Thời Bách - Thẩm Mộc

Chương 11: Rung động



” Đàn anh Thời chỉ là một chút chuyện cỏn con của bọn em thôi anh không cần bận tâm. ” giọng cô ta có vẻ sợ sệt khúm núm không như lúc nãy.

Châu Thời Bách liếc mắt ra nhìn cô ta, đôi mắt hồ ly chỉ khép hờ liếc ra trông rất đáng sợ anh bảo:

“Đàn em có ý kiến sao, cái đống này là như nào nên xử lý sao nhỉ.”

Vừa nói anh vừa liếc mắt ra đống hỗn loạn mà bọn chúng gây ra.

Hạ Mai thấy thế thì luống cuống bảo: “Để bọn em dọn ạ.”

Sau khi cùng đám côn đồ dọn xong cỏ vẻ Hạ Mai không phục cô ta lên tiếng nói:

“Đàn anh à em dọn xong rồi nói chuyện một chút nhỉ. “

“Sao tôi phải nói chuyện với cô, xong rồi thì lượn đi đừng ở đây lởn vởn làm chướng mắt người khác.” giọng anh trầm ổn vừa vừa nhưng mang lại ngữ khí rất ghê ghớm khiến người ta run sợ.

Cô ta nghe vậy thì tức giận nhưng không thể hiện ra ngoài cố chấp nói:

“Lần trước rõ ràng là cô ta đánh em trước đấy lại còn ra tay rất độc ác ít nhất anh cũng phải phân định rõ ràng chứ.” giọng cô ta có chút ấm ức.

” Cô là người chọc cô ấy trước mà kể cả cô ấy có đánh cô trước cô bị làm sao tôi cũng chả rảnh mà quan tâm giờ thì cút được rồi đấy.” anh nói nhưng không cho cô ta thêm một cái liếc mắt nào.

Nghe anh nói Thẩm Mộc thấy lồng ngực mình có chút rung ring hai má nóng lên hình như cô rung động rồi,cô vỗ nhẹ vào mặt để tỉnh táo hơn.

Hạ Mai quay ra liếc Thẩm Mộc một cái rồi hung hăng bỏ đi Thẩm Mộc đứng sau lưng Thời Bách thấy cô ta liếc vậy thì nhướng mày nhếc mép cười cười rồi nhanh chóng quay lại trạng thái ban đầu tỏ ra sợ sệt.

Châu Thời Bách quay lại thấy vậy thì hỏi cô:

“Cậu có làm sao không tôi chắc chắn chúng sẽ không đến nữa đâu.”

“Tôi không sao.” cô vừa nói vừa tỏ ra ấm ức

“Sao cậu lại tới đây.”

“Tôi mang Huan đến chơi cùng cậu thì gặp cảnh này. “

Cô nghe thế thì sáng mắt nhìn ra xe anh rồi nói:

“Để tôi ra bế nó.”

Vừa bế cô vừa hỏi: ” Rốt cuộc cậu còn bao nhiêu thân phận vậy.”

Anh nghe thấy cô hỏi thì không trả lời chỉ nhướng nhẹ chân mày ánh mắt anh có phần phức tạp sâu thẳm.

*

*

*

Sáng hôm sau, trong tiết học mọi người đang chăm chú nghe giảng thì Tạ Uyên quay xuống nói thầm với Thẩm Mộc:

“Này Mộc Mộc tớ nghe chị chủ quán bảo hôm qua có người đến gây rối quán và làm khó cậu hả, cậu có làm sao không.”

“Nhờ có đại ca Châu mà tớ vượt qua được kiếp nạn hôm qua đó.” vừa nói cô vừa quay ra nháy mắt cười cười với anh, anh thấy vậy thì mím môi cười nhẹ. Đúng lúc cô giáo quay xuống thấy Thẩm Mộc và Thời Bách đang cười đùa, cô ném phấn xuống và đuổi hai người ra khỏi lớp.

” Hai anh chị giỏi rồi nên không cần học nữa nhỉ ra ngoài đứng cho tôi.”

Đây là môn mà Châu Thời Bách học kém nhất (môn văn) giáo viên nghĩ là anh không coi trọng môn của mình nên rất hay làm khó anh.

Hai người đứng lên đi ra khỏi lớp,ra ngoài Thẩm Mộc đi qua chỗ Tạ Uyên cô liếc cô ấy một cái rồi giơ nắm đấm lên dọa Tạ Uyên thấy vậy thì chắp tay miệng tạo khẩu hình:

“Đại ca tha cho em em xin lỗi hihi.”

“Cô này khó thật mới cười có một tí mà đã phạt.” Thẩm Mộc phàn nàn.

Anh nghe vậy thì bảo: “Chấp nhận thôi,cho cậu này. “

Anh móc từ trong túi ra một cái kẹo mút vị sữa dâu cho cô. Thẩm Mộc thấy vậy thì mắt sáng lên bảo:

“Sao lúc nào cậu cũng cho tôi đồ ăn thế thích cậu chết được. ” vừa nói cô vừa bóc kẹo cho vào miệng ngậm.

Nói xong cô thấy sai sai sợ anh hiểu lầm lên bảo:

“Thích lúc cậu cho tôi đồ ăn hihi.”

Anh nghe vậy thì hơi khựng lại rồi cười bảo:

“Dỗ cậu vui dễ thật đó, cậu không sợ tôi bỏ gì vào đồ ăn à.”

Cô nhanh nhảu nói: “Tôi biết cậu không phải là người như vậy mà đúng không.” Cô vừa nói vừa nháy nháy mắt với anh.

Anh nghe thế thì tai có chút phiếm hồng quay mặt đi chỗ khác cười.

Mọi chuyện cứ như vậy bình yên trôi qua nhưng tình cảm giữa Thẩm Mộc và Châu Thời Bách hình như đã tiến thêm một bước họ trở lên thân thiết với nhau hơn

Châu Thời Bách gần đây rất hay ngồi gần vào Thẩm Mộc lúc đầu cô tỏ ra không thích và bảo:

“Nam nữ thụ thụ bất thân, cậu ngồi gần tôi như vậy làm gì.”

Anh nghe thấy thế khựng ra tại các cô gái khác khi được anh ngồi gần đều tỏ ra vui sướng còn cô thì không, thậm chí trong lời cô nói còn có chút ghét bỏ

Anh không cam lòng quyết định chơi chiêu bảo:

“Cho tôi ngồi gần cậu mỗi ngày cho cậu 1 cái kẹo mút được không.”

“Cái kẹo mút vị sữa dâu đấy hả.”

“Đúng rồi.”

Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi tiếp lời: “May cho cậu tôi là người con gái hiện đại đấy nhé nên cậu ngồi như nào cũng được.”

“Nhưng vẫn phải cho tôi kẹo đó, tôi tìm mua mà không thấy.”

Anh thấy đã được như ý muốn thì ngồi gần vào cô và bảo

“Được rồi cậu chỉ ăn là nhanh thôi.”

*

Vì bây giờ đang là mùa thu nên nhà trường quyết định tổ chức cho học sinh đi dã ngoại theo lớp,….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.