Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính

Chương 37: Lo lắng​



Thật ra cuộc sống đại học của Khương Mạt Lỵ cũng không hề đặc sắc như Hoắc Tự Hàn tưởng tượng.

Khương Mạt Lỵ cũng không muốn đến lúc tốt nghiệp lại gặp khó khăn, cho nên mỗi ngày đều dành thời gian để nghiêm túc học tập, lại còn tập yoga, không chỉ như vậy, cô còn tham gia hoạt động trong câu lạc bộ, cô cũng thường xuyên đến những buổi tụ hội dành cho du học sinh đến từ Cảnh Thành để tạo quan hệ, thật sự cũng không tính là nhẹ nhàng.

Khương Mạt Lỵ cũng không muốn làm một phú nhị đại chỉ ngồi ăn rồi chờ chết, cho nên tất nhiên là phải làm phong phú kỹ năng, mở rộng kiến thức của chính mình, không phải sao, hôm nay cô lại cùng bạn bè đi nghe một buổi kịch nói đây.

Người khác đều nghĩ làm thiên kim tiểu thư rất dễ dàng, làm bình hoa cũng rất dễ dàng, chỉ cần có một khuôn mặt xinh đẹp là đủ rồi. Nhưng thật ra thì không phải như vậy, ngay cả đối với idol hay minh tinh thì bây giờ mọi người yêu cầu cũng rất cao, không chỉ đơn giản là có giá trị nhan sắc, mà còn ph có phải có trình độ nghiệp vụ tốt.

Sau này cô cũng sẽ gả cho một người môn đăng hộ đối, hiện tại cô còn chưa kết hôn, chưa có lấy chồng, cho nên những buổi tiệc xã giao giữa các quý bà với nhà họ Khương cũng không tới phiên cô tham dụ, chuyện đó sẽ do mẹ và bác dâu cả quan tâm. Nhưng khi cô kết hôn, lập gia đình, thì cô cũng phải tham gia vào những hoạt động xã giao như vậy. Nếu như đại não trống trơn, trình độ tri thức không đủ thì quá mất mặt.

Lúc Khương Mạt Lỵ ngồi trên xe trở về, cô nhận được một cuộc điện thoại của một người mà cô không thể tưởng tượng được.

Đó chính là số điện thoại riêng của Hàn Vân Nguyệt, lúc nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, cô còn tưởng chính mình đang nhìn nhầm, vội vàng ấn nút nhận: “Chị Nguyệt, sao chị lại gọi điện thoại cho em vậy? Bây giờ trong nước đã là ba bốn giờ sáng đó.”

Hàn Vân Nguyệt bật cười: “Chị không ở trong nước, chị đến nước Anh xử lý chút việc. Vừa mới xuống máy bay đây, nhớ ra em cũng đang du học ở Anh nên gọi điện thoại cho em.”

Cái này thật khiến Khương Mạt Lỵ kinh ngạc: “Chị Nguyệt, chị bay đến Anh sao? Không phải chị còn đang bị bệnh sao?”

Tổng tài như Hàn Vân Nguyệt, nếu nói ra thì, chị ấy còn bận bịu hơn bác cả của cô, nhưng mà bởi vì còn trẻ, cho nên thể lực cũng theo kịp. Nhưng rõ ràng chị ấy còn đang bị bệnh, thế mà còn phải sang Anh công tác, chỉ với loại tinh thần này đã đủ để làm Khương Mạt Lỵ bội phục. Lúc cô bị cảm mạo nóng sốt, cả người đều mê man, chỉ muốn nằm trên giường đến trời sập đất nức, người nào muốn cô phải ngồi mười mấy tiếng trên máy bay đi làm việc thì người đó chính là kẻ thù của cô.

Hàn Vân Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Là chuyện mà chị nhất định phải đến xử lý, vả lại bây giờ chị đã tốt hơn nhiều rồi.”

Những tình huống quan trọng thế này, cô nhất định phải tự mình đến xử lý mới yên tâm, dù cô biết bây giờ đôi cẩu nam nữ kia cũng chưa làm ra chuyện gì, nhưng cô cũng không yên lòng, chính là bởi vì mất đi cho nên mới biết quý trọng.

Suy nghĩ kỹ một chút, sở dĩ cô cảm thấy vô cùng thống khổ, thật ra cũng không chỉ là do hai người kia phản bội, quan trọng nhất vẫn là do sống lưng của cô bị người khác đánh bại.

Chỉ cần sự nghiệp của cô vẫn còn, cô cũng sẽ không thống khổ, cô sẽ có phương hướng để nỗ lực, thậm chí.. Những cái được gọi là phản bội đó đều không có ý nghĩa gì.

Cô là cường giả, là kẻ mạnh, cần gì phải câu nệ mà cùng tiểu nhân đấu đến đấu đi chứ? Những dã tâm cùng mộng tưởng mà đời trước không hoàn thành, đời này cô sẽ hoàn thành tất cả. Về phần những người khác, cứ đợi cô làm xong chuyện lớn, cô sẽ rút ra chút thời gian đến làm cho bọn họ biết, tùy ý chà đạp cùng phản bội tình cảm của cô sẽ có hậu quả gì.

“Chị Nguyệt, chị muốn ở khách sạn nào?” Khương Mạt Lỵ nghĩ nghĩ, nói thêm: “Nếu như chị còn chưa đặt phòng thì có thể tới bên này của em nè. Chỗ này rất rộng rãi, có mấy gian phòng cho khách, giao thông cũng rất thuận tiện, với lại cũng chỉ có một mình em ở thôi.”

Khương Mạt Lỵ biết những người giống Hàn Vân Nguyệt, bình thường đi công tác thì thư ký đã sớm đã đặt khách sạn, hơn nữa, chị ấy chắc cũng không muốn tới nhà người khác sống. Nhưng mà lời khách khí thì vẫn phải nói, chí ít sẽ khiến cho quan hệ của hai người trở nên thân cận hơn, cũng sẽ làm cho Hàn Vân Nguyệt cảm thấy, cô không coi chị ấy là người ngoài.

Khương Mạt Lỵ đã làm tốt tâm lý chuẩn bị đón nhận lời từ chối nhã nhặn của Hàn Vân Nguyệt, không nghĩ tới chị ấy thế mà lại đồng ý.

Sau khi thăm bệnh Hàn Vân Nguyệt trở về, Khương Mạt Lỵ cũng phát hiện hình như mọi chuyện đều đang chạy theo một hướng mà cô không thể tưởng tượng nổi, không ai có thể nghĩ tới, hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Cô chắc chắn chính mình cùng Hàn Vân Nguyệt cũng không có gặp nhau, không có giao thoa gì, chỉ là từng gặp mặt vài lần trong các buổi tụ hội. Mặc dù cô từng muốn ôm đùi, nhưng cũng không hề thành công, nói thật ra thì cô và Hàn Vân Nguyệt chỉ là người lạ, mà bây giờ, Hàn Vân Nguyệt lại chủ động tạo dựng quan hệ với cô?

Khương Mạt Lỵ biết rằng hình như chuyện này đang phát triển theo hướng không được bình thường, nhưng cô cũng không có cách nào cự tuyệt, chủ yếu là cô nghĩ đến nát óc, cũng không nghĩ ra bản thân cô có cái gì đáng giá để Hàn Vân Nguyệt lợi dụng cả.

Tất nhiên, quan trọng nhất chính là, cô thu được điểm hảo cảm của Hàn Vân Nguyệt cho nên cô biết chị ấy không có ác ý.

Nhưng mà đến cùng là bởi vì nguyên nhân gì thì cô cũng không thể hiểu rõ.

Quả nhiên Hàn Vân Nguyệt nhanh chóng đến nơi ở của Khương Mạt Lỵ. Trước khi người đến, Khương Mạt Lỵ cũng thu dọn qua phòng cho khách một chút.

Bây giờ cô đang sống trong căn biệt thự là bất động sản của cô. Năm mười bảy tuổi, khi đã xác định sẽ đến nước Anh du học, ba mẹ cô liền cố ý đi một chuyến tới Anh để mua căn biệt thự này cho cô, xem như là quà tặng vào lễ trưởng thành, cũng coi như là tìm cho cô một nơi ở khi đi du học.

Khương Mạt Lỵ rất biết cách nói chuyện, hàn huyên với Hàn Vân Nguyệt một lúc lâu, cô biết chị ấy bị lệch múi giờ sẽ rất mệt mỏi cho nên cô lặng lẽ cho một viên thuốc ngủ được mua từ hệ thống vào ly sữa bò rồi mang cho chị ấy.

Sau khi tiếp xúc với Hàn Vân Nguyệt cô mới phát hiện, chị ấy thật sự quá vất vả, rõ ràng bệnh còn chưa khỏi, bây giờ lại còn đi công tác, nếu như ngủ không ngon thì chẳng phải sẽ càng mệt mỏi hơn hay sao?

Hàn Vân Nguyệt cũng nghĩ rằng tối nay cô sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ, chỉ vừa nằm lên giường, trong mũi đều là mùi thơm nhàn nhạt, chưa đầy một lát cô đã cảm thấy cơn buồn ngủ mãnh liệt ùa tới.

Một giấc này ngủ rất trầm, cũng rất ngon, khi Khương Mạt Lỵ rời giường cô còn chưa tỉnh.

Bình thường bữa sáng của Khương Mạt Lỵ chỉ là ăn vài miếng bánh mì ngũ cốc, uống một ly sữa bò. Lúc đang uống sữa bò, cô bỗng nhiên nghĩ đến, Hàn Vân Nguyệt còn chưa khỏi bệnh, nếu để chị ấy ăn bánh mì ngũ cốc thì cũng không tốt. Mà hôm nay cô có tiết học, dì giúp việc cũng biết cho nên buổi trưa dì ấy mới đến quét dọn vệ sinh, bây giờ cũng không thể bởi vì có khách mà lại gọi dì ấy tới sớm để làm bữa sáng được nhỉ?

Khương Mạt Lỵ vào phòng bếp tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một túi mì sợi.

Trong tủ lạnh còn có vài quả trứng gà.

Mặc dù Khương Mạt Lỵ không thường xuyên vào bếp, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có kỹ năng sinh hoạt. Đem nước nấu sôi, lại bỏ mì sợi vào, thêm chút muối, đánh trứng gà cho vào, đã xong!

Mì sợi còn chưa có nấu xong, đã có người nhấn chuông cửa.

* * *

Đứng trước cửa, Hoắc Tự Hàn vẫn có chút lo lắng. Sáng hôm nay anh xem tin tức mới phát hiện, hôm qua bên trường học của Khương Mạt Lỵ có người gây chuyện, cũng làm một vài học sinh bị thương, thấy vậy anh vội vàng gọi điện thoại cho Khương Mạt Lỵ nhưng cô lại không nhận. Cho nên mới sáng sớm anh đã lái xe từ khách sạn chạy tới biệt thự.

Từ bên trong Khương Mạt Lỵ nhìn màn hình thì thấy Hoắc Tự Hàn đang đứng trước cửa biệt thự, cô có chút ngốc, nhớ lại một chút, hình như bọn họ hẹn ngày mai mới gặp mặt mà.

Cô vẫn ấn nút mở cửa cho anh đi vào: “Tại sao anh lại tới đây?”

Hoắc Tự Hàn nặng nề nói: “Sao cô không nhận điện thoại?”

Khương Mạt Lỵ “Ồ” một tiếng rồi trả lời: “Điện thoại đang sạc pin trong phòng ngủ trên lầu. Xảy ra chuyện gì sao?”

Lúc này Hoắc Tự Hàn mới thở dài một hơi: “Không có việc gì.”

Không có việc gì mà sáng sớm đã chạy tới, lại còn mang theo bộ dáng hùng hùng hổ hổ? Thế này mà nói là không có việc gì?

Nhìn thấy dáng vẻ này của anh cô còn tưởng là tận thế đến rồi đó!

Khương Mạt Lỵ nhớ ra mình còn đang nấu mì trên bếp, cô cũng không nói chuyện với Hoắc Tự Hàn nữa mà trực tiếp đi vào phòng bếp. Phòng bếp của cô được thiết kế theo dạng mở cho nên Hoắc Tự Hàn cũng vội vàng đi theo.

Lúc nhìn thấy Khương Mạt Lỵ đang nấu mì sợi, anh không chỉ kinh ngạc, mà còn giống như đang nhìn thấy người ngoài hành tinh: “Cô.. Đang nấu mì sợi?”

Khương Mạt Lỵ nhẹ gật đầu: “Đúng vậy. Chắc anh cũng chưa ăn sáng nhỉ? Anh có muốn ăn một chút không?”

Tốt xấu gì Hoắc Tự Hàn vẫn còn nhớ rõ yêu thích của Khương Mạt Lỵ.

Cô không thích ăn mì. Bữa sáng bình thường cũng chỉ ăn bánh mì, uống sữa tươi, tối đa cũng chỉ uống một bát cháo, thế mà bây giờ lại nấu mì, hình ảnh này nhìn thế nào cũng không thấy hài hòa chút nào.

Hoắc Tự Hàn lập tức nhận ra điều không thích hợp, anh không trả lời Khương Mạt Lỵ mà xoay người nhìn thoáng qua phòng khách, nhìn thấy trên bàn có cặp công văn cùng hai ly nước, phản ứng đầu tiên của anh chính là dùng loại giọng điệu không tốt hỏi: “Có người khác ở đây?”

Khương Mạt Lỵ gật đầu: “Đúng vậy.”

Vì sợ anh bổ não quá nhiều, cô bổ sung thêm một chữ: “Nữ.”

Sắc mặt Hoắc Tự Hàn cũng không có bởi vì lời giải thích này mà chuyển biến tốt, anh nhìn chằm chằm cô, chau mày nói: “Cô vì người khác mà xuống bếp nấu đồ ăn sáng?”

Ánh mắt quen thuộc này.

Khương Mạt Lỵ “Ừ” một tiếng: “Mấy ngày trước chị ấy bị bệnh, còn chưa khỏi, vừa vặn trong phòng bếp còn mì sợi nên tôi nấu cho chị ấy một tô mì. Đây là đạo đãi khách mà.”

Hoắc Tự Hàn rất muốn nói, từ trước tới giờ cô đều chưa từng xuống bếp nấu bữa sáng cho tôi.

Anh cũng rất muốn nói, tôi cũng vừa bị bệnh.

Nhưng mà anh biết anh không thể nói.

Thế là chỉ có thể nói một câu: “Vừa nãy không phải cô hỏi tôi đã ăn sáng chưa hay sao?”

Khương Mạt Lỵ còn tưởng là Hoắc Tự Hàn sắp phát tác, không nghĩ tới bỗng nhiên anh lại đổi chủ đề, cô sững sờ gật đầu.

“Vậy tôi trả lời, tôi chưa ăn, tôi cũng muốn một phần.”

* * *

Sau khi Hoắc Tự Hàn ăn xong một tô mì sợi, lại hỏi: “Trong nồi còn không?”

“…”

“Tôi vẫn chưa ăn no.”

Cứ như vậy, Hoắc Tự Hàn một mình ăn hết nồi mì sợi do cô nấu.

Khương Mạt Lỵ cũng không biết chính mình có nên cao hứng hay không? Đây chẳng phải là gián tiếp chứng minh tài nấu nướng của cô hay sao?
Cô không còn gì để nói.

“Vậy bạn tôi sẽ ăn cái gì đây?”

Hoắc Tự Hàn rất bình tĩnh: “Chuyện đó không phải liên quan đến tôi.”

Khương Mạt Lỵ cũng không có cách nào, một túi mì sợi kia vốn cũng không nhiều, bây giờ cũng đã bị Hoắc Tự Hàn ăn vào trong bụng. Nhưng mà không sao, trong tủ lạnh vẫn còn trứng gà, hai cái trứng gà, lại thêm một ly sữa bò chắc là cũng đủ rồi. Cô thấy Hàn Vân Nguyệt cũng không phải là người ăn nhiều.

Cô cũng không dám tùy tiện chiên trứng gà, cô cảm thấy chuyện đó có độ khó quá cao, còn có nguy cơ bị dầu nóng làm bỏng tay.

Trứng gà luộc là đơn giản nhất, sau khi nước sôi thì đem trứng gà bỏ vào là được rồi.

Khương Mạt Lỵ lấy trứng gà trong tủ lạnh ra, vừa mới chuẩn bị bỏ vào nồi nước đang sôi, bỗng nhiên Hoắc Tự Hàn gọi cô một tiếng, ngăn cản hành động của cô.

Anh lấy hai quả trứng gà đang nằm trong tay cô, rồi tự mình bỏ vào trong nồi.

Khương Mạt Lỵ: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.