Chim Hoàng Yến chỉ xinh đẹp… khi còn có giá trị!
…___*___…
Trong nhà hàng xa hoa rộng lớn, đèn trùm trên đỉnh đầu treo lơ lửng phát ra thứ ánh sáng chói mắt. Bản nhạc du dương vang lên hòa cùng âm điệu réo rắt của đàn violin. Người người khoác trên mình những bộ trang phục đắt tiền, ánh mắt sắc bén chứa đầy ẩn ý nhìn nhau.
Tề Hiên ngang hiên ngồi giữa ghế lớn, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, mái tóc đen dài hơi xoăn rũ xuống trước ngực cô. Nhưng ánh mắt lại vô hồn, ngay cả một tia sáng cũng không có, nhìn cô vừa ưu tư lại trầm lặng. Cô mặc một chiếc váy trắng tinh khiết, điểm những hạt ngọc tựa sương đêm. Vẻ đẹp ấy đẹp đến mức khó có ai dám nhìn thẳng. Đó là vừa bí ẩn vừa mê hoặc. Tất cả những người có mặt ở đó tuyệt nhiên đều nhìn đi phía khác, không một ai dám nhìn về phía họ.
Tề Hiên quay sang bên, vuốt ve gương mặt của cô, ôn tồn nói: “Tiểu Khê! Em thích không?”
Tề Nặc Khê khe khẽ gật đầu, nở nụ cười tuyệt đẹp cho anh xem. “Thích lắm, anh làm gì em cũng thích.”
Phía xa có người đến gần, cười lớn: “Ay ya! Cuối cùng cũng chịu mang đến rồi sao? Anh giấu kĩ như thế là sợ người ta lấy mất viên ngọc quý này à?”
Hắn ta đặt ly rượu xuống mặt bàn, nheo mắt nhìn gương mặt của cô gái. Sau đó ngay lập tức nâng cằm cô lên, thán phục: “Không hổ là vật sủng của Tề tiên sinh. Rất xinh đẹp. Nhưng mà… “Hoàng Yến” dù có xinh đẹp đến mấy cũng không thể nào giam cầm mãi được. Phải không? Tề tiên sinh?”
Tề Hiên nhìn hắn, thoáng thấy mày Tề Nặc Khê khẽ nhíu thì gầm lên: “Buông ra.”
Hắn ta giật mình, sững sờ nhìn Tề Hiên, ngay lập tức buông cô ra. Hắn đã nghe danh Tề Hiên từ lâu. Vài năm trước chỉ mới đến đây lập nghiệp, không ngờ hiện tại đã là ông lớn đè bẹp biết bao thương nhân có tiếng tăm, tài năng của người này quả thật không thể nào đùa được. Không chỉ vậy, ai ai cũng biết, Tề tiên sinh đây có một “chim Hoàng Yến” được nuôi trong lồng vàng quý giá. Dù có thế nào cũng nhất quyết không cho người khác xem. Vậy mà không ngờ hôm nay lại chịu đem đến.
“Chim Hoàng Yến” mà hắn đang nói đến chính là cô gái kia. Được Tề Hiên cưng sủng vô điều kiện, yêu chiều hết mực. Có điều cô gái ấy có thân phận vô cùng bí ẩn, chưa một ai biết cô đến từ đâu, hay ở bên cạnh Tề Hiên từ lúc nào. Chỉ biết bên cạnh người đàn ông quyền lực là anh ta vẫn luôn có một cô gái nhỏ.
Đó cũng là vì hắn không biết, từng có một nữ bác sĩ điều trị tâm lý cho Tề Hiên đột nhiên biến mất vào nhiều năm trước, bây giờ đã được thay thế bằng cô gái xinh đẹp có tên Tề Nặc Khê này.
Ngay cả việc, hai người họ vốn cùng là một người.
………
Hai năm trước.
Sau khi Tề thị sụp đổ, Tề Chung bị kết án tử hình vì tội giết người cùng buôn bán trái phép. Toàn bộ tài sản của Tề gia đều bị tịch thu, tài khoản ngân hàng thì bị đóng băng. Tề Hiên lúc đó chỉ còn lại bàn tay trắng, ngay cả một xu cũng không có để đi xe công cộng, hay cả một chai nước cũng không mua nổi.
Khoảnh khắc ấy anh đã tuyệt vọng đến mức như phát điên. Người con gái anh yêu bị cha anh bắt lại uy hiếp xém chút nữa đã mất mạng, nhưng đến cuối cùng cô cũng được ở bên người cô yêu. Được giải thoát khỏi anh, khỏi sự điên cuồng của người cha kia. Từ đó đã không còn một chút dính dáng nào đến anh nữa. Còn người cha đáng kính kia cuối cùng phải hứng chịu những hậu quả do bản thân mình gây ra suốt bao năm.
Tề Hiên mang theo tâm trạng hỗn loạn, vừa đau khổ vừa tuyệt vọng lưu lạc đến một vùng nhỏ, gặp lại cô gái từng là bác sĩ điều trị tâm lý cho mình vào ba năm trước. Cô của hiện tại vẫn không khác lúc trước là bao, chỉ là… hình như đầu óc có chút vấn đề.
Tô Doãn Đình quần áo xộc xệch, thậm chí vài chỗ còn bị rách để lộ cả da thịt trên cơ thể, thân ảnh gầy gò nhơ nhuốc ngồi bên ngã đường ngây ngốc nhìn Tề Hiên, rồi còn hỏi anh là ai, nhìn bộ dạng của anh rõ ràng còn thảm hại hơn cô nhiều.
“Anh tên là gì thế, người bẩn thỉu quá đi.”
Lúc nói ra câu nói ấy, Tô Doãn Đình không hề để ý, đến ngay chính bản thân mình còn khốn khổ hơn cả người đàn ông ngay trước mắt này.
Tề Hiên nghi hoặc nhìn Tô Doãn Đình. “Cô? Không biết tôi là ai?”
“Chúng ta… đây là lần đầu gặp mặt mà. Không phải sao?”
Vào thời điểm đó, trời đất rộng lớn đầy sao vẽ nên mối nghiệt duyên giữa hay người, vẽ nên câu chuyện mà đến mãi sau này dù có muốn quên cũng không thể. Nó là khởi đầu cho một màn bi kịch thấm đẫm nước mắt và máu lạnh…
Tô Doãn Đình cứ thế như một con ngốc xa vào lòng của một tên điên, hơn hết còn tự biến bản thân thành thế thân mà anh mong muốn. Cho rằng người đàn ông này rất tốt rất yêu thương cô, đón nhận cái tên anh đặt cho mình, đón nhận tình cảm giả dối mà anh thương sót trao cho.
Nào biết được anh đang nhìn mình qua hình ảnh của người khác, từ đầu chí cuối, chỉ có mình cô tự đa tình, mộng tưởng vào thứ tình cảm không thể này. Dù là trong thân phận Tề Nặc Khê hay Tô Doãn Đình, sau cùng thứ sót lại cũng chính là bi thương.
Chỉ trong một đêm, đã không còn bất kỳ người nào tên là Tô Doãn Đình nữa. Hiện tại chỉ có Tề Nặc Khê, chỉ có duy nhất thế thân hoàn hảo.
………
Như tên kia đã nói, không thể nào nuôi nhốt “Hoàng Yến” xinh đẹp mãi được. Đến một thời điểm nào đó, nó cũng phải được giải thoát mà thôi.
Và hoá ra… cái chết chính là sự giải thoát cho cô gái ấy. Giải thoát cho chú chim Hoàng Yến nhỏ bé.