Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc

Chương 12: Bao Lì Xì



Kết quả là, trong tiếng gầm gừ của Phàm, Tu Tâm trở lại chùa Thanh Thủy còn chưa đến nửa ngày đã bị đuổi xuống núi.

Phía sau cậu là đám người nhịn xuống nước mắt không dám kêu rên, chỉ có thể từ xa nhìn theo — Tu Tâm sư huynh anh mau trở về a! Chúng em không thể tự chịu đựng được.

Trong tiếng khóc thầm lặng của các đệ tử, trưởng lão chùa Thanh Thủy đi đến bên cạnh Phàm hỏi ông: “Bồ Đề vốn không cây, gương sáng cũng không phải đài. Lúc đầu không một vật, nơi nào gây bụi bặm?, Tu Tâm trời sinh ngộ tính tốt, ông cần gì nhất định phải đuổi nó xuống núi nhập thế? Ông không sợ nó không trở lại nữa, bị ai bắt cóc sao? “

“Nó dám?!” Phàm dùng thiền trượng trong tay mình gõ gạch tức giận nói: “Ai dám đem Tu Tâm bắt đi? Ông già này đánh gãy chân chó của gã! “

Trưởng lão nhìn ông thật sâu, sau đó nói: “Ông vốn không biết thân thế Tu Tâm, đột nhiên mới phát hiện giáo dục của mình có vấn đề đối Tu Tâm. Sau khi tước đoạt thời thơ ấu của nó cảm thấy trong lòng có thẹn, cho nên mới cố ý muốn cho nó một lần nữa cảm thụ thế giới này? “

“……” Phàm thật lâu không nói gì, nửa ngày sau vịt chết mỏ vẫn còn cứng cứng rắn biện giải: “Ông cũng không phải chưa từng điều tra qua, cha mẹ ruột của nó đối xử với đứa nhỏ bị ôm nhầm kia có bao nhiêu tốt! Thật sự là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ hóa. Thằng nhóc kia tên là Sở Ý đúng không? Cậu ta từ nhỏ muốn cái gì thì có cái đó, cho dù sau này cậu ta lớn lên muốn tiến vào giới giải trí, cha mẹ Sở gia đều làm chỗ dựa cho cậu ta, còn mở đường cho cậu ta. Vốn Tu Tâm cũng có thể như vậy thiên kiêu vạn sủng lớn lên…”

“Đáng tiếc rơi vào tay ông đúng không?” Trưởng lão không khách khí thay ông nói xong thuận tiện quở trách ông: “Ông nhìn ông xem, Tu Tâm mới 2, 3 tuổi đi đường còn không vững, ông muốn người ta đi theo ông đứng tấn, lớn lên một chút càng không được, từ nhỏ đến lớn ông buông tha cho Tu Tâm một ngày nghỉ sao? Những hòa thượng nhỏ khác đều có quạt, ra quấy rối móc tổ chim, Tu Tâm thì sao? “

Trưởng lão càng nói càng cảm thấy Phàm thật không phải là người: “Ông cho rằng Tu Tâm thật sự trời sinh lục căn thanh tịnh cái gì cũng không có hứng thú, ngay cả nhìn thấy cha mẹ ruột cũng không có tình cảm gì khác, một lòng cải đạo theo Phật môn sao? Đó là nó không thử bất cứ điều gì như một đứa trẻ! Nó không biết cái gì gọi là tình thân ấm áp, không biết cái gì gọi là vui vẻ du ngoạn! Từ nhỏ đến lớn, ngay cả miếng kẹo ông cũng không nỡ cho nó ăn. “

“Nó bởi vì bị ôm nhầm cho nên mới mất đi cha mẹ ruột với cuộc sống công tử nhà giàu của mình mà thôi, nào ngờ còn rơi vào tay ông, một ngày của người bình thường cũng chưa từng trải qua! ” Trưởng lão càng nói càng cảm thấy căm phẫn.

Mà Phàm càng nghe càng cảm thấy xấu hổ, cuối cùng ông chép thiền trượng trong tay mình lên, muốn trực tiếp đưa trưởng lão đến trước mặt Phật tổ.

Tu Tâm còn không biết trưởng lão vì cậu trượng nghĩa xuất đầu sẽ bởi vậy mà bị siêu độ vật lý, lúc này lại một lần nữa bị đuổi xuống núi, không có chỗ để đi, cậu quyết định tìm một khách sạn trước.

“Xin chào, một phòng đơn một đêm 110.”

“Giúp tôi mở một phòng đi.” Tu Tâm sau khi lấy chứng minh thư ra muốn ra móc tiền, kết quả lúc này mới nhớ ra trên người mình chỉ có một tấm thẻ tiết kiệm chứa thù lao và một ít tiền lẻ, nhưng xung quanh hình như lại không có ngân hàng và máy ATM.

Không đúng, trên người cậu kỳ thật còn có tiền.

Một lát sau, quầy lễ tân trơ mắt nhìn Tu Tâm lấy ra một phong bao lì xì từ trong túi áo.

Cái bao lì xì này đã có chút nhăn nhúm, nhưng độ dày không giảm, phía trên đầu hổ in màu vàng cũng vẫn rất đáng yêu. Tu Tâm mở ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy bên trong đầy tiền trăm tệ.

Nghĩ đến bộ dáng Kinh Huy đưa bao lì xì, cậu không hiểu sao có chút muốn cười.

Cậu lấy ra những tờ tiền màu đỏ từ phong bì màu đỏ của mình và một mảnh giấy được đưa ra cùng lúc.

Tu Tâm lẹ mắt nhanh tay dùng ngón tay kẹp nó lại, cậu mở ra nhìn, thấy được một chuỗi số, giống như là… Số điện thoại.

Phong bao lì xì này do Kinh Huy đưa cho cậu, dãy số này là của ai đúng thật không thể nghi ngờ.

Tu Tâm không khỏi nhớ tới dáng vẻ lúc cậu ở đoàn phim, Kinh Huy tìm cậu muốn xin phương thức liên lạc. Ví dụ như khi có cửa hàng bánh ngọt có một món điểm tâm đã bán hết cần đặt trước, Kinh Huy sẽ giả vờ bảo Tu Tâm lưu lại phương thức liên lạc cho cửa hàng.

Tiếc rằng mặc dù là một thanh niên đang ở thế kỷ 21, nhưng Tu Tâm lại chỉ có một cái điện thoại nắp gập của người già chỉ dùng để gọi điện thoại, hơn nữa bởi vì cậu xuống núi quá vội vàng, điện thoại người già này còn bị rơi vào trong chùa Thanh Thủy.

Đối mặt với cách tiếp cận của Kinh Huy, lần nào Tu Tâm cũng lo lắng, hắn lại mở đề tài này, thẳng đến khi cậu đóng máy rời khỏi tổ hai người cũng không thay đổi phương thức liên lạc.

Không ngờ Kinh Huy lại đem số điện thoại của mình giấu ở trong bao lì xì…

Trong thực tế, cuộc sống hiện đại không có điện thoại thực sự có rất nhiều bất tiện, cũng may Tu Tâm trong khoảng thời gian này không chịu ảnh hưởng gì.

Chủ yếu là lúc cậu vừa xuống núi vẫn đi theo người Sở gia, không có chỗ nào cần gọi điện thoại. Đợi đến khi cậu rời khỏi Sở gia đã gia nhập đoàn làm phim《Hiệp sĩ》, lại gần như không lúc nào không ở cùng Kinh Huy.

Lúc muốn quay, Kinh Huy sẽ tới đón cậu đến đoàn phim, không cần Tu Tâm chờ thông báo. Lúc ăn cơm trợ lý Kinh Huy sẽ giúp bọn họ thanh toán trước, sau đó mới bảo Tu Tâm đưa tiền mặt cho hắn.

Cho đến khi nhìn thấy tờ giấy này, Tu Tâm mới phát hiện mình thế mà được Kinh Huy chăm sóc nhiều như vậy. Cậu cảm thấy có chút không thể tin nổi, bởi vì từ trước đến nay cậu với người khác khách khí xa cách, coi như là “chăm sóc”, bình thường cũng là cậu chăm sóc người khác.

“Quý khách?” Nhìn Tu Tâm lâm vào trầm tư, lễ tân không nhịn được lên tiếng gọi.

Tu Tâm lấy lại tinh thần ngượng ngùng nhét tờ giấy kia vào trong bao lì xì, sau đó mới đưa tiền và chứng minh thư cho lễ tân: “Xin chào, giúp tôi mở một phòng đơn. “

Lễ tân thành thạo mở phòng cho cậu, đưa cho cậu một thẻ phòng.

Sau khi Tu Tâm nhận lấy thẻ phòng, suy nghĩ một chút vẫn nhìn lễ tân hỏi: “Đúng rồi, tôi quên mang theo điện thoại, có thể mượn điện thoại khách sạn của chị không?”

Mặc dù có điện thoại cố định trong phòng khách sạn, nhưng trong hầu hết các trường hợp, họ chỉ có thể sử dụng cho các cuộc gọi bên trong.

“Có thể.” Lễ tân nghe lời di chuyển điện cố định đến trước mặt Tu Tâm.

Tu Tâm cầm lấy ống nghe, nhưng không gọi số điện thoại trên tờ giấy, mà gọi đường dây nóng đối ngoại của chùa Thanh Thủy.

Theo một trận Phạn âm qua đi, trong ống nghe truyền đến thanh âm của một nam nhân: “A Di Đà Phật, chùa Thanh Thủy hết lòng phục vụ ngài, xin hỏi thí chủ có nhu cầu gì? Chùa có thể cung cấp các dịch vụ như thay thế dâng hương, thay thế quyên góp, phục vụ tận nhà.”

Tu Tâm không ngờ đường dây nóng đối ngoại của chùa nhà mình lại có phong cách này, cậu cứng giọng một hồi mới nói: “Là anh, Tu Tâm. “

“Tu Tâm sư huynh! ” Đầu ống nghe đầu tiên theo bản năng kinh hô thành tiếng, sau đó mới phản ứng lại hạ thấp thanh âm nói: “Tu Tâm sư huynh bây giờ anh đang ở đâu? Không biết vì sao phương trượng cố ý cho anh xuống núi, còn nói với chúng em nếu như anh lại về núi lập tức để chúng em ngăn anh lại. Nếu như có ai thả anh, sẽ đuổi chúng em cùng anh xuống núi!”

Phàm đã làm đến mức này, hai mắt Tu Tâm khép hờ, nhìn không thấy rõ biểu cảm trong đó, cậu chỉ lạnh nhạt nói: “Biết rồi, vậy sáng mai em giúp anh đưa điện thoại của anh đến đây đi, anh ở khách sạn Xuân Hoa đường năm bốn. “

“Thì ra sư huynh quên mang điện thoại, nói sao lúc trước gọi điện thoại cho anh không có người nghe, ở trong phòng anh sao? Được rồi, sư huynh, sư huynh chờ mai em đi tìm anh. “

Sau khi cúp điện thoại, Tu Tâm nhìn lễ tân cười nói “Cảm ơn” mới cầm thẻ phòng lên lầu.

Sau khi cậu đi cũng không biết sau khi lễ tân nhìn thấy nụ cười của mình, nước miếng từ khóe miệng nhan cẩu chảy ra.

Nhưng mà lễ tân luôn cảm thấy Tu Tâm có chút quen mắt, cho đến khi cô mở điện thoại mò cá (ý chỉ hành vi lười biếng), vừa nhìn cô mới nhớ ra mình mới ăn một nửa dưa……

Cứu mạng, cô đây đụng phải chủ dưa a! Sau khi nhận thức được, lễ tân mới tỉnh táo lại, con ngươi chấn động. Tuy rằng hình ảnh trong hot search đều có chút mơ hồ, nhưng khuôn mặt Tu Tâm thật sự quá có độ phân biệt!

Người qua đường đối với chủ dưa không quá hứng thú, nhưng quả dưa này còn liên quan đến Kinh Huy và Liên Bách.

Bản thân Liên Bách là tiểu sinh lưu lượng không cần phải nói nhiều, Kinh Huy thân là một đạo diễn lớn chưa từng xuất hiện trước công chúng nhưng độ hot cũng không thấp. Thêm vào đó có người giúp đỡ, bấm vào xem #Người mới thượng vị như thế nào#, sau một buổi chiều hot search này, còn treo trên bảng xếp hạng.

Đề tài này vô cùng hot ở quảng trường, lễ tân phát hiện bên trong dân mạng bình luận càng phát ra khó coi. Nhưng lễ tân nhớ lại nụ cười Tu Tâm, cảm thấy Tu Tâm không phải người như vậy — bởi vì khí chất trên người cậu quá mức sạch sẽ.

Hơn nữa một con chim hoàng yến có rất nhiều kim chủ sẽ đến ở loại khách sạn nhỏ vừa rách nát vừa cũ này sao? Lễ tân không chút khách khí chửi bới khách sạn nơi mình làm việc, sau đó căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong giới fan của cô suy đoán ra, có người mua nhiệt độ bôi đen muốn bạo lực mạng cậu!

Lễ tân vì thế đăng một weibo nói: Trong đống ảnh này động tác thân mật cũng không có, tốt xấu gì cũng lấy ra hình ảnh càng thêm bạo bạo một chút rồi lại đổ oan người ta chứ? Không thể không thắc mắc, sẽ không có người thật sự không biết bịa đặt vu oan có thể bị kiện đúng không?

Weibo của cô nhanh chóng xuất hiện trên quảng trường đề tài, là weibo duy nhất bênh vực cho Tu Tâm. Sự xuất hiện của cô thực sự chói mắt, lập tức khiến cư dân mạng khác lên tiếng chỉ trích.

【À rống? Cuối cùng đã nghĩ đến thủy quân? 】

【Công lý tuy trễ nhưng đến, không thấy người tung tin là chứng nhận trong ngành sao? Người ta trong ngành còn không hiểu nhiều hơn cô sao? 】

……

Dùng một nụ cười đã đem cô gái nhỏ nhà người ta câu mất xung phong hãm trận, Tu Tâm hoàn toàn không biết gì mà chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến sáng hôm sau khi đến trả phòng, cậu nhìn thấy quầng thâm nặng nề trước mắt lễ tân còn quan tâm: “Tối qua chị vẫn làm nhiệm vụ không nghỉ ngơi sao? Thật sự quá vất vả. “

Sau một đêm chiến đấu, nghe được sự quan tâm của Tu Tâm lập tức cảm thấy mình một lần nữa tươi tỉnh, cũng cảm thấy một đêm phấn đấu của cô vô cùng đáng giá.

Cô dùng một ánh mắt tràn ngập yêu thương và đau lòng nhìn Tu Tâm: “Không vất vả không vất vả, dù sao chị trực đêm vốn không thể ngủ. Ngược lại, cậu… Cậu yên tâm, không cần phải quan tâm đến những kẻ bôi đen trêm mạng, cậu chắc chắn sẽ nổi! “

Tu Tâm nghe được như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn lễ phép gật đầu đáp: “Ừm… Chị nói đúng? “

Mãi đến khi nhìn thấy sư đệ đưa điện thoại cho cậu, Tu Tâm mới hỏi: “Trên mạng đã xảy ra chuyện gì liên quan đến anh sao? “

“Không có a? Làm sao vậy sư huynh? “

Tuy rằng trong chùa có rất nhiều hòa thượng cũng sẽ lén lút chơi điện thoại di động, không ít hòa thượng còn có weibo chứng nhận với tài khoản công khai, nhưng tin đồn giải trí hiển nhiên không nằm trong phạm vi tham gia của bọn họ.

Tu Tâm thấy không hỏi ra đáp án gì lắc đầu nói: “Quên đi, chắc là không có chuyện gì đâu. “

” A…” Sư đệ nhìn Tu Tâm suy nghĩ một chút vẫn hỏi: “Vậy sư huynh tiếp theo anh muốn đi đâu, muốn trở lại ở cùng cha mẹ ruột của anh sao?”

“Không.” Tu Tâm nhìn dáng vẻ của mình chiếu rọi trên ô cửa sổ bên đường, nói: “Anh muốn đi đóng phim, làm diễn viên. “

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay muốn làm cả ngày nhưng lại sợ không nắm được quy mô để dọa tất cả mọi người. Vì vậy chúc mọi người một ngày cá tháng tư vui vẻ!

Mình để lại bình luận trong chương này để gửi một phong bì nhỏ màu đỏ cho mọi người, mong mọi người có một cuộc sống hạnh phúc, hiếm khi hồ đồ ~ Bắn tim!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.