Nắng sớm mờ mờ, ngoài cửa sổ mưa nhỏ tí tách. Chu Cảnh nằm trên giường, đầu hướng về phía cửa sổ, cẩn thận lắng nghe tiếng mưa chạm vào bùn đất, nhưng mưa nhỏ, không thể nghe rõ, anh thở dài. Ở đây không thể so với trong thành phố, mưa dù nhỏ nhưng dai dẳng cũng khiến người ta cảm thấy mệt mỏi. Anh từ trong ổ chăn vươn cánh tay, mở hé cửa sổ ra một chút, ý đồ muốn gió thổi bớt đi hơi thở nặng nề trong phòng. Ngay lập tức, âm thanh oán hận từ giường trên truyền xuống: “Mới sáng sớm tinh mơ mở cửa sổ làm gì, tôi còn chưa đủ lạnh chết sao?”
Tay Chu Cảnh dừng một chút, sau đó đóng cửa sổ lại, rúc vào trong ổ chăn. Nhưng cho dù chỉ trong vòng có một giây đồng hồ ngắn ngủi, anh cũng kịp ngửi thấy không khí bên ngoài tràn đầy mùi bùn đất. Có thể ngửi được mùi đất nhàn nhạt, chứng tỏ mưa cũng không lớn lắm. Vì vậy anh an tâm nhắm mắt lại, chợp mắt một chút. Ước chừng cũng phải được mười lăm phút, Chu Cảnh nâng nhẹ mí mắt, ngay ngắn ngồi dậy, không một tiếng động mà bắt đầu thay quần áo.
Bình luận