Sắc giới

Chương 53: Phiên ngoại 4 : Lôi Táp – Bảo Mỗ ký (3)



Bận rộn  hơn nửa năm trời, thế lực Tam phương như trước vững vàng vẫn chưa lay chuyển được. Vốn nghĩ muốn thừa dịp Phương Bắc đang có Lang tộc xâm chiếm thì Tam hoàng tử phái thủ hạ đại tướng đi khống chế binh mã phương bắc, vì thế Tô Mộc Cận phái sát thủ ám sát Hàn Huyền Dịch. Không ngờ hắn ta dù thân trúng kịch độc sau lại vẫn bình an vô sự, làm cho kế hoạch của chúng ta rơi vào bế tắc.

Vài ngày sau, ta thu tin tức của mật thám, Giang Hiểu Phong kia thành người hầu đi theo Hàn Huyền Dịch ra trận, chức trách là chăm sóc bệnh thể của Hàn Tướng quân. Nhìn mật báo, ta sửng sốt một trận, không tới cái người vô dụng kia lại chiếm được tín nhiệm của cha con Hàn thị.

Hay ta đã xem thường hắn rồi?

Lão bản Tuý Phong Lâu chưa bao giờ phát hiện ra hắn có cái chỗ gì hơn người. Chẳng lẽ hắn đúng như tin mật báo hiểu sơ kỳ hoàng thuật, gặp may mắn cứu được Hàn Huyền Dịch một mạng?

Chính là hắn lúc trước vẫn chưa từng có biểu hiện xuất sắc, bất quá chỉ là tên thầy thuốc tầm thường mà thôi.

“Bẩm minh chủ, thuộc hạ không phát hiện ra Giang Hiểu Phong có gì dị thường. Y thuật của hắn tầm thường. Nhưng sự thực thì Hàn Huyền Dịch mê luyến hắn tựa hồ không thua gì Diệp Hân.”

“Đúng vậy sao… Tô Mộc Cận biết tin tức này chưa?”

“Tô tướng quân biết. Nhưng hắn nói chuyện này quá bình thường, Hàn Huyền Dịch vốn ham nhan sắc, người ở Kinh thành ai ai cũng biết.”

“Quên đi. Áp chế việc này trước đã. Ngươi phái người tiếp tục giám sát Hàn Huyền Dịch. Đồng thời lưu ý cả hành động của Giang Hiểu Phong nữa.”

Một cái nam kỹ bình thường tinh thông y lý, mà trước đó ta ở  đấy lại hoàn toàn không biết gì cả…Tô Mộc Cận, ngươi rốt cuộc che giấu ta cái gì?

Cơ nhân tính tẫn, nhưng thiên ý nan vi (đại ý là nguời tính không bằng trời tính). Bất luận chúng ta giựt dây người của Chu lâm thừa tướng như thế nào cũng không thể chạm tới chân sau của Hàn Huyền Dịch được, hắn vẫn đánh thắng trận lớn, còn cùng Phi Lang tộc định ra minh ước, bảo vệ phương bắc của Tây Phượng quốc. Đến lúc này, vốn là đảng phái yếu nhất của Hoàng hậu và cha con Hàn thị lại tăng lớn. Mà thủy hỏa bất dung,  cả Nhị Hoàng tử và Tam hoàng tử cũng liên hợp lại đối phó Lục hoàng tử, dù sao hắn cũng là do Hoàng hậu sinh ra, kế thừa ngôi vị Hoàng đế là đúng nhất.

“Không nghĩ tới Hàn Huyền Dịch cao tay như thế. Trí dũng song toàn, so với Nhiễm Du Nguyệt cũng một chín một mười. Nhân tài như vậy nếu có thể cho ta sở dụng, lo gì thiên hạ không vào tay!” Nhìn Lôi Hạo hưng phấn mà khen ngợi đối thủ, ta bội phục trí tuệ khí phách của hắn, cũng cười hắn có ý nghĩ kỳ lạ: “Thiếu chủ, Hàn Huyền Dịch sẽ không có khả năng phản quốc đâu. Bây giờ làm như thế nào mới có thể đem cục diện hòa nhau đây. Mục đích hàng đầu của chúng ta là hủy diệt thế lực Chu gia, khống chế binh mã Ma Vân Quan. Thời gian càng kéo dài, ta sợ cho an nguy của ngài…”

“Không lo. Kinh thành đã có thúc thúc cùng Nhiễm quản, sẽ không có vấn đề gì. Ta vừa nghĩ tới, hai mươi năm nay ngươi không trở về tổ quốc rồi, thúc thúc cùng Lôi nãi nãi đều rất nhớ ngươi. Hy vọng hết thảy mau chóng chấm dứt, ngươi có thể sớm cùng người nhà đoàn viên.”

Người nhà…

Lôi Hạo thần sắc thành khẩn, thật sự chân thành như lời Tô Mộc Cận nói, cực kì lung lạc lòng người: “Ta thực sự hảo hảo cảm tạ ngươi cùng thúc thúc. Nếu không có thúc thúc, ta cũng không có thành tựu ngày hôm nay. Nếu không có hy sinh cùng đỡ đầu của ngươi, ta càng không thể có được sự nghiệp to lớn này.”

“Thiếu chủ, đây là chức trách của thần tử, ngài không cần để ý đâu.”

“Không. Ta hiểu được chuyện cũ. Lôi thúc thúc là bởi vì cực kỳ yêu mẫu thân, thậm chí tự cam nguyện tiến cung làm thái giám, lấy danh nghĩa làm bạn nàng ở bên cạnh bảo hộ nàng chu toàn, cho nên càng yêu thương ta hơn, dốc lòng tài bồi ta thành người. Từ nhỏ, mẫu thân luôn nhắc nhở ta, cho dù có là đế vương, cũng không thể bỏ qua nhân tình ái dục, không thể nghĩ vô tình rồi phản bội thất hứa với người khác. Quyền thế tiền tài cũng không thể đủ thu mua sự trung thành tuyệt đối được.”

“Lời này cũng có đúng.” Ta không biết hắn nói lời này là có ý đồ ra sao, do dự thật lâu sau mới nói.”Lấy chân thành đối xử với người, tất nhiên là trọng yếu. Thân là đế vương, đối mặt với người vốn có lắm sự rất phức tạp, đối với đại bộ phận mà nói, ban cho nhiều tiền tài quyền thế đã là đủ rồi. Chỉ có một số ít có thể tin tưởng thật sự, mới đáng giá cho Thiếu chủ lấy tâm mà chân thành đãi người.”

“A, người nào thì nên lấy chân thành đối đãi, người nào chỉ cần thu mua lợi dụng, tự ta phân biệt được mà.”

Lời này là có ý gì đây? Định ám chỉ ta không cần kiêng kị công cao chấn chúa, lấy biểu hiện của hắn đối với Lôi gia chúng ta để có tín nhiệm sao?

06

Hàn Huyền Dịch chiến thắng trở về Kinh thành sau đó tức khắc cùng Công chúa thành hôn, thế lực càng thêm củng cố vững chãi. Lục hoàng tử cùng Hàn Chính Đức gây sự trên triều, đối với Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử không hề khách khí. Bọn họ muốn tạo thành thanh danh cho Lục hoàng tử là người đức hạnh kiệt xuất để duy trì sủng hạnh của Hoàng đế. Nếu Hoàng đế thật sự lập hắn thành Thái tử, có lẽ sẽ là chuyện tốt, bởi vì thế lực Chu gia tuyệt đối sẽ bị diệt trừ. Nhưng nếu đổi thành Hàn Huyền Dịch trấn thủ Ma Vân Quan, như vậy đối với chúng ta sẽ càng thêm bất lợi.

Không có cách nào, đành phải sử dụng mỹ nhân kế, biết tính Hoàng đế có  nhược điểm thích nam sắc, vì Tam hoàng tử mà tìm niềm vui lung lạc Hoàng đế.

Yến Phiên không phụ sự nhờ vả, tiến cung có mấy ngày đã được sắc phong thành Chiêu Nghi. Đó cũng là địa vị cao nhất mà nam sủng có thể đạt được.

Bất quá tâm tư  Hoàng đế khó dò, nhiều năm như vậy rồi, trong triều đình này có ba thế lực kiềm chế lẫn nhau, không có ai bại hẳn, cũng không có ai dám dùng vũ lực bức vua thoái vị.

Sự tình luôn luôn xoay chuyển không ngờ, thế nhưng vẫn như  cũ ra ngoài dự liệu của ta.

Lục hoàng tử cũng vận dụng mỹ nhân kế, muốn kiềm chế Yến Phiên. Thân phận người nọ được đưa vào cung, đến tận một khắc cuối cùng, chúng ta mới được biết.

“Giang Hiểu Phong?”

Lại là hắn.

“Đúng vậy. Minh chủ. Vừa rồi Lôi tướng quân đưa tin tức, nói là Tô tướng quân tự mình xác định ra rồi. Kế hoạch trước tiên là giết người nọ, kết quả Tô tướng quân nhất thời thay đổi kế hoạch.”

Hắn làm sao mà giết chết người nọ cho được.

“Minh chủ, làm sao bây giờ? Tam điện hạ nói phải loại bỏ người nọ. Nhưng Tô tướng quân không cho phép chúng ta động thủ.”

Do dự thật lâu sau, vẫn là quyết định diệt trừ trước cái hoạ này. Tô Mộc Cận rốt cục thì vẫn do ta nắm trong tay, nếu hắn vì cái nguời ti tiện kia mà phản bội ta, ta cũng chỉ có thể giết hắn.

“Mệnh lôi hỏa cho Tô Tướng quân đi phía Namlàm việc. Lập tức xuất phát.”

Muốn diệt trừ Giang Hiểu Phong không chỉ có Tam hoàng tử, khẳng định còn có Nhị hoàng tử nữa, cứ cho bọn hắn làm thay, thế là rất tốt. Ta lập tức tiến cung cùng thương nghị với Phượng Cảnh Tiêu.

Kết quả màn hiến nghệ của Giang Hiểu Phong thất bại, cho cái tên Nhị hoàng tử xưa nay nổi tiếng tàn ngược kia một cơ hội danh chính ngôn thuận bức tử hắn.

Ta ở trong đại điện nhìn màn này. Thực ra là có một chút tò mò. Đây là lần đầu tiên ta cẩn thận quan sát người này. Tư  dung chỉ trung bình, khi còn ở Tuý Phong Lâu hoàn toàn bị mỹ mạo của Tô Mộc Cận che dấu,…mới có một chút không chớp mắt. Ta cũng không rõ ràng lắm, hắn rốt cuộc có bổn sự  gì, chiếm cứ chỗ đứng vững chắc ở trong lòng Cận. Bởi vì vừa rồi khi ta mệnh lệnh cho Cận lập tức đi phía nam làm việc thì thần sắc hắn cũng không chút thay đổi, không nói được một lời, cũng không có thay Giang Hiểu Phong cầu xin. Ta nhìn không rõ ánh mắt của hắn.

Giang Hiểu Phong mặc một thân trường bào đỏ thẫm, tuơi cười đi vào điện. Trên mặt hắn hoàn toàn là khuôn mặt nịnh nọt tươi cười của người trong thanh lâu.

Lôi Hạo chán ghét nhìn hắn, cau mày. Trong mắt tràn ngập sát ý. Giống như cùng hắn có thâm cừu đại hận (tình địch nhìn nhau ^^).

Chờ đợi Giang Hiểu Phong đích chỉ có một kết cục, trên đại điện này, ở trước mắt bao người, bị người người đùa bỡn tới chết.

Bi thảm nhất chính là chết kiểu này.

Ý cười trên mặt người nọ thủy chung không hề thay đổi. Cười khi đối mặt với cái chết, thật là có chút khí phách.

Yến Phiên cả gan làm loạn muốn nhúng tay vào cứu hắn một mạng, bất quá không thành công. Xem ra tình cảm mấy người bọn họ không phải hạng tầm thường. Tình cảm của Tô Mộc Cận với hắn chỉ sợ càng sâu nặng hơn. Chẳng lẽ ta phải diệt trừ quân cờ này…

Đang còn cân nhắc, chợt thấy người nọ cởi bỏ ngoại bào, cởi dây cột tóc. Suối tóc xoã tung lên sau vai,hắn ta loã thể bước tới, càng thêm thể hiện yêu mị, hồng bào trên mặt đất giống như lửa cháy rừng rực. Trong toàn bộ đại điện lan tràn thứ sát khí quỷ dị, như có như không. Nhìn thân người đang đứng hiên ngang trên đại điện, chỉ cảm thấy hắn tươi đẹp đến quyến rũ đa tình.

Tay hắn bay múa, cước bộ nhẹ nhàng, tươi cười hồn nhiên, dáng người xinh đẹp, từng chút lại từng chút một, giết sạch đám nô lệ cường tráng, tựa như Tu La ma quỷ, bước trên sen hồng mà đến, bằng kiếm vũ hoa lệ, làm cho máu tươi nhiễm hồng đại điện.

Không ai mở mồm nói nổi câu nào. Chỉ ngơ ngác nhìn người bị giết trước mắt.

Ta, kinh hãi phát ra một thân mồ hôi lạnh.

Người này, không hề đơn giản. Không thể dùng lý lẽ thông thường đo lường tâm tư của hắn.

Hắn cũng chỉ là một người vô năng. Chỉ sau một đêm, Hoàng đế mê luyến  hắn, thậm chí còn vì hắn mà cùng Chu Thừa tướng khởi xung đột. Sự thật chứng minh, ta lại hạ một nước cờ sai lầm rồi.

“Phiên tin tưởng minh chủ là người giữ lời hứa. Ta sẽ giám sát Hiểu Phong, thông qua hắn tìm hiểu hành động của Hoàng đế cùng bọn Hàn đại nhân. Cũng thỉnh minh chủ hảo hảo chiếu cố Nhạc của ta.” Yến Phiên bị gọi đến sau, thần sắc vô cùng bình tĩnh, không có do dự liền thề sẽ không phản bội chúng ta.

“Ngươi biết rõ ràng ta gọi ngươi tới đây làm cái gì… Nếu ta nói muốn ngươi giết Giang Hiểu Phong thì sao?”

“Ha ha, minh chủ đang nói thật hay nói đùa thế?” Hắn lườm mắt một cái.”Giết hắn thì ngài có ích lợi gì? Ngươi làm sao có thể giết hắn, không duyên không cớ đi hủy một quân cờ tiềm lực vô cùng như thế?”

“Có điều này quân cờ cũng không cho ta sử dụng. Là một chuyện xấu.”

“Ta chỉ cảm thấy Phong dịu ngoan đáng yêu, chỉ cần ngươi cho hắn an toàn, hắn vĩnh viễn đều là sủng vật làm người ta muốn yêu thương. Mà nếu ngươi bức hắn tới đường chết, thì hắn sẽ biến thành Tu La. Minh chủ, Phiên không muốn giết hắn, cũng không thể giết hắn.”

“Nếu hắn mà chết, Cận sẽ như thế nào?” Do dự  một lát, ta nhịn không được hỏi hắn. Cận ngày mai sẽ quay về kinh, khi hắn đã biết việc trên đại điện, sẽ như thế nào chứ?

“Phong còn chưa chết, bảo ta đoán sao ra được phản ứng của Cận chứ?” Nụ cười của hắn không gian trá, lại còn loáng thoáng lộ ra chút bí mật.”Minh chủ cảm thấy hứng thú, vậy thì nên chính mồm hỏi hắn. Cận kỳ thật rất đơn giản. Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, là tác phong nhất quán của hắn.” Tạm dừng một lát, hắn bỗng nghiêm trang nói: “Đối minh chủ là người làm đại sự mà nói, chúng ta bất quá cũng chỉ là thân phận quân cờ đồ chơi ti tiện mà thôi. Chúng ta cũng không có gì cầu gì nhiều, chỉ cầu minh chủ sau này cho chúng ta một con đường sống. Cùng vợ con bạch đầu giai lão, dư nguyện thế là đủ rồi.”

“Ngươi trở về đi. Chỉ cần ngươi dụng tâm làm việc, ta hứa chuyện của ngươi Lôi mỗ ta nhất định làm được.” Bọn họ cũng không phải quân cờ đại cục, không cần phải … Đuổi tận giết tuyệt. Huống hồ Yến Phiên và Tô Mộc cận cũng không phải kẻ ngốc. Giang Hiểu Phong kia, hiện tại không động vào thì hơn.

07

Tô Mộc Cận sau khi trở về, vẫn chưa nói cái gì cả. Nhưng thật ra Lôi Hạo thì thái độ khác thường, ép hỏi quan hệ của hắn cùng với Giang Hiểu Phong.

“Bẩm Thiếu chủ. Phong là người lớn lên cùng ta ở Tuý Phong Lâu. Là người mà ta quan tâm nhất.”

“Ngươi mà người quan tâm nhất sao? Khó trách ngày đó ở Ngự hoa viên biểu tình của ngươi không bình thường…” Lôi Hạo nắm chặt nắm tay, có chuyện muốn nói, nhưng chưa thể nói ra. “Vậy ta hỏi ngươi, nếu Giang Hiểu Phong kia muốn đối nghịch cùng chúng ta, ngươi sẽ làm như thế nào?”

“Thiếu chủ xin yên tâm, hắn sẽ không đối nghịch cùng chúng ta.”

“Ngươi làm sao có thể bảo chứng? Nghe nói hắn là người đang được Hàn Huyền Dịch sủng ái, là quân cờ tốt nhất trong tay Phượng Cảnh Hạo. Nếu hắn đối với Hàn Huyền Dịch hết lòng cung tâm. Ngươi cũng quản được hắn sao?” Lôi Hạo luôn luôn khiêm tốn với người ngoài, chưa bao giờ thấy hắn là người gây sự như thế. Thần sắc hai người đều ngưng trọng. Ta chỉ thấy sầu lo. Xem ra đúng là tiểu hoàng tử thực sự động tâm với Cận. Ban đầu ta chỉ hoài nghi, sau thấy hắn đối xử với Cận giống như bình thường, còn tưởng rằng vô sự  vì ta đã lo nghĩ quá nhiều. Chưa từng nghĩ hắn thật sự lao vào. Có lẽ hắn cũng chỉ vô tình đâm đầu vào.

“Thiếu chủ, thỉnh ngài yên tâm đi.” Cận vẻ mặt lạnh như băng, ít có cảm xúc lộ ra ngoài bao giờ. ” Tâm tư của Phong ta là người rõ ràng nhất. Ta có thể khống chế hắn. Nếu ta không thể, cũng đoán được ra nhất cử nhất động của hắn, ngược lại còn có thể lợi dụng hắn cho mục đích chúng ta thành công. Tóm lại, nếu giết hắn, đối với nghiệp lớn của Thiếu chủ không có lợi đâu!”

“Nếu Thiếu chủ không có sai bảo chuyện gì khác, thỉnh cho phép thuộc hạ xin được cáo lui trước. Tam hoàng tử phân phó ta có chuyện quan trọng phải đi làm.” Hắn cúi đầu rồi thi lễ, không đợi cho phép liền xoay người rời đi. Biểu tình trên mặt Lôi Hạo càng thêm dữ tợn.

“Thiếu chủ. Thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Thật lâu sau hắn mới bình ổn tức giận.”Chuyện gì? Ngươi mau nói đi.”

“Từ  Chiêu quốc truyền đến tin tức. Nói Tứ Hoàng Tử  phái sát thủ đến, có ý đồ phá hoại đám cưới cùng với Tây Phượng quốc.”

“Hừ. Đám cưới lần này là do Đại hoàng huynh thúc đẩy. Tứ hoàng huynh muốn phá hư ý hắn, chúng ta không quan hệ vào đó.”

“Thiếu chủ có cho rằng chúng ta nên trợ giúp bọn họ một tay? Như vậy cũng có thể đả kích Phượng Cảnh Hãn cùng thế lực của Chu gia.”

“Không cần giúp. Cũng không can thiệp vào hành động của bọn họ. Hành động của bọn họ đối với chúng ta không có gì đáng lợi dụng. Không đáng để làm bại lộ thực lực của chúng ta.”

“Thiếu chủ có chuyện thì cứ việc hỏi.” Tiểu hoàng tử trừng mắt nhìn ta cả nửa ngày, không nói lời nào, cũng không bảo ta rời đi. Biểu tình trên mặt hắn thay đổi trong nháy mắt, rất là phấn khích.

“Lôi Nhị thúc có từng thích ai chưa?” Tên tiểu tử kia nét mặt bỗng ửng đỏ, xem ra là lần đầu tiên động tình với ai đó rồi.”Đối với người mà ngươi thích, ngươi sẽ muốn làm cái gì?”

“Ta chỉ muốn đánh bại nàng, làm cho nàng phải thừa nhận không ai lợi hại hơn ta, sẽ không còn gọi ta là tiểu quỷ nữa.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Hắn nhìn ta, suy nghĩ một chút.”Chẳng lẽ ngươi không có ý tưởng khác, thí dụ như cùng hắn ở một chỗ…”

Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, tựa hồ như đang ngượng ngùng. Cũng làm cho ta miên man bất định.

“Ân. Ta không biết Thiếu chủ gọi cái cảm giác cùng người mình thích ở một chỗ là gì. Bất quá ta cả đời này trải qua chém giết huyết tinh, vui vẻ nhất chính là thời khắc cùng người nọ sóng vai giết địch chè chén liệt rượu. Ta không biết những người khác sẽ nghĩ như thế nào… Nếu Thiếu chủ thích một người mà muốn cùng hắn ở cùng một chỗ, cũng là nhân chi thường tình. Nhưng mà giang hồ giống ta thật ra không có kiêng kị gì, thân phận Thiếu chủ cũng không bình thường, tương lai chỉ sợ…………… Kỳ thật còn trẻ còn hoan ái, vốn là bình thường, quản cũng không nổi. Quá một đoạn thời gian trôi đi, nói không chừng sẽ phai nhạt, nhanh chóng quên đi thôi.”

Mỗi người đều nói chuyện yêu đương của mình, nhưng cái chính là chân tình chân ái có bao nhiêu? Giống đại ca của ta như kẻ điên vậy, mười năm cũng khó gặp người như vậy.

“Ta cũng không xác định. Bất quá ta cảm thấy được hắn không giống người thường. Ta nghĩ hắn cùng với ta là tri kỷ, không nghĩ tới hắn lại lừa ta một việc, cảm thấy tức giận, ngày đó ở hoa viên, vẻ mặt của hắn không giống với bình thường… Thúc thúc không có dạy ta về tình yêu nam nữ, hắn bảo chính ta phải tự nghiền ngẫm…”

“Tô Mộc Cận không phải là nữ tử!”

“Cho nên ta mới không hiểu ta rốt cuộc có thích hắn hay không a! Hắn là nguời mà ta thấy xinh đẹp nhất… Tuy rằng bộ dạng Nhiễm cũng rất đẹp, nhưng mà cái loại cảm giác này… Ta miêu tả không ra… Nói ngắn lại, hắn rất có mị lực.”

Nhìn vẻ mặt hắn uể oải, ta cười khổ không được. Đại ca rốt cuộc là đã bồi dưỡng tiểu hoàng tử này như thế nào này chứ? Không tồi đâu, hắn đích xác là người khôn khéo có khả năng, nhưng ở trong loại chuyện tình yêu này lại ngờ nghếch đến thẳng thắn thành thật như thế.

“Thiếu chủ nếu là quen  nam sắc, cũng sẽ có mê hoặc.Nam nhân Tây phượng quốc vốn có nhan sắc vô cùng, nhưng chỉ là nhất thời vui thích. Thậm ít có người thưởng thức chán chê, cho nên như cũ cưới vợ sống chết. Thiếu chủ không ngại thử xem chút tư vị trong đó. Giống như trên người Tô Mộc Cận cũng có đủ loại mị lực này, là loại nam quan đã từng chịu huấn luyện đều có trên người.”

“Thật vậy sao?”

“Thiếu chủ thử qua sẽ biết liền.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.