Sau khi ăn xong Lâm Hiểu Phong chợt nhớ ra hôm nay là ngày Vương Ý Vân đến bệnh viện khám. Anh xuống giường sang phòng bên cạnh tìm cô thì thấy cô đang loay hoay chuẩn bị đồ đến viện. Thấy vậy Lâm Hiểu Phong lên tiếng:
– Ý Vân, em định đến bệnh viện à?
Nghe tiếng của Lâm Hiểu Phong làm Vương Ý Vân có chút giật mình nhưng sau đó ngay lập tức bình tĩnh lại. Cô đứng thẳng người dậy xoay lại nhìn anh đáp:
– Dạ vâng, em định đến bệnh viện!
– Sao em không gọi tôi? Tôi đã nói hôm nay sẽ đi cùng em mà!
Nghe vậy Vương Ý Vân rất vui vẻ nhưng sau đó lại lập tức lắc đầu nói:
– Không cần đâu! Em có thể tự đi được!
Lâm Hiểu Phong nghe cô nói thì thoáng cau mày, anh tiến lại gần đứng trước mặt cô hỏi:
– Em không thích tôi đi cùng đến thế sao?
Vương Ý Vân ngay lập tức lắc đầu xua tay bối rối nói:
– Không phải đâu! Em không có ý đó.
– Vậy sao em lại không muốn tôi đi cùng?
– Do em thấy sức khỏe của anh vẫn còn chưa đỡ lên bao nhiêu nên mới không muốn anh phải vì em mà ép mình quá sức.
Đến đây Lâm Hiểu Phong mới à lên một tiếng, thì ra cô gái nhỏ này lại suy nghĩ cho anh nhiều như vậy. Nghĩ rồi Lâm Hiểu Phong khẽ nhếch môi cười nhẹ nói:
– Không sao! Không vất vả! Phụ nữ đi khám thai đều nên có người bên cạnh chẳng phải sao? Sao tôi để em một mình được.
– Anh còn chưa khỏe hẳn, để lần sau đi cùng cũng được. Em thật sự không sao đâu!
– Được rồi, không tranh cãi nữa! Tôi đi cùng em! Tôi muốn nhìn xem bé con đã lớn cỡ nào rồi.
– Vâng!
– Êm đợi một lát để tôi về phòng thay đồ rồi chúng ta đi.
– Vâng!
Lời nói của Lâm Hiểu Phong tuy vẫn lạnh lùng nhưng lại làm Vương Ý Vân vui đến phát ngất. Từ sau khi kết hôn đến giờ anh chẳng còn dịu dàng ân cần với cô như thế nữa, mỗi lần gặp đều sẽ chỉ là sự tức giận. Tuy sau khi bệnh dậy Lâm Hiểu Phong có chút kỳ lạ nhưng Vương Ý Vân lại rất thích sự kỳ lạ ấm áp này, cô hi vọng nó có thể tồn tại mãi.
Vừa nghĩ Vương Ý Vân vừa tưởng tượng cảnh hạnh phúc sau này nhưng chưa chỉ vài phút sau nụ cười trên môi cô lại biến mất. Vương Ý Vân nở nụ cười chua chát tự giễu bản thân mình rồi thầm nói:
– Tỉnh lại đi Vương Ý Vân, làm gì có cái gì tồn tại mãi mãi. Có lẽ Hiểu Phong chỉ là nhất thời cảm thấy có hứng thú với mày thôi. Qua rồi anh ấy sẽ tự nhiên lại lạnh lùng như trước.
Nói rồi cô quệt đi dòng nước mắt trên má sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài. Đang đi trên hành lang dinh thự thì Vương Ý Vân nhìn thấy Lâm Hiểu Phong, anh đang tiến về phía cô với gương mặt niềm nở nói:
– Em chuẩn bị xong rồi sao?
– Dạ phải!
– Tôi bảo em đợi tôi ở phòng mà sao lại ra đây rồi?
– Em chuẩn bị xong rồi nên định đến phòng tìm anh.
– Để em đợi lâu rồi, tôi thay đồ xong rồi chúng ta đi nhé?
– Vâng!
Nói rồi cả hai cùng xuống lầu ra xe đến bệnh viện. Trên xe Lâm Hiểu Phong lấy ra một cái bánh ngọt vị việt quất rồi đưa cho Vương Ý Vân bảo:
– Em chưa ăn sáng phải không? Ăn đi!
Hành động của Lâm Hiểu Phong khiến Vương Ý Vân phút chốc sững người, cô nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên hỏi:
– Anh mua từ bao giờ thế?
– Lúc nãy tôi bảo tài xế đi mua! Tôi nghe nói em thích ăn bánh việt quốc, không biết có đúng không.
Nghe lời này trái tim Vương Ý Vân cảm thấy ấm áp đến lạ, cô cảm động nhận lấy chiếc bánh trên tay Lâm Hiểu Phong nói:
– Cảm ơn anh, em rất thích!
Biểu cảm từ nãy đến giờ của Vương Ý Vân đều bị Lâm Hiểu Phong nhìn thấy hết anh tự hỏi mình đã đối xử với người con gái trước mặt thế nào mà chỉ một miếng bánh thôi đã khiến cô vui đến thế. Cuối cùng anh cũng đã biết rồi, thì ra bản thân tồi tệ đến thế.
Có điều anh đã hạ quyết tâm nhất định phải bù đắp cho cô thật tốt, giây phút anh mở mắt ra lần nữa anh đã rất ngỡ ngàng có lẽ ông trời muốn anh chuộc lại những lỗi lầm trước đó phạm phải. Lâm Hiểu Phong thề rằng anh sẽ không bao giờ để cơ hội này trôi qua lãng phí.
– Hiểu Phong!
Đang suy nghĩ thì giọng nói nhỏ nhẹ cất lên bên tai làm Lâm Hiểu Phong giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Anh nhìn sang bên cạnh thì bắt gặp ánh mắt anh đào đang nhìn mình liền hỏi:
– Sao thế? Bánh không ngon à? Hay em cảm thấy khó chịu?
– Dạ không, chỉ là em thấy anh đang buồn phiền nên mới muốn hỏi anh có sao hay không thôi.
– Tôi không sao! Chỉ là đang nghĩ chút chuyện.
– Anh nghĩ gì mà suy tư thế? Chẳng lẽ công ty có việc gì sao?
– Không có! Ý Vân, tôi hỏi em một câu được chứ?
– Vâng! Anh hỏi đi!
– Em… có hận tôi không?
Câu hỏi vừa thốt ra lập tức khiến bầu không khí trong xe trầm xuống, Vương Ý Vân nhìn anh không rời nhưng chỉ im lặng không đáp. Thấy vậy Lâm Hiểu Phong thở dài nói:
– Em không trả lời cũng…
– Em không hận anh!
– Sao?
– Em nói em chưa từng hận anh!
– Dù tôi đã từng làm nhiều chuyện có lỗi và hành hạ em suốt quãng thời gian dài?
– Em đã quên những việc đó rồi! Em chỉ hi vọng có thể sinh ra em bé bình an rồi cùng anh sống thật hạnh phúc. Có thể em không phải người phụ nữ mà anh yêu nhưng em muốn anh biết em chưa từng từ bỏ tình cảm với anh.
Nghe vậy Lâm Hiểu Phong chỉ cười nhạt, Ý Vân đúng là cô gái ngốc nghếch nhất trên đời. Thà rằng cô hận anh anh còn dễ chịu hơn. Khẽ thở dài Lâm Hiểu Phong nói:
– Được! Tôi hứa với em sẽ là người chồng người cha thật tốt!