*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[ Sinh thời gặp ngài, tôi đã trao đi tất cả vận khí của mình ~]
(*) cẩm lý: là cá chép Koi – một loại cá chép thông thường đã thuần hóa, lai tạo để nuôi làm cảnh, được nuôi phổ biến tại Nhật Bản.
Lúc này Trâu Duy Duy cũng nhận ra con cá chép, bừng tỉnh nói: “Đây không phải cá Koi Tiểu Béo ở hồ nhân tạo sao?”
Tiểu Hồng tức giận đập đập vây cá: “Cô nói bậy, tôi không béo, tôi chỉ cao lớn thôi!”
Trong di động phát ra giọng nói của bọn Trình Hàm: “A, vừa che mắt cá đi tôi cũng nhận ra rồi, đúng là Tiểu Béo thật.”
“Là nó đó, vòng eo này tôi vừa nhìn đã biết, thô to như cái đùi của tôi vậy.”
Tiểu Hồng: “…..” Rất muốn khóc, nhưng nước mắt sẽ rớt ngược vào cái hốc bị đấm lõm trên mặt.
Đại học Phù Thành có một hồ cá cảnh nhân tạo, trong đám cá chép này có một con cực lớn, ước chừng to gấp ba những con còn lại, hơn nữa cả người đóng vảy hồng vàng lấp lánh, rất thu hút sự chú ý của mọi người, sinh viên trong trường đặt cho cái tên thân mật là “Tiểu Béo”
Nhưng xem ra Tiểu Béo không tán thành cái tên này, thường thường sinh viên nào đứng ở thành hồ gọi nó, đều bị nó quẫy đuôi té nước vào mặt.
Cũng vì vậy, mọi người còn thường xuyên đùa giỡn với nhau: không chừng Tiểu Béo thành tinh rồi.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, thế mà thực sự thành tinh.
Vài đồng chí sinh viên đại học Phù Thành nhìn con cá chép nằm xoài trên mặt đất, còn biết nói tiếng người, nhất thời cảm thấy phức tạp.
Trịnh Hàm nhịn không được phê bình: “Tiểu Béo đợi trường chúng ta được xây dựng xong mới hấp thụ tinh hoa để tu luyện, như vậy có trái pháp luật không?”
Tiểu Hồng gào lên: “Ông đây còn đắc đạo trước khi cái trường này được xây dựng.”
Theo như lời nó nói, trước khi ngôi trường xây dựng xong, nó đã được nuôi trong hồ nhân tạo, ngày ngày nghe đám học sinh nói chuyện phiếm, trí tuệ cũng dần khai phóng.
Tiết Trầm đưa ra kết luận: “Loại trường học nhàm chán này ở nhân gian cũng có chút năng lực đấy.”
Những người khác: “….” Giọng điệu ghét bỏ gì đây, tốt xấu gì đại học Phù Thành cũng là ngôi trường trăm năm danh giá nha!
Nhìn cá chép đau khổ run rẩy trên mặt đất, trông giống như bị điện giật, Tiết Trầm cảm thấy đôi mắt mình đang bị tụt đẳng cấp, ghét bỏ đá đá chân nó: “Đổi bộ dạng khác trước đi rồi nói tiếp.”
Cá chép lăn một vòng tại chỗ, hóa thành hình người, vẫn là bộ dạng dùng để ngụy trang lúc trước, nhưng bây giờ lại khoác lên mình một thân trang phục bằng chất liệu kim sa, cả người lấp lánh, khiến những ai có “sở thích ăn mặc kì lạ” (*) nhìn thấy cũng muốn kêu cha gọi mẹ.
(*) Nguyên văn là Sát Mã Tề = Killing Matt: là một từ thông dụng trên internet vào khoảng năm 2008. Nó dùng để chỉ một nhóm người thích ăn mặc kỳ lạ, bắt chước các ban nhạc trực quan, với mái tóc sặc sỡ và trang trí cá nhân.
Tuy gu thời trang của Tiểu Hồng chẳng ra gì, nhưng vẻ ngoài cũng rất thanh tú, lúc này còn nhìn thẳng vào Chương Mộc Tâm với ánh mắt ai oán, tựa như bị đùa bỡn tình cảm.
Trâu Duy Duy nhịn không được liếc nhìn chị em tốt một cái, rất tò mò: “Mộc Tâm, rốt cuộc cậu làm gì với nó vậy?”
Chính Chương Mộng Tâm cũng cảm thấy mơ hồi: “Tôi không làm gì mà.”
Tiểu Hồng mắng to: “Cô có! Lúc trước cô nói lời ngon tiếng ngọt với tôi, hứa hẹn bao nhiêu điều để dối gạt tình cảm của tôi, bây giờ trở mặt không nhận cá, cô là đồ lừa đảo!”
Ánh mắt mọi người nhìn Chương Mộc Tâm sâu xa thêm vài phần, Trình Hàm nói: “Không ngờ Mộc Tâm chính là hải vương…”
Tiểu Hồng: “Hải vương là cái gì vậy?”
Trình Hàm giải thích: “Là người nuôi rất nhiều cá (*).”
(*) Hải vương dùng trong trường hợp này mang nghĩa là play boy/girl, bắt cá nhiều tay.
Tiểu Hồng bừng tỉnh hiểu ra, nghiến răng nghiến lợi với Chương Mộc Tâm: “Hóa ra cô còn lén chăm sóc con cá khác sau lưng tôi, cô cũng dùng cách này để lừa gạt chúng nó sao?”
Trình Hàm thổn thức: “Mày cũng chỉ là một con cá nhỏ trong hồ nước lớn của cậu ấy thôi.”
“Các cậu đừng nói bậy, tôi không phải loại người như thế.” Chương Mộc Tâm nóng nảy, “Tiểu Hồng, mày có nhầm nhận người không?”
“Sao có thể nhầm được, tôi nhớ rất rõ ràng.” Tiểu Hồng kể lại chi tiết: “Nửa tháng trước, cô ngồi trong quán cà phê bên hồ hứa hẹn với tôi, chỉ cần cô nhận được thư tuyển dụng của công ty gì gì đó, cô sẽ mời tôi ăn cá cơm nhập khẩu một tháng. Kết quả lúc cô trúng tuyển, cô lại chỉ nhớ khao bạn bè trà sữa, hoàn toàn quên lời đã nói với tôi.”
“Cô nói xem như thế có đúng là không giữ lời hay không, chẳng khác nào lừa gạt tình cảm của tôi cả.”
Nói đến chỗ kích động, Tiểu Hồng nghẹn đến mức đỏ cả khuôn mặt.
Chương Mộc Tâm: “………………!!”
Các bạn học vốn cho rằng sẽ được chứng kiến một câu chuyện tình yêu cẩu huyết: “…………???”
Từ từ, đây là hướng phát triển cốt truyện gì? Quần cũng cởi xong rồi lại bắt bọn họ phải nghe cái này?
“A! Mày muốn nhắc tới lúc đó nhỉ?” Gương mặt Chương Mộc Tâm hiện lên sự hoảng hốt, một vài kí ức được gợi lại trong đầu, nhưng nhất thời không rõ ràng, cũng không biết phải giải thích ra sao, “Hôm đó tao chỉ tùy tiện nói thôi, không phải nhiều người cũng làm như vậy à…”
Những người khác lúc này cũng nhớ lại quá khứ.
Cầu xin vận may từ cá chép là chủ để được bàn tán trên diễn dàn trường đại học, rất nhiều người xem cá chép đổi vận thành tín ngưỡng trong cuộc sống.
Mỗi lần đến kì thi, nhóm sinh viên lại chạy tới hồ cho cá chép ăn, hứa nguyện với cá chép.
Đương nhiên hành động này chỉ có ý nghĩa cầu an, không ai nghĩ sẽ thành hiện thực.
Chương Mộc Tâm cũng thường đọc sách trong quán cà phê cạnh hồ nhân tạo, thỉnh thoảng còn đem ít cá cơm tới cho cá chép ăn.
Năm nay bối cảnh vào nghề cạnh tranh khốc liệt, vất vả lắm Chương Mộc Tâm mới thông qua vòng phỏng vấn của công ty, lại nghe nói công ty có đợt điều chỉnh, không tuyển sinh viên ngành quản trị nữa.
Chương Mộc Tâm uể oải, giống những người khác tới hồ cầu cá chép đổi vận. Ngày đó quán cà phê nhập một đợt cá cơm mới, cô thuận miệng hứa hẹn nếu được tuyển dụng sẽ khao nó một tháng cá cơm nhập khẩu thượng hạng.
Lúc ấy Chương Mộc Tâm chỉ nói chơi, hoàn toàn không nghĩ có thể thành sự thật.
Một thời gian sau, cô được nhận vào công ty làm việc, đã sớm vứt chuyện này ra sau đầu, vui vẻ mời bạn cùng phòng đi uống trà sữa.
Cũng không trách được, cô đâu biết cá chép kia đã thành tinh, còn nhớ kĩ lời mình hứa hẹn.
Mỗi ngày nhiều người cầu vận may từ cá chép như thế, cũng đâu có ai thực sự đạt được ước nguyện.
Tiểu Hồng tủi thân nói: “Vốn dĩ tôi nghĩ cô là người rất tốt, thường xuyên đem đồ ăn đến cho tôi, cũng không nói tôi béo, vậy nên mới giúp cô một lần, cô nhìn xem những người khác cầu nguyện tôi có quan tâm không hả? Không ngờ tôi trao trái tim này sai người rồi…”
Trâu Duy Duy nhịn không được rùng mình: “Những câu mày nói nghe như lời thoại trong phim truyền hình vậy.”
Vẫn là loại kịch bản cẩu huyết, mỗi tội tình tiết phía trước có chút hiểu lầm.
Tiểu Hồng: “À, mọi người hay xem phim trong quán cà phê cạnh hồ, tôi học từ đó.”
Tiết Trầm đứng bên cạnh “Xuy” một tiếng, lười vạch trần.
Làm gì có chuyện yêu quái làm việc tốt không công, nói đến cùng vẫn là thèm đồ ăn của con người.
Rốt cuộc Chương Mộc Tâm hoàn toàn hiểu rõ, vừa kinh ngạc vừa ngại ngùng, xin lỗi liên hồi: “Thực xin lỗi, Tiểu Hồng, tao thật sự không biết là mày giúp tao, tao còn tưởng bỗng dưng gặp may mới được tuyển dụng.”
“Nói là gặp may cũng không sai.” Tiết Trầm nhìn Tiểu Hồng, có điều suy tư, “Cá chép có cùng huyết thống với loài cá Văn Diêu (*), sau khi tu luyện thành tinh có khả năng tiêu trừ tai hại thay đổi vận may, con cá chép này giúp cậu, cũng là một loại may mắn.”
Văn Diêu là loài cá bay cổ đại, theo truyền thuyết chỉ cần hiện thân là thiên hạ được mùa, coi như điềm lành, mà cá chép là thế hệ sau của Văn Diêu. Chỉ có điều đến thế hệ này huyết thống đã bị loãng, hơn nữa linh khí trên thế gian biến mất, cá chép vốn không còn bản lĩnh như Văn Diêu, nhưng trải qua tu luyện thành tinh vẫn có thể tiêu trừ vận xui đem may mắn đến.
Đương nhiên điều kiện là cá chép tinh tự nguyện ban phép.
Chương Mộc Tâm thường cho cá ăn, trước mặt Tiểu Hồng là con người hiền lành, ngày hôm ấy còn đưa ra lời hứa hẹn, Tiểu Hồng mới giúp đỡ một phen, không ngờ Chương Mộc Tâm chỉ xem như nói đùa, chưa từng thực sự hi vọng, xong việc không nhớ gì nữa.
Đây giống như cầu xin thần linh nhưng khi đạt được nguyện vọng lại không đi lễ tạ, thần linh còn tức giận nói gì đến yêu quái, thù càng thêm sâu. Vì thế Tiểu Hồng ghi hận Chương Mộc Tâm, muốn đoạt lại gấp bội vận khí của cô.
Cũng vì vậy tướng mạo Chương Mộc Tâm mới có dấu hiệu phản phệ.
Tiểu Hồng nói rằng, từ đầu nó chỉ muốn mê hoặc Chương Mộc Tâm nhảy vào hồ nước, khiến cô khổ sở một phen, bị ốm mười ngày nửa tháng, không ngờ Tiết Trầm mó tay vào làm hỏng chuyện, Tiểu Hồng càng tức giận, quyết định đêm đến tự mình trả thù.
Tờ giấy lúc trước nó bảo Chương Mộc Tâm kí chính là phép đoạt vận, một khi Chương Mộc Tâm kí xuống, may mắn trong ba năm tới sẽ bị Tiểu Hồng thu đi.
Nhưng nó không ngờ, kết cục không chỉ không thu được vận khí của Chương Mộc Tâm còn suýt bị Tiết Trầm đoạt mạng.
May mắn thường ngày Chương Mộc Tâm tích đức, làm người tử tế, mới được Tiết Trầm ra tay giúp đỡ né qua kiếp nạn này, coi như nhân quả.
Như vậy, tất cả mọi chuyện đã rõ ràng.
Trâu Duy Duy và mấy người trong video nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì, không khỏi có cảm giác hoang đường.
Ai mà nghĩ được, chơi trò may rủi cá chép đổi vận cũng có thể xảy ra chuyện. Xem ra hàng ngày nói cái gì cũng phải suy nghĩ kĩ, lựa lời cẩn thận, cái gọi là “trên đầu ba thước có thần linh”(*) quả thực không sai, ai biết lời nào nói ra sẽ thành sự thật.
(*)Thần linh luôn có mặt ở khắp mọi nơi, không nơi nào là không tồn tại.
Tiểu Hồng biết vậy đã không làm, sợ bị Tiết Trầm đánh giết, liên tục đảm bảo không bao giờ gây phiền toái cho Chương Mộc Tâm nữa, mong Tiết Trầm tha cho nó một mạng.
Chương Mộc Tâm thấy nó thực sự đáng thương, hơn nữa trong lòng áy náy, cũng giúp đỡ cầu tình: “Tiết Trầm, việc này có phần do tôi, hay là bỏ qua đi.”
Tiết Trầm liếc Tiểu Hồng một cái, cá chép cũng là bề dưới của Long tộc, miễn cưỡng coi nó là đàn em, chỉ cần Tiểu Hồng không thực sự phạm sai lầm, cậu cũng không cần diệt trừ nó.
Tiết Trầm gật đầu: “Vậy đi, lần này cho qua.”
Tiểu Hồng không nghĩ Tiết Trầm dễ nói chuyện như vậy, vui mừng quá đỗi, liên tục nói cảm ơn, khom người lui về phía sau: “Tôi không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi nữa, tôi về trước đây.”
“Từ từ.” Tiết Trầm gọi nó lại.
Tiểu Hồng dừng bước: “Xin hỏi Tôn giá còn gì phân phó ạ?”
Những người khác cũng tò mò nhìn Tiết Trầm, không biết cậu còn muốn làm gì.
Lần này Tiết Trầm khoanh tay trước ngực, trên mặt lộ ra nụ cười dọa cá sợ hãi, dùng giọng điệu không cho từ chối ra mệnh lệnh: “Không phải mày có khả năng thay đổi vận khí sao? Nhanh nhanh, tao muốn phát tài ngay sau một đêm.”
Tiểu Hồng: “…………”
Những người khác:??
Không phải vừa nói rằng dựa dẫm vào khả năng của cá chép là sai trái sao? Vì cái gì cậu lại thẳng thắng ra mệnh lệnh như thế?
Mấu chốt là cá chép không dám từ chối Tiết Trầm.
Mặt Tiểu Hồng tím tái: “Tôn giá, thật sự xin lỗi, pháp lực của tiểu nhân thấp kém, không giúp ngài phát tài sau một đêm được.”
Những người khác: “……” Nhìn xem, không làm được còn phải xin lỗi.
Tiết Trầm hơi nhíu mi, khó chịu nói: “Vậy mày có tác dụng gì?”
Môi Tiểu Hồng run run: “Một đêm phát tài thật sự quá khó, phải là tổ tiên Văn Diêu Ngư mới làm được, tiểu nhân nhiều nhất… nhiều nhất chỉ có thể đảm bảo trong ba ngày tôn giá sẽ gặp tài vận.”
Những người khác nghe xong vô cùng hâm mộ, gặp tài vận đó, lại còn đảm bảo trong ba ngày.
Tiết Trầm lại rất bất mãn: “Chỉ như vậy?”
Bọn Trình Hàm: “……….”
Nếu đoán không sai, lời này Tiết Trầm học trong trò chơi nhỉ?
Kỹ thuật chẳng ra gì, vài câu trào phúng lại học nhanh như thế!
Tiểu Hồng khóc không ra nước mắt: “Tôn giá, tiểu nhân chỉ là con cá chép thành tinh nho nhỏ, thật sự không có tài cán gì.”
Tiết Trầm thấy năng lực của nó có hạn, đành hậm hực từ bỏ, nghĩ một chút nói: “Cũng được, vậy thì đảm bảo tao bốc thăm trúng thưởng một phát ăn ngay đi.”
Tiểu Hồng: “……”
Những người khác: “……”
Một lúc sau, Tiểu Hồng suy yếu nói: “Tôi sẽ cố gắng ……”
Tiết Trầm: “Cố gắng?”
“Chắc chắn chắc chắn!” Tiểu Hồng vội vàng sửa miệng, “Tiểu nhân trở về lập tức tu luyện thêm, dùng hết tu vi cả đời đảm bảo ngài một lần là tỏa sáng như pha lê. Lời nói ra nhất định không nuốt lại!
Tiết Trầm lúc này mới tạm chấp nhận, gật gật đầu: “Được rồi, mày đi đi.”
Bọn Trình Hàm:???
Còn có thể như vậy?!!
Tiểu Hồng lệ rơi đầy mặt mà rời đi, để lại bầu không khí yên lặng.
Lúc sau, trong di động phát ra tiếng hát của Trình Hàm:
“Để gặp được bạn, tôi đã trao đi tất cả may mắn của cuộc đời mình ~”(*)
(*) Trích lời bài hát của nhạc sĩ LinXi: “有生之年遇见他,竟花光所有运气”. Bài này chúng mình chưa tìm được bản Vietsub nên chưa thể đưa tên bài hát bằng tiếng Việt vào đây. Ý của LinXi là, để gặp được người yêu, ông ấy sẵn sàng đánh đổi tất cả may mắn của mình. Trình Hàm sử dụng câu hát này với ý nghĩa: vì gặp Tiết Trầm, cá chép đánh mất tất cả vận may của mình.
– ———————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bá đạo long vương, không cho phép cự tuyệt.
Sau này, trong kì họp hàng năm của Long cung, Phục Ba Quân gọi tên đàn em số 2 lên trình diện. Nhìn thấy long quân, ánh mắt nó rưng rưng: “Sinh thời gặp ngài, tôi đã đánh mất tất cả may mắn của cuộc đời mình ~”(*)
(*) Vẫn là câu hát của Trình Hàm nhưng phiên bản cá chép.
Lúc sau ở trong WC bị Giản Lan Tư đánh cho một trận.
Quả thực không còn tí vận khí nào!
– —–phía trên không có thật——-
Tất cả là tui nghĩ ra, mọi người đừng nên tưởng thật, truyền cá chép không cần khẩn trương!