Nhìn gương mặt đầy lo lắng của Hàn Kỳ Anh, Phong Bạch Lăng liền đưa tay che miệng để cô không phát hiện là mình đang cười. Nhưng vẫn là cô tinh ý, cho dù Phong Bạch Lăng có quay đi chỗ khác thì cô vẫn phát hiện ra được.
“Hàn tiểu thư, em trai tôi thật ra không đến mức đáng sợ như cô nghĩ đâu.”
Phong Bạch Lăng là anh trai ruột của anh thì đương nhiên sẽ bênh cho em trai rồi.
“Anh…rất hiểu em trai mình nhỉ?”
“Mẹ tôi mất từ lúc nó mới có 10 tuổi, từ nhỏ nó đã có tính ương bướng, không chịu nghe lời ai ngoài mẹ tôi cả. Nên từ khi bà mất, tình trạng của Bạch Ngôn cũng suy sụp.”
Ha… Một người như Phong Bạch Ngôn cũng có lúc suy sụp luôn sao?
“Hàn tiểu thư, chuyện hôm nay cô có thể bỏ qua cho em trai tôi không? Nếu cô có thể rộng lượng bỏ qua thì tôi sẽ rất biết ơn.”
Nếu Phong đại thiếu gia đã đứng ra xin thì cô cũng không có lý do gì mà không bỏ qua cho Phong Bạch Ngôn.
“Chuyện…chuyện hôm nay tôi sẽ bỏ qua nhưng mà…tôi không muốn gặp lại anh ta.”
Hàn Kỳ Anh nói với tông giọng thấp, hai tay cô nắm chặt lấy chăn khiến nó dúm dó lại. Một người đáng sợ như Phong Bạch Ngôn tốt nhất là không bao giờ gặp lại.
“Cái đó thì còn phải xem duyên phận của cả hai người…”
Phong Bạch Lăng rút ra một tấm danh thiếp rồi đặt xuống mặt tủ gần đó trước khi rời đi.
“Nếu cô muốn tôi giúp đỡ thì cứ gọi vào số này. Cứ coi như đây là quà bồi thường cho hành động vô lễ của em trai tôi lúc sáng.”
Khi Phong Bạch Lăng rời đi, Hàn Kỳ Anh mới nhấc tấm danh thiếp kia rồi xem qua. Những gì ghi ở trên đó thật khiến cô bất ngờ…
“Phong Bạch Lăng, tổng giám đốc của tập đoàn Phong Thị sao? Thì ra anh ấy là CEO, chẳng trách hành xử lại lịch sự đến vậy.”
…
Sáng hôm sau,
Hàn Kỳ Anh cảm thấy cơ thể khá hơn rất nhiều nên đã quyết định xuất viện. Giờ nghĩ lại mới thấy hôm qua thực sự rất kinh khủng, nếu Phong Bạch Lăng không tới kịp có lẽ Hàn Kỳ Anh đã bị Phong Bạch Ngôn “đánh chén”.
Trên đường tới trường, Hàn Kỳ Anh khẽ rùng mình, cái cảm giác ớn lạnh hôm qua lại xuất hiện. Cô ngoái lại đằng sau nhưng không thấy ai khả nghi cả, gặp tên thiếu gia ác ma đó có một lần thôi mà cô có cảm giác như anh sẽ ám ảnh cô một thời gian dài vậy.
“Hàn Kỳ Anh, không được nghĩ về cái tên lạ lùng đó nữa, mày phải phấn chấn lên.”
Cô tự an ủi bản thân rồi cố gắng lấy lại tinh thần. Chỉ còn một đoạn đường nữa là tới bến xe buýt nên bước chân cô cũng vội vã hơn. Hàn Kỳ Anh đứng ở bến xe để đợi chuyến xe buýt tới trường đại học Công Nghệ Thông Tin nổi tiếng ở Đông Thành. Để có đủ tiền trả học phí ở đây, cô phải đi làm thêm để kiếm tiền nhưng một phần cũng do cô học giỏi nên mỗi năm đều được nhận học bổng của trường, như thế cũng khiến vấn đề tiền nong trở nên dễ dàng hơn.
Đúng lúc đó, một chiếc xe ô tô đen có vẻ quen mắt lướt qua chỗ cô đang đứng. Hàn Kỳ Anh cảm thấy có chút quen thuộc nên đã nhìn thử xem người ngồi trong xe là ai. Đột nhiên cô giật mình, lùi lại đằng sau, cả người run lên bần bật. Ngay cả khi chiếc xe đã đi xa, cô vẫn chưa hết run.
“Là…là anh ta. Chiếc…chiếc xe đó là của…Phong Bạch Ngôn.”
Hàn Kỳ Anh sợ đến toát mồ hôi, cứ tưởng anh tới đây là để bắt cô về chứ. Bốn cô gái trước đây đều không thể thoát khỏi anh nhưng cô lại thoát được, vì vậy cô mới nghĩ anh tới đây là để bắt mình.
“Này, cháu có lên xe không?”
Mải mê suy diễn lung tung mà xe buýt tới lúc nào cô cũng không biết. May mắn là bác tài xế quen biết với cô nên khi thấy cô cứ đứng đơ người ở đó bác ấy đã lên tiếng hỏi.
“À vâng, cháu có ạ.”
Hàn Kỳ Anh vội vã chạy lên xe buýt. Sau khi xe buýt chạy cô mới cảm thấy an toàn, cô thở phào nhẹ nhõm vì những gì cô vừa nghĩ nó đã không diễn ra.
“Phù…may quá.”
Trong khi đó, Phong Bạch Ngôn đang trên đường đi xử lý một số chuyện thì đột nhiên anh nhớ lại ban nãy, khi xe của anh đi qua bến xe buýt, anh có nhìn thấy một cô gái quen mắt.
“Hàn…Kỳ…Anh.”
Anh bất giác nói ra ba chữ ấy, tài xế Lục ngồi đằng trước thấy lạ bèn hỏi:
“Có chuyện gì sao nhị thiếu gia?”
“À không có gì. Mà chuyện tôi nhờ anh tìm hiểu đã tìm hiểu xong chưa?”
“Tôi đã tìm hiểu xong rồi thưa nhị thiếu gia. Cô gái tên Hàn Kỳ Anh đó hiện đang sống ở Đông Thành này một mình, chung cư cô ấy ở là một khu chung cư rẻ tiền, hàng ngày cô ấy đều tới bến xe buýt gần đây để bắt xe tới trường. Hàn Kỳ Anh có hai người bạn thân, một người tên Giang Tử Lan còn người kia tên Sở Ly Nguyệt, còn ngoài ra hình như ở trường cô ấy không có nhiều bạn bè mấy…”
Phong Bạch Ngôn lấy tay day trán, không ngờ một cô gái có vẻ đẹp thuần khiết ấy lại có cuộc sống khó khăn như vậy.
“Còn gì nữa không?”
“Theo tôi được biết thì Hàn Kỳ Anh từng có một người bạn trai, anh ta là học trưởng của cô ấy tên Lý Duật Thiên. Nhưng anh ta đã chuyển sang yêu cô bạn thân của Hàn Kỳ Anh là Giang Tử Lan.”
“Cái gì? Một lúc chơi đùa cả hai cô bạn thân luôn sao? Vậy mà Hàn Kỳ Anh cũng để yên hả?”
“Tôi không biết, chắc giữa ba người họ vẫn còn uẩn khúc…”
Phong Bạch Ngôn là thiên tài công nghệ, tuy không làm kinh doanh như anh trai nhưng số tiền anh kiếm được qua việc phát triển tính năng cao cấp công nghệ thông tin thì không hề ít ỏi. Với trình độ bậc thầy ấy, mấy việc như tìm hiểu danh tính của ai đó thì đối với anh dễ như trở bàn tay…
Trường đại học Công Nghệ Thông Tin – Đông Thành,
“Hôm nay vẫn chưa thấy Hàn Kỳ Anh tới trường, chẳng lẽ thực sự cô ta đã chết dưới tay Phong Bạch Ngôn đó rồi sao?”
Sở Ly Nguyệt đi bên cạnh Giang Tử Lan, hai người họ đang nói với nhau về chuyện hãm hại Hàn Kỳ Anh. Đúng là không có gì đau hơn khi bị chính những người bạn thân thiết phản bội.
Giang Tử Lan trừng mắt nhìn Sở Ly Nguyệt khiến cô ta giật mình, sau đó Giang Tử Lan ngó nghiêng xung quanh để đề phòng xem có ai nghe thấy những lời vừa nãy hay không.
“Ngậm cái miệng lại đi, lỡ có ai nghe thấy thì sao, đồ ngu.”
“Nghe thấy thì đã sao? Dù gì thì cũng không làm gì được chúng ta.”
“Phải…thiên kim tiểu thư giàu có như cô thì sợ cái quái gì chứ? Cho dù cô có giết người thật thì cũng thoát được mà đúng không?”
Sở Ly Nguyệt tuy bụng dạ ác độc nhưng thủ đoạn xấu xa không ngang bằng được với Giang Tử Lan. Miệng lưỡi của cô ta sắc bén như dao nhọn, từng lời cay nghiệt có thể trở thành vũ khí giết người.
Bỗng dưng hai người họ nhìn thấy Hàn Kỳ Anh tiến lại gần từ phía xa. Thật không thể tin nổi, Hàn Kỳ Anh vẫn còn sống sau khi thoát khỏi bàn tay của Phong nhị thiếu ác ma đó.
“Tử…Tử Lan. Hàn…Hàn Kỳ Anh vẫn còn sống kìa.”
Sở Ly Nguyệt sợ đến run người trong khi Giang Tử Lan chỉ hơi ngạc nhiên. Cô ta vô cùng bình tĩnh, hai mắt sắc lạnh nhìn về phía Hàn Kỳ Anh.
“Có thể thoát khỏi căn biệt thự chết chóc đó sao? Đúng là không tồi.”
Nói rồi hai người họ tiến đến chặn đường Kỳ Anh lại. Sau chuyện hôm qua, Hàn Kỳ Anh đã hoàn toàn không còn coi họ là bạn nữa. Cô nhìn thái độ dửng dưng của họ sau khi làm điều độc ác đó với cô, quả thực cô chỉ muốn lao tới cho họ một trận.
“Hàn Kỳ Anh, chào buổi sáng.”
Giang Tử Lan tươi cười chào cô như không có chuyện gì xảy ra. Nụ cười nham hiểm đó khiến Hàn Kỳ Anh thật sự cảm thấy buồn nôn thay. Cô né tránh hai người họ, cố tình bước qua như không quen biết.
“Tránh ra, tôi đang bận.”
Bị ngó lơ một cách quê độ. Có lẽ mối quan hệ bạn thân giữa ba người họ đã hoàn toàn bị cô xóa bỏ, Giang Tử Lan lật mặt ngay sau đó, cô ta quay ngoắt lại nói một câu khó nghe:
“Tôi tưởng cô không còn mạng để về nữa cơ nhưng xem ra Phong Bạch Ngôn không nỡ giết cô nhỉ? Nhưng chắc gì cái cơ thể ngọc ngà này chưa bị anh ta động tới chứ? Nói thật cho chúng tôi biết đi, Hàn Kỳ Anh…”