Ngày hôm sau, Tử Doanh đứng trước tủ quần áo ngẫm nghĩ một hồi lâu. Bởi vì đây là tiệc mừng của công ty nên không bắt buộc quần áo do nhãn hàng tài trợ, cô muốn mặc thế nào cũng được. Trước đây, làm thế thân của Linh Vân, trở thành một cô gái thanh thuần nên cô thường mặc váy trắng, hồng, có cảm giác rất trong sáng dễ vỡ. Nhưng như vậy không hợp với Tử Doanh cho lắm. Từ lúc vào giới giải trí, do đặc thù thân thế của mình nên cô luôn phải cứng rắn sắc sảo.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định chọn một chiếc váy đuôi cá màu đỏ rượu, mái tóc đen được uốn xoăn, cài một cái kẹp tóc nhỏ. Cô chọn cách trang điểm có phần đậm hơn hơn, đuôi mắt cong vút lộ rõ vẻ sắc sảo. Nhìn cô gái trong gương cứ như một con hồ ly mị hoặc, dụ dỗ người ta tới những ý nghĩ không đứng đắn.
“Chà chà, bây giờ trông giống như những nữ phụ độc ác.” Tử Doanh tặc lưỡi rồi cầm ví đi xuống lầu. Ở bên ngoài, chiếc xe sang trọng đỗ ở cửa thu hút không ít ánh nhìn. Thấy cô, Tuấn Lâm hơi ngạc nhiên một chút.
“Làm sao vậy?” Cô bước vào xe, ngồi ở hàng ghế sau rồi hỏi. Tuấn Lâm nhìn cô qua gương chiếu hậu, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy chị có gì đó khan khác.” Trong đầu cầu lại nhớ về cô gái thường mặc váy trắng, thanh lịch nhẹ nhàng. So với hình ảnh đó, cô bây giờ có gì đó rất “khó đụng”.
“Không đẹp sao?” Cô cười cười, Tuấn Lâm liền lắc đầu rồi tập trung lái xe: “Không, chị đẹp lắm.”
Tử Doanh im lặng trên suốt đoạn đường, tới lúc gần tới khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc mới hỏi: “Em đã có bạn gái hay hôn thê chưa?”
“Vẫn… vẫn chưa…”
“Vậy sau này hãy tìm người phù hợp với mình nhé.” Đó như là một lời từ chối nhẹ nhàng, rào trước và đập tan mọi hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng cậu. Nó cũng thể hiện được rằng, cô không phù hợp với cậu, hai người không có cơ hội.
“Theo chị thì… thế nào là người phù hợp với em?” Tuấn Lâm vẫn còn ôm chút hi vọng, hỏi lại.
“Có thể bây giờ em đang bị nhiều cảm xúc chi phối, nhưng rồi em sẽ nhận ra đó chỉ là ngưỡng mộ mà thôi. Chị không chắc thế nào là người phù hợp với em. Nhưng chị đoán rằng một chàng trai ấm áp lương thiện như em xứng đáng với một nàng công chúa trong sáng đáng yêu.” Cô nhắm mắt, dùng một chút thần lực để tìm hiểu. Trong tâm trí cô phác họa ra một cô gái có vóc người nhỏ nhắn, có vẻ kém Tuấn Lâm khá nhiều tuổi. Cô ấy có nụ cười rất tươi, đôi mắt sáng như sao lấp lánh đầy hi vọng.
“Vậy còn chị thì sao? Chị… thích người như nào? Giống như Hàn Diệp sao?”
Tử Doanh lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ đáp: “Một người còn mang trong mình một mục đích nào đó, thì không xứng có được tình yêu thật sự.”
Tuấn Lâm hơi mờ mịt vì câu trả lời này. Mục đích? Ai có mục đích cơ? Hàn Diệp với mục đích tìm kiếm thế thân sao? Hay phải chăng người đó chính là Tử Doanh với một mục đích nào đó?
– ———–
Bữa tiệc lớn sang trọng được tổ chức với sự góp mặt của đông đảo những nhân vật nổi tiếng và cánh truyền thông. Tử Doanh dường như có thể chắc chắn hơn chín mươi phần trăm rằng hôm nay Linh Vân sẽ gây sự với cô để thị uy, mặc dù theo nguyên tác thì người đó nên là cô mới phải. Còn Hàn Diệp? Cô muốn xem thử hắn sẽ chọn như thế nào.
Bữa tiệc bắt đầu bằng lời phát biểu của Hàn Diệp – tổng giám đốc ở trên cao. Tử Doanh tìm một góc khuất lẳng lặng nhìn. Hình như lúc nãy cô bước vào cùng Tuấn Lâm thì hắn có nhìn thấy. Nhưng lúc ấy hắn bận, vì Linh Vân cứ liên tục kéo tay muốn hắn dẫn mình đi giới thiệu xung quanh. Tất nhiên là hắn từ chối ngay lập tức, lấy lí do phải chuẩn bị cho bài phát biểu rồi rời đi luôn.
Lúc hắn phát biểu gần xong, ánh mắt chợt bắt gặp hình ảnh cô trong một góc. Tử Doanh cười nhẹ, nâng ly lên một cái rồi liền quay người đi, khuất vào biển người. Hàn Diệp hoảng tới mức nói lắp, sự lúng túng và gấp gáp thể hiện hết lên gương mặt vốn luôn duy trì điềm tĩnh của hắn.
Sau khi bài phát biểu kết thúc, đạo diễn Cố tìm tới gặp cô với nụ cười niềm nở: “Ái dà, lão già này đã phải tìm cô suốt thời gian qua đó! Còn tưởng cô im lặng rút lui rồi chứ, làm tôi sợ gần chết!”
“Không biết thầy Cố tìm tôi có việc gì?” Tử Doanh lịch sự cụng ly với ngài ấy. Đạo diễn Cố không vòng vo, nói thẳng: “Tôi muốn cô làm nữ chính trong dự án phim sắp tới, nhưng cả tháng lại không liên lạc được với cô.”
“Thì ra đạo diễn Cố không nể mặt anh Diệp để tôi nhận vai, là vì đã chọn được nữ chính của mình. Thật là tiếc quá đi, là tôi không phải phép rồi.” Giọng nói dịu dàng của Linh Vân vang lên từ phía sau. Cô ta mặc một chiếc váy trắng, tóc tết bính dày, cài hoa bách hợp nhỏ nhắn. Cô ta nhẹ nhàng khoác tay Hàn Diệp mà đi tới, trong mắt không giấu được sự tự hào. “Thì ra cô là Lý Tử Doanh, người được đồn là thế thân của tôi trong thời gian qua. Đúng là rất giống.”
Để xem nào, bình thường thiết lập nữ chính trong nguyên tác sẽ là người bề ngoài sắc sảo, miệng lưỡi độc địa nhưng nội tâm trong sáng, đơn thuần. Nhưng còn cô ta rõ ràng là…