Sống Kiếp Nữ Phụ

Chương 7: Nhà hàng



Trong một nhà hàng dành cho giới thượng lưu, có một bàn ăn làm người ta không khỏi chú ý. Ưm nói thế nào nhỉ? Trên bàn có một cô gái xinh đẹp hút hồn và bốn anh chàng cực phẩm soái ca.

Điều đáng nói ở đây là cảnh tượng lúc này khiến người không khỏi cảm thấy quái dị. Cô gái với động tác vô cùng tao nhã nhưng với tốc độ ‘sét đánh không kịp bưng tai’ giải quyết bàn ăn cho năm người. Lăng Triệt há hốc mồm, Tử Trạch nhếch môi, Hàn Phong nhướng mày, Xích Thiên thích thú. Vâng, tổng hợp cảm nhận chung của các mỹ nam cùng bàn lúc này là kinh ngạc và thú vị.

Nói đến đây cũng phải kể đến một khả năng kì lạ của Diệp Tư Tuyết. Một cách dễ hiểu, cô giống như loài trăn vậy. Một lần có thể ăn rất nhiều và nhiều ngày sau đó không cần phải ăn, điều đó giúp cô tiết kiệm khá nhiều thời gian cho việc ăn uống.

Sau khi ăn xong, dùng khăn giấy ưu nhã lau miệng, lúc này ai đó mới để ý bốn hộ vệ của mình, cất giọng ngạc nhiên:

– Sao các anh không không ăn? Tôi đã nói là tôi mời mà, không cần phải ngại.

Bốn người liếc nhìn bàn ăn sạch sẽ, hướng tới cô với ánh mắt ý nói ‘Chúng tôi có cơ hội đó sao?’, đồng thời nhìn vào cái bụng thon gọn như lúc đầu của Diệp Tư Tuyết như muốn moi nội tạng của cô ra nghiên cứu.

– Cô là quái vật sao?

Lăng Triệt thốt lên và lần lượt ba người còn lại lần lượt đưa ra nghi vấn, được cho là …khụ… có tính thực tế hơn.

– Dạ dày cô có bị thủng không? – Tử Trạch.

– Dạ dày cô to hơn người bình thường?- Hàn Phong.

– Bụng cô chỉ có dạ dày thôi à? – Xích Thiên.

Mấy ngày chung đụng họ đã không còn giữ thái độ xa cách như lúc đầu nữa.

Cô ném cho Lăng Triệt ánh mắt xem thường, rồi nói:

– Tôi là người. Bụng tôi có đầy đủ các cơ quan, dạ dày có kích thước bình thường và hoàn hảo không có lỗ thủng nào cả. Các anh không thấy vừa rồi tôi bị từ chối sao, để vơi khoảng trống trong trái tim, tôi phải lấp đầy dạ dày thân yêu.

Diệp Tư Tuyết làm ra vẻ ảo não, chán chường. Thật ra đây là khả năng kiếp trước của cô, có thể giải thích một cách khoa học như sau: Việc này là do tốc độ chuyển hóa đáng kinh ngạc của bộ máy tiêu hóa. Thức ăn ở trong dạ dày con người thông thường từ 3 đến 6 giờ đồng hồ mới được xử lí xong nhưng cô chỉ cần vài phút đồng hồ do đó kết quả như trên.

Đúng lúc này có một mỹ nam bước đến, lịch sự lên tiếng:

– Xin chào tiểu thư. Tôi là Ngôn Thần Duật, không biết tôi có thể ngồi đây không?

Thật ra Ngôn Thần Duật đã để mắt từ lúc cô mỹ nhân hiếm có này bước chân vào nhà hàng, theo sau là bốn tên bạn thân của hắn với tư cách dường như là hộ vệ, vậy dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cô gái này là Diệp Tư Tuyết, nhân vật trong vụ cá cược của bọn họ. Sau đó, mắt hắn càng nồng đậm hứng thú hơn khi thấy cảnh cô càng quét bàn ăn rồi không tự chủ mà bước tới.

Diệp Tư Tuyết ngước mắt nhìn người vừa xuất hiện. Mái tóc vàng kim, mày kiếm đẹp, đôi con ngươi xám bạc đong đầy hứng thú không thèm che giấu, mũi cao, môi mỏng khinh bạc, khuôn mặt như tạc. Ngôn Thần Duật, chủ tịch tập đoàn Ngôn Y cũng là gia chủ Ngôn gia. Nói về hắn, người ta thường dùng ‘tuổi trẻ tài cao’, ‘rồng trong loài người’ … Theo đánh giá của cô dựa vào nguyên tác, tên này là một kẻ nguy hiểm, điển hình của ‘ngoài nóng trong lạnh’, yêu cũng cười mà ghét càng cười tươi hơn. Đúng vậy, kẻ đáng sợ nhất không phải là kẻ không phải là kẻ không nhìn ra tâm tư mà là kẻ tưởng chừng yêu thích bạn nhưng lại đâm sau lưng lúc nào không hay.

Lại một yêu nghiệt nam chủ xuất hiện, cô phải đóng kịch nữa rồi, Diệp Tư Tuyết trong lòng ai oán ‘Hôm nay là ngày gì thế không biết, hết một tên lại đến một tên’.

Mang chiếc mặt nạ lẳng lơ lên, hướng tới ai kia:

– Ô… Thì ra là Ngôn tổng. Rất hân hạnh, tôi là Diệp Tư Tuyết.

– Thì ra là Diệp tổng, quả là mỹ nhân.

– Vậy mỹ nhân tôi có hợp khẩu vị của Ngôn tổng đây không? – Bày ra khuôn mặt háo sắc khiến người ta chán ghét nhưng trong lòng không ngừng nôn mửa, ‘Nữ chính, cô mau xuất hiện đi, đến lúc đó tôi sẽ rút lui an toàn’.

Nhận thấy trong mắt hắn đã xuất hiện tia khó chịu, cô thừa thắng xông lên:

– Không biết Ngôn tổng đã có người yêu chưa? Mà có cũng chẳng sao, có dù ngài có vợ tôi cũng không ngại a ~

Quả nhiên, hứng thú lúc đầu đã biến mất vô tung vô ảnh, tia chán ghét xẹt qua rất nhanh nhưng Diệp Tư Tuyết đã bắt được, trong lòng nở hoa ‘ Nam chính, ghét ta đi, ghét nhiều vào, lần sau có gặp ta nhớ đi đường vòng a~’. Mỗ nữ nào đó chợt nhận ra, gỡ bỏ lớp mặt nạ của những tên nam chính cũng không quá tệ, bọn hắn càng khó chịu cô càng vui vẻ.

Trong lúc Diệp Tư Tuyết dùng ánh mắt si mê săm soi cơ thể Ngôn Thần Duật thì hắn đánh mắt sang bốn tên kia, ý bảo ‘Sao các cậu có thể chịu đựng được người phụ nữ này’.

Bốn tên kia nhún vai, chẳng biết tại sao họ không chán ghét cô mà đâu đó còn có chút thích, có lẽ đối tượng mà cô quyến rũ không phải là bọn hắn đi. Hôm nay thấy được vẻ mặt hiếm có của hai tên bạn thân, họ vô cùng vui sướng. Lúc đầu thua cuộc phải tiếp cận cô, cứ tưởng sẽ bị cô bám lấy nhưng xem ra người chịu khổ là mấy tên kia.( tg: Điều này các anh phải cảm ơn bà tác giả a~ bởi họ là nam chính). Xem như trả được thù cho vụ lần trước, không tệ.

Không nhận được đáp án hài lòng, Ngôn Thần Duật đành phải đánh thức ai đó đang ngắm ngía cơ thể mình:

– Tôi thấy bốn người bên cạnh Diệp tổng đây cũng không sai lắm. Hoa thơm bên cạnh không hưởng dụng sao phải đi kiếm đâu xa xôi.

Diệp Tư Tuyết lại nhìn vào hắn, trong lòng không ngừng khinh thường ‘Anh tưởng là tôi thích anh thật sao. Đồ bệnh hoạn’ (tg: Chính tỷ làm người ta nghĩ vậy còn trách ai). Nhưng vẫn phải cho hắn một đáp án tử tế chứ nhỉ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.