Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính

Chương 3: Bách khoa toàn thư lời khen​



Khương Tường Vi giống như chạy đua với thời gian, vào lúc Hoắc Giai Oái mời Khương Mạt Lỵ tham gia buổi tụ hội do cô ấy tổ chức, Khương Tường Vi liền trở lại.

Trong phim truyền hình, vì gây nên xung đột cùng mâu thuẫn nên luôn luôn đem quan hệ chị em viết thành vô cùng kỳ diệu và phức tạp. Chỉ là mối quan hệ của Khương Tường Vi cùng Khương Mạt Lỵ không tốt mà cũng không xấu, hai người chênh nhau ba tuổi, khi còn nhỏ cũng không ai so sánh hai người với nhau, nhưng sau khi lớn lên, vô luận là trên những buổi tiệc, hay là trong lòng các trưởng bối trong nhà, đều sẽ vô thức mà đem hai chị em ra so sánh một chút, người khác nhìn vào thì chính là ở mọi mặt Khương Tường Vi đều không bằng Khương Mạt Lỵ. Trong lòng Khương Tường Vi, cũng không phải chưa từng xuất hiện tâm lý ghen ghét đối với em họ, nhưng mà rất nhanh sau đó cô sẽ làm bản thân tiêu hóa tốt tất cả điều đó.

Thế hệ tiểu bối này, mặc dù đều có nơi ở riêng của mình, nhưng mà trên cơ bản là từ nhỏ đến lớn đều ở cùng một chỗ, đối với việc giáo dục bọn họ, ông nội Khương cùng bà nội Khương đã qua đời, quả thực phí không ít tâm tư, cho nên dù trong lòng Khương Tường Vi có tâm lý ghen tị, nhưng chỉ đơn giản là ghen tị với sự xinh đẹp của em họ, chỉ đơn thuần là như vậy, thỉnh thoảng trong lòng cô còn cảm thấy vui mừng, bởi vì cô biết rõ có một khuôn mặt xinh đẹp, cuộc sống liền sẽ trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng mà, vô luận trong lòng nghĩ như thế nào, về sau, cô cùng Mạt Lỵ nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, có vinh cùng vinh, vì vậy cô hi vọng chính mình tốt, cũng hi vọng Mạt Lỵ cũng sẽ tốt.

Khương Mạt Lỵ từ trên lầu đi xuống, vừa vặn nhìn thấy Khương Tường Vi.

Lần này Khương Tường Vi thay đổi cũng không ít, làn da đã trắng và trong suốt hơn rất nhiều.

“Chị, làn da chị thật đẹp nha.” Hoàn toàn giống như trước đây, Khương Mạt Lỵ là người đầu tiên phát hiện sự thay đổi của Khương Tường Vi, đồng thời lại nói thêm vài lời cổ vũ, “Cảm giác rất trong suốt, như thế này thì chỉ cần trang điểm một chút liền lộ ra khí sắc vô cùng tốt.”

Chính là bởi vì giá trị nhan sắc của người nhà họ Khương đều không cao, cho nên mặc kệ là cô hay là Khương Tường Vi, trên con đường làm đẹp này cũng không ngừng nỗ lực tiến lên.

Tâm tình của Khương Tường Vi vô cùng phức tạp, vừa thấy cao hứng vì có người phát hiện ra sự thay đổi của cô, nhưng cô cũng có tâm tư của chính mình, gần đây cô tìm được một bác sĩ không tệ, cũng phát hiện ra một sản phẩm rất tốt, một tuần trước mới bắt đầu dùng, lúc này trạng thái của làn da cực kỳ tốt. Cho nên nếu tiếp tục nói về đề tài này rất là nguy hiểm, nếu như cô ăn ngay nói thật, Mạt Lỵ lại truy hỏi muốn cô chia sẻ là bác sĩ nào và sản phẩm nào thì phải làm sao?

“Thật sao?” Khương Tường Vi cười cười, tay nghịch mái tóc nói: “Có thể là gần đây tâm tình tương đối tốt đi, mỗi ngày ăn đồ ăn thanh đạm, ngủ sớm dậy sớm, làn da sẽ trở nên tốt thôi.”

Không phải như vậy đâu!

Trong lòng Khương Tường Vi cùng Khương Mạt Lỵ đồng thời phủ nhận.

Ngủ sớm dậy sớm, ăn uống thanh đạm đương nhiên là đối với làn da cũng có chỗ tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện thay đổi lớn như vậy. Nhưng là, bên trong giới này chính là như vậy, nếu ai trở nên đẹp, trở nên gầy, có bí quyết độc nhất vô nhị, vậy khẳng định là phải đem giấu cho riêng mình, không ai muốn mang ra chia sẻ cho tất cả chị em cùng nhau trở nên đẹp. Cho nên ngoài miệng đều nói những lời như vậy, ngủ sớm dậy sớm, ăn uống thanh đạm, tham khảo chia sẻ của mấy nữ minh tinh.. Lấy những lý do đó thoái thác là được rồi.

“Đích thật là như vậy, nhưng mà em lại không làm được.” Khương Mạt Lỵ cũng cười theo, ngạc nhiên thay, lúc cười lên, khóe miệng của hai chị em cong cong giống nhau như đúc, “Em liền thích ăn những món có khẩu vị nặng, trong khoảng thời gian này đều là thức đến rạng sáng mới ngủ, không có cách nào khác, thật phiền mà, mấy buổi tụ hội toàn tổ chức vào buổi tối không thôi.”

Dĩ nhiên không phải như vậy.

Mấy năm nay, ngoại trừ tình huống đặc biệt phải đi ra ngoài, cô không bao giờ thức trễ hơn mười một giờ, nhưng cô không thể để cho người khác biết cô đã phải cố gắng bao nhiêu chỉ vì khuôn mặt này. Cô chính là thiên sinh lệ chất*.

*Thiên sinh lệ chất: Người có vẻ đẹp tự nhiên từ khi sinh ra.

Hai chị em nhìn nhau cười, Khương Tường Vi còn nói: “Đúng rồi, lần này ở cửa hàng cái kia, chị cũng mua cho em mấy sản phẩm, không biết em thích loại nào nên chị liền cho em tất cả.”

Đây chính là phong cách hành sự của Khương Tường Vi, cô không nghĩ nói cho em họ biết bí quyết làm đẹp của mình, nhưng trong lòng lại có chút băn khoăn, cảm thấy mình như vậy không phải là người phúc hậu, cho nên mỗi lần đều sẽ chuẩn bị quà tặng cho Khương Mạt Lỵ, những việc khác lại càng thêm đối tốt với Khương Mạt Lỵ.

Khương Mạt Lỵ từ trước đến nay đều là có qua có lại, huống chi cô cùng Khương Tường Vi vẫn là chị em họ của nhau, cho nên tiếp đó cô liền đem lời nói dễ nghe lại nói một lần, dỗ Khương Tường Vi vui vẻ, cô lại làm bộ lơ đãng hỏi: “Chị, Hoắc Giai Oái mời em đến buổi tụ hội của cô ấy, chị có muốn cùng đi hay không, dù sao ở hoài trong nhà cũng nhàm chán, có phải không?”

Trong lòng bác cả và bác dâu cả, luôn muốn Hoắc Lâm Chu làm con rể nhà họ Khương, nếu như thật sự có thể trở thành con rể bọn họ vậy đương nhiên là tốt nhất, nếu không thì cũng phải là của cháu gái, trở thành cháu rể của bọn họ, nói tóm lại, ai cũng không nguyện ý để một miếng thịt béo bở như vậy rơi vào nhà người khác, đương nhiên, không chỉ mình nhà họ Khương nghĩ như vậy, ở Cảnh Thành này, những gia tộc khác có con gái, cháu gái đến tuổi lập gia đình cũng đều nghĩ như vậy.

“Vẫn là thôi đi, dù sao ông vẫn còn đang bệnh, em thật vất vả mới trở về một chuyến thì cứ cùng bạn bè gặp mặt, chị ở nhà bồi ông nội.” Khương Tường Vi dừng một chút, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng, “Nhưng mà, Mạt Lỵ, một tháng nữa là đến sinh nhật em rồi, đến lúc đó có khả năng em không còn ở nhà nữa, chị nghĩ, hay là tổ chức sinh nhật sớm cho em, em mời bạn bè đến tụ hội, em yên tâm, chúng ta khẳng định đem buổi tiệc này tổ chức thật thú vị. Sinh nhật cũng coi là chuyện vui, có lẽ cũng có thể làm cho ông nội mau khỏe lại, em cảm thấy thế nào?”

Quan hệ của hai chị em cũng không xấu, Khương Tường Vi cũng liền vui vẻ nói vài câu thật lòng, “Mặc dù không biết Hoắc Lâm Chu có tham gia buổi tụ hội kia không, nhưng chị nghe nói nhà họ Trịnh bên kia cũng có ý định như vậy, dù sao trong lúc mấu chốt cũng nên tránh đầu sóng ngọn gió.”

Mạt Lỵ tuổi còn nhỏ, năm nay cũng chưa đến hai mươi tuổi, huống chi phía trước con bé còn có một người chị là cô, cô xem như chính là “tấm mộc” của Mạt Lỵ. Nếu như cô cũng cùng đi đến buổi tụ hội kia, sẽ bị người có tâm đồn đãi, cho rằng cô cũng có ý với Hoắc Lâm Chu, điều này chỉ sợ không phải là điều tốt.

Kỳ thật Khương Mạt Lỵ cũng biết Khương Tường Vi sẽ không đi, nhưng đi hay không là chuyện của Khương Tường Vi, còn hỏi hay không chính là chuyện của cô, dù là người trong nhà, nhưng công phu ngoài mặt cũng phải làm cho đúng, Khương Mạt Lỵ lộ vẻ cảm động nói, “Chị họ, chị đối với em thật tốt, mấy năm nay sinh nhật của em đều trải qua ở nước ngoài, đã rất lâu rồi không có tổ chức sinh nhật ở nhà, vậy liền làm phiền chị cùng bác dâu cả, chị cũng biết mẹ em, bà ấy đều không thích cũng sẽ không quản những việc này, em thì lại càng không có kinh nghiệm nha.”

Khương Tường Vi cũng cảm khái, “Khách khí như vậy làm cái gì, chúng ta vốn dĩ là người một nhà, so với ai khác đều thân hơn.”

Lời này nghe thì giống như là lời nói ngoài mặt, người ngoài nghe cũng cảm thấy vậy, nhưng chỉ có Khương Tường Vi cùng Khương Mạt Lỵ biết, đây là lời nói thật lòng.

Vô luận là trong các cô, sau này cũng sẽ gả cho những gia tộc ở Cảnh Thành này, quan hệ ở Cảnh Thành lại rắc rối khó gỡ, tuyệt đối không có gia tộc nào, nhà nào là đơn phương, là độc lập. Hiện tại hai người là chị em, sau này cũng sẽ là liên minh.

Bởi vì ngày mai còn phải đi tham gia buổi tụ hội của Hoắc Giai Oái, Khương Mạt Lỵ ở phòng ông nội bồi ông ăn cơm tối, sau đó liền trở về phòng chuẩn bị.

Dưới sự nỗ lực của cô, cô đã biến thành một tiểu mỹ nữ thanh tú.

Con đường để trở thành người đẹp cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, mấy năm nay, bên trong cô tích cực cố gắng xoát điểm hảo cảm của mọi người, cuối cùng thay đổi giá trị nhan sắc của chính mình, nhưng mà cái này cũng giống như giảm béo vậy, mới đầu rất dễ giảm cân nhưng sau đó chính là càng ngày càng khó, muốn duy trì cân nặng càng sẽ tốn nhiều thời gian và công sức. Giống như hiện tại, cô muốn giá trị nhan sắc của mình lại tăng thêm một phần, tối thiểu cũng cần phải cố gắng hơn một năm, này coi như vẫn còn lạc quan.

Mỗi buổi tối Khương Mạt Lỵ cần phải bỏ ra hai tiếng đồng hồ để dưỡng da.

Cô từ trong ngăn kéo, động tác nhẹ nhàng, giống như đang nâng niu ngọc tỉ gia truyền, trịnh trọng lấy ra một lọ kem dưỡng da mà cô đã tốn một số tiền lớn để mua trong hệ thống, kem dưỡng da này hiệu quả vô cùng tốt, cho dù cô thức đêm làm da thiếu sức sống thì chỉ cần bôi một ít kem dưỡng da lên, lập tức làn da trở nên bóng loáng giống như trứng gà luộc, điều đặc biệt là, hiệu quả như vậy không chỉ duy trì trong một ngày, chỉ cần trạng thái của cô tốt thì hiệu quả duy trì đến một tháng cũng không phải là vấn đề! Lọ kem dưỡng da này vô cùng trân quý, phải dùng năm mươi điểm hảo cảm mới có thể mua được, mà lượng cũng không nhiều, Khương Mạt Lỵ đã nghiên cứu qua, một lọ này tối đa cũng cũng chỉ có thể dùng trên dưới mười lần.

Khương Mạt Lỵ nằm ở trên giường, nhắm mắt lại đi dạo trong cửa hàng của hệ thống.

Trong tài khoản của cô đã không còn điểm hảo cảm nào, nhưng mà điều này cũng không gây trở ngại đối với việc mỗi ngày trước khi đi ngủ cô lại vào cửa hàng đi dạo hơn nửa giờ, nhìn đồ vật trong xe mua sắm, thật sự là mỗi một lần nhìn liền khó chịu một lần!

Gần đây, cô muốn mua nhất chính là thuốc tăng chiều cao.

Ba cô cao một mét bảy hai, mẹ cô cao một mét năm tám, hai người cũng không tính là cao.

Hiện tại Khương Tường Vi hai mươi ba tuổi, đoán chừng chiều cao cũng không tăng được nữa, ở bên ngoài chị ấy công bố chính mình cao một mét sáu hai nhưng Khương Mạt Lỵ biết, chị họ mình chỉ cao một mét năm chín.

Hiện tại Khương Mạt Lỵ đã cao đến một mét sáu hai, nhưng cô vẫn còn bất mãn, cô muốn cao khoảng một mét sáu sáu đến một mét sáu tám, thế nhưng cô đã trưởng thành, muốn tăng thêm chiều cao thật sự rất khó, trước đó, cô đã tốn một số tiền lớn để mua thuốc tăng chiều cao, hiệu quả không tệ, thành công giúp cô đứng vào hàng ngũ một mét sáu mươi, chỉ là nó quá quý giá, cô cũng không dám sử dụng quá nhiều, một năm cao thêm khoảng hai phân thì sẽ không bị người khác phát hiện ra điều kỳ lạ, nếu như đột nhiên cao thêm năm sáu phân.. Cô cũng không phải là đang ở tuổi dậy thì, đến lúc đó lại bị người khác tung tin cô đi kéo dài chân thì lại không tốt.

Điểm hảo cảm đều đã sử dụng hết, bây giờ ngay cả một chiếc mặt nạ dưỡng ẩm cô đều không mua nổi.

Khương Mạt Lỵ cũng không nóng lòng, điểm hảo cảm của con người chính là thứ gì đó rất kỳ diệu, có đôi khi chỉ cần một câu nói động đến thâm tâm của người khác, trong nháy mắt đó liền có thể thu được điểm hảo cảm.

Mấy năm nay, để có thể thu được điểm hảo cảm, chuyện tốt nào cô cũng cướp làm, lời nói có ích cô cũng cướp lời, nhắm mắt cũng có thể viết một cuốn bách khoa toàn thư chứa đầy lời khen, bất quá hết thảy đều đáng giá, nếu như cô không đạt được tư cách ra trận như vậy, nếu như chỉ dựa vào gen của ba mẹ, cho dù cô có bỏ ra bao nhiêu công sức chăm sóc, thì cũng sẽ không giống như bây giờ, chỉ sợ để đẹp một phần ba như bây giờ cũng không đạt được.

Vì nhan sắc xinh đẹp có cái gì mà không thể chịu đựng được đâu?

Vì vậy, cô lấy điện thoại từ dưới gối lên, tiếp tục đóng vai một người em gái tốt, tâm địa lương thiện, khéo hiểu lòng người, gửi cho Khương Bạch Dương, người anh họ còn đang tị nạn bên ngoài, lại bị bác dâu cả khóa thẻ tín dụng, chuyển khoản hai vạn tệ, “Anh, hôm nay em nghe nói bác dâu cả đã khóa thẻ tín dụng của anh, không biết trên tay anh còn tiền dùng hay không, ở bên ngoài đừng ủy khuất chính mình, trong tay em hiện tại cũng không có nhiều tiền mặt, anh cứ cầm trước từng này, không đủ anh lại nói với em.”

Khương Bạch Dương không có khả năng không có tiền, lạc đà gầy vẫn còn hơn con ngựa lớn, nhưng cô chính là đứa em gái đơn thuần, ngây thơ cái gì cũng đều không hiểu, chỉ vì đau lòng anh họ, mà mang tiền của chính mình trợ cấp cho anh ấy, đây cũng là chuyện hết sức bình thường.

Đang cùng bạn gái mới đi du lịch, bị một hồi lời ngon tiếng ngọt của bạn gái dỗ dành, Khương Bạch Dương liền muốn quét thẻ mua cho cô ta một chiếc túi xách. Sau khi nhận được tin nhắn, hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động.

“Bạch Dương, thật rối rắm, em thích chiếc túi màu trắng, nhưng màu đen giống như lại càng đẹp mắt, thiệt là khó lựa chọn mà.”

Bên tai là âm thanh nũng nịu của bạn gái. Khương Bạch Dương nhìn thoáng qua bạn gái, lại liếc mắt nhìn túi xách, cái túi này cũng không đắt lắm, chỉ mười mấy vạn, hắn lúc đầu cũng nghĩ mua cho cô ta, dỗ người vui vẻ, nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra, em họ của hắn lo lắng hắn ở bên ngoài không có tiền sẽ ủy khuất, hai vạn tệ này có khả năng là em ấy vay mượn khắp nơi để chuyển cho hắn, còn hắn thì sao, đến chớp mắt cũng không chớp liền muốn cho nữ nhân khác một cái túi mười mấy vạn?

Cho nên, cái gì mà bạn gái với không bạn gái, đều không có đến một phần trăm thật tình như của em họ!

Khương Bạch Dương cất kỹ điện thoại di động, hướng bạn gái mà cười cười, “Đã không biết lựa chọn thế nào, vậy thì..” Bạn gái mong đợi nhìn hắn. “Vậy thì cũng không cần mua nữa.”

Khương Bạch Dương không nhìn dáng vẻ khiếp sợ của bạn gái, hướng người bán hàng nói: “Gói chiếc túi màu đỏ kia lại cho tôi, em gái tôi chính là thích màu này.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.