Từ Luật Cần quán ra ngoài, Chu Phú cứ tuần đường phố theo lẽ thường, dân chúng trên đường vẫn tiếp tục làm việc, nên không tránh được xảy ra tranh cãi, mà nhiệm vụ tuần thành của hắn, chính là để điều giải cho họ. Có lẽ những người khác trong cung sẽ cảm thấy công việc mỗi ngày của Chu Phú rất nhỏ bé, nhưng chính hắn lại cảm thấy rất có ý nghĩa.
Cho nên, dù chuyện nhỏ chỉ bằng một cây kim một sợi chỉ, Chu Phú cũng sẽ làm nghiêm túc.
Mới vừa giải quyết xong một trân vợ chồng đánh nhau, Chu Phú và A Thu từ phố Đông Hoa ra ngoài, đã gần đến buổi trưa, bọn họ định trở về Luật Cần quán ăn cơm, nhưng khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, lại nghe một hồi tiếng khóc la.
A Thu tỏ ý là thiên hạ luôn có chuyện không lo xong, nên đề nghị đi về ăn cơm trước, dù sao cũng chỉ là tranh chấp giữa những người dân nhỏ, nhưng Chu Phú cảm thấy nếu gặp được, thì không thể bỏ qua.
Nghe hồi lâu, Chu Phú rốt cuộc tìm được nơi phát ra tiếng vang, đó là trên tầng của một quán rượu trong ngõ hẻm, đi vào xem, sau quầy rượu cao, có 2-3 nam nhân lén lút.
Tiếng la yêu kiều vang lên lần nữa: “Đừng. . . . Các vị công tử tha cho ta đi.”
“Phi! Giả bộ cao cao tại thượng xem mình là thiên kim tiểu thư hả ? Chỉ là con kỷ nữ, hở ngực giang chân hầu hạ các gia sung sướng có gì không được?” Một nam tử trong đó lén lút nhổ một ngụm nước bọt xong, nói: “Mau lột sạch nàng ta, ta tới trước.”
“Đúng, huống chi chúng ta còn giao tiền rồi, chơi ả là đúng.”
“A. . . . . Đừng… không được! Các ngươi tha cho ta đi.”
Chu Phú lặng lẽ đi vào, chỉ thấy ba nam tử bỉ ổi vây quanh một cô gái, đang xé rách quần áo của nàng.
“Dừng tay cho ta! Một đám cặn bã, xem ta dạy dỗ các ngươi!”
Chu Phú bình thường ghét nhất là nam nhân khi dễ nữ nhân, huống chi còn là chuyệnd gian âm thế này, nên không nói lời gì, chỉ xông lên phía trước nâng hai nam nhân đó lên đỉnh đầu, đồng loạt ném ra ngoài, khiến tên khác sợ choáng váng, Chu Phú không muốn ra tay, mà chỉ nhấc chân đạp thẳng vào mặt đối phương, khiến người nọ rớt hai cái răng, thấy Chu Phú vẫn còn tiến tới gần, chỉ đành phải che cái miệng tràn đầy máu tươi, run run rẩy rẩy cầu xin tha thứ:
“Được, hảo hán tha mạng. Nàng ta là một kỹ nữ, huynh đệ ta trả tiền rồi mới. . . . . .”
“Không —— không phải vậy.” Nữ tử bị cưỡng ép thật vất vả mới gặp được cứu tinh, sao chịu được khuất nhục nữa, hoa lê đẫm mưa nói: “Là bọn họ gạt ta nói chỉ muốn nghe một khúc, ta mới bằng lòng cùng ra ngoài, không ngờ nửa đường bọn họ. . . . . .”
Chu Phú không có lên tiếng, gặp phải tình huống như thế, dù bọn họ là khách làng chơi bình thường, hắn cũng không cho phép nam nhân khi dễ nữ nhân như vậy, bàn tay to như gấu giữ chặt gương mặt đầy máu của nam nhân kia, không chờ giải thích đã ném hắn ra ngoài.
“Cám ơn ân công cứu giúp.”
Ba nam nhân thô bỉ nào dám dây dưa nữa, dùng cả tay và chân bò dậy từ dưới đất rồi chạy đi. Nữ tử bị cưỡng ép quay đi sửa sang lại quần áo, liền uyển chuyển phủ phục cảm tạ Chu Phú.
“Đừng khách khí, lần tới cẩn thận một chút.”
Chu Phú thấy đầu hẻm đã có nhiều dân chúng vây quanh chỉ chỉ chõ chõ, thấy tóc tai nàng ta tán loạn, áo rách quần manh, dứt khoát cởi một cái áo khoác xuống đắp lên đỉnh đầu nữ tử, để cho nàng che kín mặt và thân thể, nói:
“Ngươi mau mau trở về đi.”
“Ân công, có thể xin phiền ân công đưa ta về không? Ta đang ở Yêu Nguyệt hiên tại thành tây, bộ dáng ta thế này mà đi ở trên đường, thật sự là hơi sợ.” Âm thanh cô gái kiều mỵ, tư thái dịu dàng, vừa thấy đã thương.
Chu Phú suy nghĩ một lát, thấy nàng ta nói cũng đúng, liền đồng ý.
A Thu dắt ngựa chờ ở đầu hẻm, gặp đám người liền vội chạy qua, liền thấy phò mã nhà hắn cũng đi ra, còn có một nữ nhân nhếch nhác đi theo, trên đầu nữ nhân đang đắp y phục, vừa đúng che đến bắp chân, gương mặt đầy dơ bẩn, nhưng vẫn nhìn ra được tư thế tuyệt thế.
“A Thu ngươi trở về ăn cơm trước đi, ta đưa vị cô nương này trở về.” Chu Phú giương mắt nói với A Thu như vậy.
“Phò mã, người không sao chớ. Đưa nàng ta. . . . Nàng ta. . . . Nàng ta. . . . Nhìn hơi quen mặt. . . .” A Thu muốn lại gần nhìn cô gái kia, lại bị Chu Phú nắm cổ áo, trực tiếp chuyển hướng, đẩy về phía trước nói:
“Không hề quen mặt rồi, mau trở về.”
Nói xong liền nâng nữ tử kia lên ngựa, kéo dây cương rồi đi về phía thành tây, chỉ để lại mình A Thu buồn bực.
Nàng ta thật rất quen mặt. . . . . Không phải là kỹ nữ trong tiệm nào đó chứ. . . .
——— —————— —————— ————————
Đưa người đến Yêu Nguyệt hiên thành tây, Chu Phú vốn định rời đi, lại bị nàng kia níu lấy ống tay áo, nhờ đi vào lấy y phục chung với nàng ta.
Chu Phú cũng cảm thấy áo ngoài của mình không thể rớt ở bên ngoài, vì vậy liền đi theo vào.
Ban ngày thanh lâu không hề nhộn nhịp như buổi tối, nhưng giờ gần trưa, các cô nương đều đang lục tục, thấy Chu Phú thì ai cũng tò mò nằm ở trên lan can ngắm nhìn.
Nữ tử kia có mấy tỷ muội quen thuộc tiến lên hỏi thăm, nữ tử kể lại tình trạng xong, ai ngờ kiếm được rất nhiều đồng minh:
“Đám kia quả thật không phải là người! Lần tới phải cẩn thận chút, trước kia Tiểu Điệp trong lâu chúng ta không phải bị Trương viên ngoại mang đi ra ngoài, rồi cưỡng bức đến chết sao, nghe nói có mười nam nhân lận đó, thời điểm thi thể được trả lại, cả người không còn một chỗ tốt, phía dưới cũng sưng lên đấy.”
“Ta nghe nói, không chỉ là nam nhân, viên ngoại đó còn dùng rất nhiều hình cụ.”
“Hình cụ tính là gì, ta nghe nói ông ta tìm mấy thuần thú sư phiên bang, dạy dỗ Tiểu Điệp như cẩu cả đêm.”
“Thật sao? Sao ta nghe nói, đêm hôm đó không chỉ là nam nhân và hình cụ, ông ta còn tìm vài con mãnh thú làm Tiểu Điệp chứ?”
“. . . . . .”
Chu Phú im lặng nghe ngôn luận lớn mật của những cô nương này, giống như so với ‘Tiểu Điệp’ đó, hôm nay vị cô nương này vốn chẳng có chuyện gì cả. . . . Đây rốt cuộc là thế giới như thế nào?
Chu Phú đi theo cô nương kia tới ngoài cửa phòng của nàng ta, nàng ta bảo hắn chờ ở cửa chốc lát, nàng ta thay y phục xong sẽ ra. Chu Phú đứng chờ ngoài cửa, khiến các cô nương khác nhìn chăm chú và còn châm chọc.
Trong chốc lát, cửa phòng mở ra, Chu Phú xoay người xem, chỉ thấy nữ tử vốn nhếch nhác thay đổi cách ăn mặc xong liền trở nên khuynh quốc khuynh thành đến như vậy, mặt mày hết sức xinh đẹp, hoàn toàn không có chút phong trần nào, liếc mắt nhìn, còn tưởng rằng là khuê các thiên kim nhà nào, sanh ra đã có tướng phú quý.
Thấy Chu Phú ngây người vì dung mạo mình, nữ tử hơi vui mừng cong khóe miệng lên, cúi con ngươi, dịu dàng nói với Chu Phú:
“Ta tên Ngọc Trúc, là hoa đán bán nghệ không bán thân trong lâu, hôm nay được công tử cứu giúp, vô cùng cảm kích, nếu công tử không ngại, kính xin vào bên trong, để cảm tạ. . . .”
Ngọc Trúc còn chưa nói xong, đã nghe Chu Phú cười một tiếng: “Đừng ngại đừng ngại.”
Được Chu Phú đồng ý, Ngọc Trúc nở nụ cười kiều mỵ nhất, kiêu ngạo lại tự tin, trước dung mạo của nàng, chưa từng có một nam nhân nào có thể cự tuyệt.
Mỉm cười ra dấu ‘mời’ với Chu Phú, sau đó, thẹn thùng cúi đầu xuống vừa thấy đã thương.
Chu Phú thấy bộ dáng nàng ta, liền cười ngu ngơ lần nữa, bước dài vào trong phòng cô nương Ngọc Trúc.
Tỷ muội của Ngọc Trúc cười ầm lên, bảo kẻ sai vặt chuẩn bị rượu và thức ăn, đang muốn đóng cửa phòng, thì lại thấy Chu Phú cầm áo ngoài của mình vội vội vã đi ra.
“Công tử sao thế?” Ngọc Trúc hơi kinh ngạc, không biết Chu Phú muốn làm gì.
Chu Phú cười giơ giơ y phục trong tay, vừa mặc vừa nói: “Tự ta đi vào lấy ra, lần tới ngươi ra cửa cẩn thận một chút, ta đi nha.”
“. . . . . . Công tử muốn đi? Không ở lại?” Ngọc Trúc khó có thể tin, trước dung mạo tuyệt thế của nàng, tại sao có thể có nam nhân không biết phong tình như thế.
Nàng gọi hắn vào bên trong, đâu phải bảo hắn tự cầm quần áo.
Lòng tràn đầy mong đợi Chu Phú hồi tâm chuyển ý, nói cho nàng biết tất cả là hắn đang nói giỡn, nhưng ai biết lời kế tiếp của Chu Phú, lại đẩy cô nương Ngọc Trúc vào vực sâu, chỉ nghe hắn nghiêm nghị nói: “Không ở lại, ta muốn trở về ăn cơm.”
“. . . . . .”
Ăn cơm? Hắn chỉ vì ăn cơm, liền cự tuyệt một mỹ nhân tuyệt sắc như nàng? Kiêu ngạo tự ái trước giờ, bị một kích đánh tan nát, cô nương Ngọc Trúc cắn nát răng ngà cũng không kéo lại bước chân muốn về ăn cơm của Chu Phú được.
Chúng cô nương trong Yêu Nguyệt hiên đều thổn thức. . . . . .
——— ————————— ———
Khi Chu Phú trở lại Luật Cần quán, đã qua buổi trưa, thời gian ăn cơm nghiêm chỉnh đã sớm qua, hắn chỉ tìm được ít thứ trong phòng bếp để lót bụng.
Cầm hai cái bánh bao trắng trong tay, Chu Phú vừa đi trong quán vừa ăn, nhìn dáng vẻ này, tiểu hoàng đế sợ là còn chưa rời đi, đang muốn tìm địa phương thoảim ái ngồi xuống, lại chạm mặt đại nhân giám thị.
“Đại phò mã? Ngài đi nơi nào thế, trưởng công chúa đã tới một lúc rồi. Lúc nãy còn hỏi đến ngài đấy.” Đại nhân giám thị nhìn bánh màn thầu trong tay Chu Phú, gấp gáp nói.
Chu Phú nghe được ba chữ ‘ trưởng công chúa ’, cũng không để ý miệng đầy vụn bánh màn thầu, cực kỳ ngạc nhiên và vui mừng nói:
“Nương tử tới rồi? Nàng ở nơi nào? Ta đi tìm nàng.”
Đại nhân giám thị phất tay gạt vụn bánh ra, cực kỳ ghét chỉ chỉ hướng Trung Cổ đường:
“Là ở chỗ đó, đang nói chuyện với hoàng thượng và nhị phò mã đấy.”
Chu Phú tràn đầy vui mừng đi tới Trung Cổ đường, lại bị ngăn ở ngoài cửa, cũng may Ngọc Khanh nhìn thấy hắn, giải vây thay hắn, Chu Phú mới có thể vào bên trong.
“Nương tử, sao nàng lại tới đây?”
Trong Trung Cổ đường, chỉ thấy tiểu hoàng đế và nhị phò mã đứng ở chính giữa, Trì Nam ngồi xếp bằng ở phía sau bàn sách, vùi đầu xem gì đó, lạnh lùng không nói chuyện, cho đến khi nghe âm thanh Chu Phú, nàng mới ngẩng đầu lên.
Chu Phú liều mạng vọt tới trước mặt Trì Nam, ức chế không được sự hưng phấn vì không cần chờ đến tối mới gặp được nương tử, ôm Trì Nam liền muốn hôn, lại bị nhị phò mã Liễu Liên hung dữ ngăn lại:
“Ngươi càn rỡ, mau buông công chúa ra.”
Trì Nam lạnh lùng liếc Liễu Liên một cái, hắn liền lúng túng im lặng, Trì Nam từ trong ngực lấy khăn gấm ra , lau sạch vụn bánh màn thầu bên môi giùm Chu Phú, đáp:
“Ta nghe nói trong Luật Cần quán hết sức náo nhiệt, liền đi tới xem chút.” âm thanh Trì Nam không cao không thấp, lại đủ để uy hiếp tất cả.
Tiểu hoàng đế lo lắng xoắn vạt áo trước mặt, không còn vẻ phách lối lúc sáng sớm nữa.
Nhị phò mã Liễu Liên thì lại khó hiểu vì sao trưởng công chúa luôn lạnh lùng với người khác, lại chỉ dịu dàng với Chu Phú.
“A, vậy nàng xem đi, hôm nay ta về trễ, ăn xong liền phải đi ra ngoài, không thể ở với nương tử.” Chu Phú đàng hoàng nói.
Trì Nam ôn hòa gật đầu một cái, nói: “Đi đi.”
Sắc mặt ôn hòa của trưởng công chúa Trì Nam, đừng nói là tiểu hoàng đế và nhị phò mã, cho dù cả đế quốc cũng không có ai thấy, vậy mà sắc mặt này lại chỉ hiện ra với tên thất phu kia, sao không khiến người khác bất bình?
Nhị phò mã Liễu Liên nhìn chằm chằm Chu Phú với vẻ mặt hạnh phúc, uống nước trà của nương tử, âm thầm siết chặt quả đấm tràn đầy mồ hôi lạnh. . . . .