Editor: Sakura Trang
Chỉ thấy lúc y nhàn rỗi, ngẫu nhiên lại đột nhiên nhẹ nhàng cười rộ lên, sau đó không tự giác vuốt ve một chút bụng của mình, trong mắt đều là ôn nhu.
Mọi người nhất trí cảm thấy, hôm nay Lạc đại phu, đại khái là ngày duy nhất trong vài năm từ lúc bọn họ quen biết giống với người thường nhất.
Thường ngày? Thường ngày Lạc đại phu của bọn họ tạo cảm giác giống như thần tiên lạc hạ nhân gian!
Loại tình huống này một mực tiếp tục đến tối Lạc Huỳnh Tâm về nhà, hôm nay lần đầu vừa mới khi đến giờ kết thúc công việc, Lạc Huỳnh Tâm là người đầu tiên rời đi, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Hôm nay Lạc đại phu, vẫn là Lạc đại phu bình thường bọn họ biết sao?
Về đến nhà phát hiện hôm nay là tiểu Mạc xuống bếp, tiểu Cẩn dẫn theo hai cái hài tử đi Tôn gia.
Lạc Huỳnh Tâm thoáng có chút thở hổn hển, y đi có chút nhanh.
Tiểu Mạc sững sờ “Làm sao vậy, đi thở gấp thở gấp.”
Hắn đặt đồ ăn vào trong mâm, có chút bận tâm.
Lạc Huỳnh Tâm đầu tiên là khẽ mỉm cười, kéo tay tiểu Mạc qua đặt nhẹ lên phía trên bụng của mình, bởi vì là mùa đông, mặc y phục hơi nhiều xúc cảm dưới tay của tiểu Mạc không rõ như lúc chạm vào đêm qua, ngược lại là có một chút thô sáp đấy.
Loại cứng rắn này khác với loại cứng rắng của cơ bụng mà thường ngày hắn vẫn sờ của Lạc Huỳnh Tâm, loại này có thể nói là bên ngoài mềm mại bên trong cứng rắn.
Trong cứng rắn rồi lại hết sức mềm mại.
“Tiểu Mạc, hôm nay ta nói chuyện với lão quán chủ, ông ấy bắt mạch cho ta,, đã chứng minh suy đoán của ta.”
Tiểu Mạc có chút kỳ quái, “Suy đoán gì?” Hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn qua có chút trẻ con.
Ai lại tin được, một người như vậy mà, đã là cha của mấy cái hài tử chứ?
Đúng vậy a, mấy hài tử!
Lạc Huỳnh Tâm rốt cuộc cười thành tiếng, “Tiểu Mạc, nơi đây có hai hài tử!”
Sau khi nghe xong tiểu Mạc đột nhiên ngệt ra, khuôn mặt tươi cười trắng nõn đột nhiên đỏ bừng, hắn nhìn chằm chằm vào Lạc Huỳnh Tâm, cứng ngắc giơ lên tay của mình, kéo kéo mặt của mình.”Huỳnh Tâm, ta, ta không nghe lầm chứ!”
Lạc Huỳnh Tâm lại là cười cười, kéo xuống tay đang nhéo mặt mình của tiểu Mạc, “Không có nghe lầm, ta tối hôm qua Trên đã là hoài nghi, hôm nay đã đến y quán lại để cho lão quán chủ xác nhận lại, sẽ không sai đâu!”
“A a a! Huỳnh Tâm Huỳnh Tâm!” Tiểu Mạc đột nhiên bạo phát một tiếng kêu, quả thực không thể kìm được, Ta muốn làm cha của hai hai tử, hai cái ài, Huỳnh Tâm, nhà của chúng ta tương lai sẽ có bao nhiêu náo nhiệt a, ta thật vui vẻ a!” Nói xong quay đầu nhìn xem Lạc Huỳnh Tâm, thấy là trong mắt của y tràn ngập vui vẻ, ôm lấy Lạc Huỳnh Tâm lại hôn lại gặm, Lạc Huỳnh Tâm cũng là vui mừng, tùy ý hắn tại trên môi mình muốn làm gì thì làm, không khỏi chậm rãi đáp lại, hai người hôn nhau dần quên mình.
“Cha! Phụ thân!”
Nghe thấy thanh âm này, Lạc Huỳnh Tâm lập tức đẩy tiểu Mạc bám trên người mình, có chút lúng túng tách ra, sửa sang lại y phục hai người, mới mở cửa phòng bếp bếp đi ra ngoài, thấy tiểu Cẩn đã mang theo hai vật nhỏ trở về, hai vật nhỏ thấy Lạc Huỳnh Tâm, vui vẻ như mũi tên lao đến.
Lạc Huỳnh Tâm cười mở ra hai tay đều muốn nghênh đón hai cái hài tử, kết quả hai đứa còn không có đến gần, tiểu Mạc liền từ phía sau vọt tới mở ra khuỷu tay ngăn cản hai đại vương gây sự.
“Nói với các con bao nhiêu lần, phụ thân mang thai đệ đệ, các con về sau không thể bổ nhào qua như vậy, sẽ làm bị thương đến phụ thân đấy!”
“Tiểu Mạc, không sao, hai đứa vẫn nhỏ như vậy.”
“Vậy cũng không thể, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”
Hai cái tiểu bất điểm cũng ý thức được động tác vừa rồi của mình, giống như đã bị cha cảnh cáo rất nhiều lần, đành phải nhăn nhăn nhó nhó chen đến bên người Lạc Huỳnh Tâm, một bên một cái ôm chặt đùi, làm nũng.
Lạc Huỳnh Tâm yêu thương, sờ lên cái đầu nhỏ của hai đứa.
“Được rồi, hai người các con không muốn quấn quít lấy phụ thân, tiểu Cẩn, mang hai người bọn nó rửa tay, chúng ta ăn cơm.”
“Vâng tiểu Mạc thiếu gia.” Tiểu Cẩn dắt hai hài tử rời đi, tiểu Mạc quay người trừng Lạc Huỳnh Tâm liếc, Ngươi đừng lúc nào cũng chiều hai đứa nó, chờ ngươi tháng hơn, hai người bọn nó nếu không nhớ được vẫn không nhớ được nhưng làm thế nào.”
“Ừ!” Trên mặt Lạc Huỳnh Tâm tất cả đều là vui vẻ, cuối cùng tiểu Mạc rốt cuộc cũng nhịn không được tiếp tục căng mặt, cười theo.
Ngày hôm sau tiểu Mạc thẳng tắp liền đi đến phòng của lão quán chủ, nhìn Lạc Huỳnh Tâm ở trong phòng của mình đang bề bộn, liền vụng trộm ở chỗ của lão quán chủ cả buổi không có đi ra, lão quán chủ cảm giác mình hai ngày này là vì phục vụ đôi phu phu này.
Trọn vẹn nửa ngày, tiểu Mạc cùng lão quán chủ cố vấn vô số về phương pháp chăm sóc song thai, sợ bởi vì chính mình không hiểu và sơ sẩy lại để cho Lạc Huỳnh Tâm chịu đau khổ, cảm thấy như chính mình làm cái gì cũng không thể bằng sự vui sướng trong nội tâm, rồi lại dẫn một chút sợ hãi.
Lạc Huỳnh Tâm bắt đầu vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, tiểu Mạc đây cũng quá gióng trống khua chiêng rồi, về sau càng ngày càng bình tĩnh, đến cuối cùng cũng đã có thể coi như không nhìn.
Không riêng như thế, tiểu Mạc vẫn chạy đi tìm Tôn gia phụ thân, hỏi thật nhiều dựng phu cần chú ý cái gì, giống như
Hoàn toàn đã quên chính mình đã từng cũng là một cái dựng phu, Tôn gia phụ thân là người địa phương, người quen biết nhiều, vẫn dẫn theo tiểu Mạc đi mấy cái hàng xóm cái đã từng hoài qua song thai hỏi thăm một ít thứ cần chú ý.
Lạc Huỳnh Tâm ngay từ đầu không biết, về sau phát hiện dọc theo đường về, lúc nào cũng sẽ có người cười tủm tỉm hỏi y: “Lạc đại phu, nghe nói ngươi mang thai song thai, mình nhất định muốn nhiều chú ý a!”
Về sau biết rõ nguyên nhân, Lạc Huỳnh Tâm nâng trán, tỏ vẻ im lặng…
Thời gian trôi qua, theo thời gian đẩy mạnh, xuân về hoa nở, thời tiết thời gian dần trôi qua biến thành ấm áp lên.
Y phục giảm bớt, bụng Lạc Huỳnh Tâm ngược lại nhanh chóng lớn lên, trơn trơn bóng bóng giống như một viên cầu úp trên bụng, rất đẹp mắt.