Sáng hôm sau, Ninh Tư Kiều cả đêm bị hành hạ đến nỗi ngủ thiếp đi trên người đầy rẫy vết bầm tím lẫn vết hôn. Cô mở mắt tỉnh nhìn thấy mình đã ở trong một căn phòng rộng lớn xung quanh còn có người hầu chuẩn bị sẵn y phục và nước rửa mặt.
“Chào tiểu thư, cô có thể gọi tôi là Chu quản gia”
“Tôi..tôi đang ở đâu vậy..?”
“Đây là biệt phủ Sử Hưởng..nhà của Ngự tổng”
….
Sau một lúc bình tĩnh lại, Ninh Tư Kiều tự mình vào phòng tắm nhìn thấy mình trong gương phát hoảng không khỏi tránh được những cơn đau từ eo và lưng.
“Tên đó..đúng là hết tính người”
Ninh Tư Kiều mặc đồ xong xuống lầu, nhìn thấy món ăn hấp dẫn dọn sẵn trên bàn đúng là kích thích bao tử mà. Quản gia Chu nhìn thấy cô nhẹ nhàng cười..
“Cô Ninh, thiếu gia sớm đã ra khỏi nhà….cô hãy vào ăn chút đi ạ”
“Cái..ii này cháu có thể ra ngoài không ?”
“Không được thưa cô, thiếu gia có vài lời để lại cho cô trước khi ngài ấy đi”
“Lời dặn sao..là gì vậy”
“Nếu có ý định chạy đi trốn đâu đó thì tôi sẽ bẻ gãy chân của cô lột da cô ra làm vật trang trí nhà cửa”
Ninh Tư Kiều nghe xong thì đứng hình, cái tên này là ác quỷ sao có thể máu lạnh như vậy. Ngự Cẩn Thiên cũng không phải kiểu nói đùa nên cô đành phải cắn răng ở lại đợi hắn về đối phó.
….
Tập đoàn Thịnh Vương – Ngự Thị.
Nghị Dân và Trương Hạn đứng cạnh mà rầu rĩ không biết ông sếp của bọn họ bị gì mà trầm tư không nói gì, so với việc trách mắng mọi ngày thì họ không thể quen với Ngự Cẩn Thiên im lặng trầm lặng như vậy.
“Sếp..có gì không đúng” – Trương Hạn thắc mắc nói nhỏ với Nghị Dân.
“Nói gì vậy ?” – Nghị Dân cũng chán nghe mấy câu nhảm nhí của cậu ta nên ánh mắt xem thường nói.
“Nghe nói cô gái kia được đưa về biệt phủ đấy..trước nay sếp mình đâu có..”
“Im đi, cậu nhiều chuyện quá đấy”
Ngự Cẩn Thiên xem xong những thông tin về cô thì sắc mặt có chút bất bình thường, Trương Hạn hơi hồi hợp nhìn qua Ngự Cẩn Thiên.
Ngoài thông tin Ninh Tư Kiều là con nuôi của Dương Thương ra thì không có chút thông tin cá nhân nào nữa, bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên trong môi trường súng đạn là Lăng Hào, chẳng trách liều mạng cứu cậu ta ra như vậy.
“Xem ra mối quan hệ không dễ dàng” – Hắn dựa vào sau ghế cười lạnh châm một điếu thuốc nói.
“Dạ ? Mối quan hệ giữa họ à..” – Trương Hạn đúng là lắm lời bịt miệng không kịp.
“Chúng em lui ra trước đây ạ” – Nghị Dân tán mạnh vào lưng của Trương Hàn rồi cuối người chào hắn.
“Ừm, Trương Hạn cậu ở lại đây..Nghị Dân cậu cứ ra ngoài làm việc đi” – Ngự Cẩn Thiên hút một hơi thuốc lá nhìn Trương Hạn đằng đằng sát khí thật là đáng sợ.
—————————-
Bầu không khí đúng là đáng sợ, Ngự Cẩn Thiên điềm tĩnh như vậy đúng là không bình thường chút nào.
“Sếp..p..thật ra..”
“Năng suất làm việc của cậu hình như tụt giảm quá rồi đúng không ?”
“Dạ..? ..cái đó..” – Trương Hạn vẫn chưa hiểu rõ, cậu ta rõ ràng đã xử lí xong mọi chuyện ở công ty và cả bang cũng thế, bỏ xót gì sao.
Ngự Cẩn Thiên ném tờ giấy vào cậu ta quát lớn làm cậu ta đứng cả tim nhanh chóng lụm lên mấy tờ đó.
“Sao lại có bao nhiêu đây ? Tên họ và người bảo hộ mấy cái đó ai không biết chứ..quá khứ cô ta thế nào cả thân thế cũng vậy”
“Em..em lập tức đi điều tra ngay..sếp..p bớt giận”
“Đi đi, cậu không làm xong thì hãy cuốn đồ sang kia luôn đi”
“Sang đâu ạ ?”
“Châu Phi hay Châu Thổ gì đó tuỳ cậu chọn”
“Em sẽ lập tức làm ngay..sếp đừng điều em đi đấy nhé..huhu”
Trương Hạn lập tức ra ngoài tức tốc điều tra về Ninh Tư Kiều, đúng là hiếm thấy Ngự Cẩn Thiên lại tò mò một cô gái đến nỗi cả quá khứ thân thế cô ta cũng muốn biết lại còn giận đến mức muốn điều cậu ta đi xa đến vậy..đúng là một ông sếp đáng sợ khó chiều mà.
————————————–
Buổi tối, Ninh Tư Kiều hoàn toàn bị giam lõng trong nhà không thể đi đâu được.
“Bác Chu, tôi chỉ muốn mua chút đồ thôi”
“Xin lỗi tiểu thư cô có thể nhờ chúng tôi mua hộ nên cô không cần ra ngoài đâu ạ”
“Nhưng..thôi được rồi”
Ninh Tư Kiều hết cách đành nói nhỏ vài tai của một cô hầu nữ gần đó, hai mắt cô hầu gái kia có chút bất ngờ nhìn ngược lại cô xong rồi nhanh chóng rời đi.
Bao nhiêu người muốn có con với Ngự Cẩn Thiên mà không được, cô gái này lại muốn mua thuốc tránh thai phòng hờ như vậy. Bác Chu liếc qua cô hầu gái rồi an tâm, xem ra cô gái này không có dã tâm hoàn cảnh ép buộc nên ở lại đây thì phải.
….
Trong lúc ngồi hờ hững trước cửa sổ, bầu trời thật là đẹp trăng lại sáng như vậy thật giống lúc nhỏ khi cô bị lạc trong rừng Lăng Hào đã cõng cô về.
“Không biết anh ấy thế nào..tên chết tiệt đó một cái điện thoại cũng không để lại cho mình”
Đã hơn mười giờ, Ngự Cẩn Thiên vẫn chưa về có vẻ hắn đang vui vẻ ở đâu đó cũng nên. Cô ngồi xuống giường buồn chán nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn qua cửa sổ. Bên ngoài đều có bẫy điện và camera giám sát hoàn toàn không thể trốn khỏi đây được…
“tạch” – tiếng cửa mở ra.
Ngự Cẩn Thiên nghiên đầu dựa người vào cửa khuôn mặt đẹp trai hại người đó đúng là bùa mê mà. Khiến cô giật mình đứng dậy lúc hoàn hồn lại thì thấy hắn mỉm cười bước đến.
“Sao hả ? Si mê tôi rồi đúng không”
“Anh bớt tự luyến đi, tôi không hứng thú với con người đê tiện như anh đâu”
“Có muốn biết đê tiện hơn là thế nào không ?”
Hắn tóm lấy tay cô kéo xuống giường chớp mắt thân hắn đã đè lên cô, sức lực và thân thủ đúng là không phải dạng vừa.
“Anh định giam tôi ở đây tới chừng nào hả ?”
“Muốn chạy đến thế à…” – Hắn ghé sát vào tai cô thì thầm ám mị, cơ thể hắn toả ra một mùi hương thơm đặc trưng chỉ có hắn mới có.
“Buông..ng..tôi ra..ưmm” – Môi cô sớm đã bị hắn bịt chặt lại bằng miệng không thể thở nổi với chiếc lưỡi điêu luyện đang khuấy động trong khoang miệng.
“Cởi” – Giọng nói khàn lạnh mất kiên nhẫn, tên này đột nhiên sao lại như vậy, trong ánh mắt chứa đầy dục vọng khó kiểm soát.
Người phụ nữ này đúng là như dây trói hắn vậy trên người có một hương thơm cuốn hút hắn không khỏi khơi dậy lòng ham muốn dục vọng thô bạo, đúng là chẳng thương hoa tiếc ngọc mạnh bạo cắn vào cổ cô khiến đỏ cả lên đau đớn.
“Aa..đau…tên điên này..”
“Muốn bảo đảm tính mạng của Xích Ban thì ngoan ngoãn nghe lời”
“Dựa vào cái gì tôi phải sợ anh..Xích Ban cũng không phải loại dễ chơi đâu đấy”
“Ha..Dương Thương vẫn chưa cho cô biết rằng ông ta mới bị truy sát còn nằm trên giường bệnh nguy kịch kìa”
“Cái..cái gì..tôi muốn về Xích Ban”
“Cô nói là được sao, Xích Ban đã bán cô cho tôi đấy có cần xem giấy tờ không”
“Ngớ ngẫn, Xích Ban sẽ đến cứu tôi”