Một buổi tiệc đẳng cấp thượng lưu, người phụ nữ kia thân hình quyến rủ xinh đẹp kiều diễm khiến cho ai nấy đều chăm chú không thể rời mắt. Nụ cười đó tựa như một yêu tinh làm điên đảo bất kì một nam nhân nào, bộ sườn xám tôn lên vóc dáng là làn da trắng mịn khó cưỡng. Cô gái đó giống như một tiểu yêu hồ trong tranh vẽ ra vậy thật sự quá xinh đẹp…
“Tiểu thư đến tham dự buổi đấu giá tranh này sao ?”
“Phải, một bức tranh đấu giá hoàn mỹ”
Cô gái này chính là Ninh Tư Kiều, một tay chơi súng chuyên nghiệp con gái nuôi của lão đại Dương Thương nổi tiếng ở Hongkong, năm ba tuổi được ông nhận nuôi truyền dạy các kĩ năng bắn súng luyện dao một cách thuần thục không khác gì một sát thủ được tạo ra bởi Dương Thương.
Người đàn ông đối diện chính là Lăng Hạo, một diễn viên nổi tiếng toàn cầu sở hữu lượng fan hùng hậu nhất nhì giới giải trí. Có thể sẽ không ai biết được phía sau vai diễn kia chính là một Lăng Hạo tên sát thủ giết người không gớm máu.
—————————————
Buổi đấu giá chuẩn bị bắt đầu, bên ngoài khá ồn ào có vẻ người đó đã đến. Không hổ danh là ông trùm tài chính Ngự Cẩn Thiên, một tên tổng tài máu lạnh khiến ai cũng khiếp sợ khi nghe đến cái tên đó.
Tài sản của Ngự Cẩn Thiên lên đến hàng trăm tỷ một người giàu có nhất nhì thế giới, không chỉ là một chủ tịch với cơ nghiệp tài chính Thịnh Vương vững mạnh mà hắn còn nắm trong tay quyền lực của giới hắc đạo dù lúc đó chỉ mới hai mươi ba tuổi.
“Ngự tổng đẹp trai quá…”
“Ngài ấy đến rồi, ở ngoài ngày ấy đẹp trai quá ngay cả vóc dáng cũng không thể chê nỗi”
Phía xa xa đó, Ninh Tư Kiều trên tay lắc nhẹ ly rượu đỏ mỉm cười yêu mị quan sát người đàn ông kia. Hắn thật sự đẹp trai cả người toát ra sự uy quyền mạnh mẽ thật thu hút những ánh nhìn xung quanh.
“Hắn là một kẻ rất đáng sợ, em nên cẩn thận tránh hắn ra một chút” – Lăng Hạo nhẹ nhàng lướt qua thì thầm nhắc nhở rồi vội rời đi để tránh người để ý.
Ninh Tư Kiều gật đầu vẫn quan sát hắn đến khi buổi tiệc đấu giá chính thức bắt đầu. Những bức tranh do hoạ sĩ Roy nổi tiếng đã được mở màng với mức giá ba tỷ cho bức tranh, những nét máu trong tranh như thật sống động đến từng chi tiết. Ninh Tư Kiều chau mày nhìn Lăng Hạo ra giá bốn tỷ rồi đến khi chốt giá với một giọng điệu khàn lạnh thân thuộc.
“Mười lăm tỷ cho bức tranh này” – Ngự Cẩn Thiên.
Tất nhiên không ai cất giọng nữa, nhanh chóng chốt giá bức tranh Sắc Máu của hoạ sĩ Roy thuộc về chủ tịch tập đoàn Thịnh Vương..ngài Ngự Cẩn Thiên.
Hắn cười lạnh đột nhiên nhìn qua hướng cô, tuy giật mình vì ánh nhìn đó nhưng thần thái cô vẫn không thay đổi mà cười nhẹ nhàng yêu mị thật sự muốn làm cho người khác phạm tội. Ngự Cẩn Thiên khi quay lại nhìn lần nữa thì người đã biến đâu mất, hắn cười càng lúc càng lạnh hơn. Cô gái này có chút thú vị không chỉ ở khuôn mặt, hắn cảm nhận cô ta không đơn thuần chỉ là nữ nhân đến đây xem tranh.
“Đúng như ngài nói, cô ta đã quan sát ngài” – Người bên cạnh hắn chính là trợ lí khiêm thư kí đắc lực của hắn tên là Nghị Dân, một hacker đời đầu nổi tiếng lại làm việc tận tâm trung thành cho Ngự Cẩn Thiên.
“Lát nữa sẽ có một trận hỗn chiến, bức tranh sẽ gặp chút vấn đề” – Ngự Cẩn Thiên chỉ nhẹ nhàng nói mà Nghị Dân đã hoàn toàn hiểu ý gật đầu rời đi làm gì đó.
…………
Phía sau nơi tổ chức đấu giá có một hàng kho chứa tất cả ba bức tranh sáng giá kia. Ninh Tư Kiều cầm một máy chụp ảnh cỡ nhỏ chụp lại một cách chi tiết rồi cài một thiết bị nghe lén phía sau bức tranh.
“Xoảng..đoang..đoang..” – bên ngoài đột nhiên tiếng đỗ vỡ xen lẫn tiếng súng không ngừng vang lên. Tất cả bị doạ chạy tán loạn khi Ninh Tư Kiều bức ra nhìn thấy Lăng Hào bị thương chảy máu.
“Lăng Hào..” – Ninh Tư Kiều cầm lấy khẩu súng mini gắn sau lớp áo kỉ thuật dùng súng vô cùng tốt trong phút chốc đã hạ hết một số người cầm súng kia.
“Chạy đi..Tư Kiều, nhanh lên” – Lăng Hào đột ngột đẩy mạnh Ninh Tư Kiều ra ngoài, tất cả cửa lập tức tự động đóng lại. Ninh Tư Kiều không còn cách nào khác chỉ lùi lại nhìn thấy Lăng Hào không ngừng chảy máu..lúc này, một người nào đó xuất hiện phía sau kéo cô rời khỏi đó.
“Đi thôi”
“Nhưng Lăng Hào vẫn còn ở đó..”
“Lăng Hào có cách thoát thân không dễ chết đâu cô mau đi theo tôi” – người phụ nữ mặc sườn xám màu đen lập tức kéo Ninh Tư Kiều rời khỏi đó.
_______________________________________
Tại căn cứ của Xích Ban, Ninh Tư Kiều đi cùng với cô gái kia vào trong nét mặt khó chịu.
Luư Nhược Na, cô ta là một trong số con nuôi giống như cô đều được Dương Thương nhận nuôi còn nhỏ và huấn luyện một cách khắc khe.
“Tổng trưởng..” – Lưu Nhược Na cung kính.
“Ta rõ mọi chuyện rồi nên không cần nói nữa, nhiệm vụ lần này vốn giành lấy hai bức tranh máu kia trao đổi với người của Đổng sự trưởng nhưng không ngờ tên Ngự Cẩn Thiên cũng ở đó đỗ bể kế hoạch của ta giờ còn bắt người của ta” – ông ta ném điếu thuốc xuống đất dẫm lên giọng điệu tức giận, Ngự Cẩn Thiên không phải tên dễ đối phó, nếu người đã vào tay hắn chỉ có nước bị hành hạ sống trong địa ngục mà thôi.
“Tổng trưởng không thể để Lăng Hạo như vậy được”
“Ngự Cẩn Thiên bắt sống Lăng Hào chắc chắn muốn nó khai ra một số tin tức của Xích Ban nên hắn sẽ không tuỳ tiện giết Lăng Hào…chúng ta chỉ có thể đàm phán”
“Nếu hắn không chịu đàm phán thì sao..” – Ninh Tư Kiều khuôn mặt sắc lạnh hỏi, Dương Thương cũng đã nghĩ đến chuyện Ngự Cẩn Thiên chắc chắn sẽ gây khó dễ không chịu thả người.
“Vậy thì cướp thôi” – Lưu Nhược Na lên tiếng khiến mọi người đều nhìn nhau, cả Ninh Tư Kiều cũng gật đầu tán thành việc này.
Ai mà không biết tính cách của Ngự Cẩn Thiên kiêu ngạo khó chiều đến mức nào. Xích Ban và Giác Hoả trước giờ như nước với lửa chuyện đàm phán để thả người là chuyện hết sức dư thừa. Nếu muốn hắn trả thì hắn sẽ trả cái xác chết cho Xích Ban.