Lâm Hiểu Phong nói:

– Không sao! Đây là vấn đề thường xảy ra thôi chắc là lần này có chút nghiêm trọng hơn nên thư ký mới gọi điện.

– Em không sao đâu nên anh cứ đến công ty đi để em tự về được.

– Ý Vân, em đang mang thai lại còn một mình nên rất nguy hiểm. Để tôi đưa em về rồi đi cũng không muộn.

– Em không sao thật mà! Nếu anh còn không chịu nghe theo em chứng tỏ anh không tin tưởng em. Chẳng lẽ em lại vô dụng đến mức không thể tự đi về?

– Không phải! Ý tôi không phải thế.

– Vậy anh mau nghe lời em đi đi!

Mặc dù không muốn nhưng nghe Vương Ý Vân thuyết phục một hồi cuối cùng Lâm Hiểu Phong cũng đành chiều theo. Anh thả cô xuống góc đường ngay ngã tư đèn xanh đèn đỏ, sau khi tận mắt thấy cô bước xuống anh mới cẩn thận dặn dò:

– Em nhớ cẩn thận! Về nhà phải gọi cho tôi ngay có biết không.

– Em biết rồi mà! Anh đừng lo mau đi xử lý công việc.

Nghe vậy Lâm Hiểu Phong đành bấm bụng chạy xe đi. Sau khi thấy Lâm Hiểu Phong rời đi Vương Ý Vân mới bắt xe chuẩn bị về nhà.

Không may thay chưa kịp bắt xe thì bỗng từ đâu một chiếc xe đen lao vun vút đến, chiếc xe phanh gấp trước mặt Vương Ý Vân rồi từ trên xe 4 người đàn ông bịt mặt cao to lao xuống. Chưa kịp hiểu rõ hay phản ứng gì thì một trong bốn tên đã ra tay đánh ngất Vương Ý Vân rồi thảy cô lên xe lao sau đó lao đi mất hút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.