Lâm Tiêu liền cả kinh:
– Cái gì? Sao lại là bọn chúng? Chẳng phải Huyết Sát cùng với tổ chức Thiên Mệnh Hội của các ngươi từ lâu đã đạt thành hiệp nghị đình chiến gì đó rồi sao?
Lâm Tiêu tức giận siết chặt nắm đấm. Đám người Lâm gia tham dự cuộc họp cũng lập tức ồn ào bàn tán vô cùng sôi nổi. Tần Yến liếc nhìn đám người xung quanh rồi khẽ nhíu mày nói:
– Đúng là đám người Huyết Sát đó xưa nay không hề quan tâm tới chuyện thế sự. Tuy nhiên thời thế mỗi lúc một đổi khác, một vài lão già trong đó sớm đã có chút động tâm với quyền lực rồi. Nếu có thể lôi kéo bọn chúng cùng hợp tác, có lẽ không quá hai tháng là có thể nghiền nát đám quân đội của chính phủ!
– Khoan đã! Nếu giữa chúng ta và Huyết Sát xảy ra xung đột, Thiên Mệnh Hội các ngươi nắm chắc bao nhiêu phần thắng?
Tần Yến ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ mỉm cười đầy tự tin nói:
– Nếu là trước kia, ba phần cũng không dám chắc. Còn bây giờ theo ta tính toán, có lẽ Huyết Sát sớm muộn gì cũng sẽ quy phục dưới chân chúng ta mà thôi.
Đám người Lâm gia nghe vậy liền vui mừng nói:
– Nếu như vậy chúng ta liền tìm cách hoãn binh với phía chính phủ rồi dồn lực lượng thâu tóm Huyết Sát, như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao?
Tần Yến cười lạnh, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế được sắp xếp dành cho mình rồi nói:
– Chuyện này Thiên Mệnh Hội đã có tính toán riêng, trước mắt các ngươi không thể gây xung đột với Huyết Sát để tránh những hậu quả không đáng có.
– Hừ…Tính toán riêng? Thiên Mệnh Hội các ngươi thích hành động một mình như vậy thì còn cần tới liên minh này làm gì?
– Gấp cái gì, trước sau gì các ngươi cũng sẽ biết thôi. Liên minh chúng ta tuy là một khối, nhưng có một số chuyện cần tiến hành bí mật, mà Lâm gia các người tai mắt quá nhiều, rất khó đảm bảo sẽ không để lộ thông tin cơ mật ra ngoài. Được rồi, ta cần nói chuyện riêng với ngươi một chút!
Lâm Tiêu nghe vậy lập tức ra hiệu cho đám người trong phòng họp giải tán. Đợi đến khi tất cả đã rời đi, Tần Yến mới lấy ra một sấp tài liệu đưa cho hắn.
– Thân thế của tên nhóc Đường Viễn kia có chút liên quan đến Tần gia ta. Ngươi có thể xem qua một chút.
Lâm Tiêu nhận lấy tập tài liệu, có chút do dự mở ra xem…
“Tên: Đường Viễn
Tuổi: 20
Cha: Đường Nhất Long
Mẹ: Tần Tuyết Nhi
Nghề nghiệp: Sát thủ
…”
Càng xem tới những trang sau, lông mày của hắn càng nhíu chặt rồi bỗng nhiên bật cười lớn:
– Hahaha, oan gia, đúng là oan gia a! Thật không ngờ rằng hắn ta lại là người của Tần gia các ngươi, mà Tần phu nhân đây bỗng dưng lại có một vị muội muội thất lạc.
– Hừ…Đúng là chuyện trên trời rơi xuống. Con cháu Tần gia ta xưa nay luôn cống hiến hết mình cho Thiên Mệnh Hội, vậy mà lại có một vài đứa con hoang không biết thân biết phận chạy tới Huyết Sát. Nếu không phải con chuột nhắt đó vẫn còn chút giá trị lợi dụng, ta đã sớm phái người tới thủ tiêu hắn rồi!
Lâm Tiêu khoái trá cười lớn:
– A? Tần phu nhân quả là máu lạnh vô tình, ngay cả người thân trong nhà mà cũng ra tay…Hahahaha!
– Còn phải học hỏi Lâm nhị thiếu gia đây…À không, có lẽ ta nên gọi ngươi là Lâm lão gia mới đúng chứ nhỉ?
– Ngươi có ý gì?
Sắc mặt Lâm Tiêu đột nhiên biến đổi, hai nắm tay siết chặt phát ra tiếng kêu rợn người. Tần Yến thấy vậy liền bật cười khanh khách nói:
– Người khác không biết không có nghĩa là chúng ta cũng vậy. Trên đời này không có chuyện gì có thể đánh lừa được tai mắt của Thiên Mệnh Hội ta cả. Lâm Chính cha ngươi hiện tại đã sớm trở thành một con quái vật mất đi ý thức rồi, đúng chứ? Ai mà lại nhẫn tâm tiêm cho hắn thứ virus kém chất lượng như vậy haizz…
– Hừ…Vậy thì đã làm sao? Kẻ làm đại sự không niệm tình thân, chỉ có những người sát phạt quyết đoán như ta mới có thể đưa Lâm gia trở thành bá chủ!
– Được rồi, ta biết ngươi rất có dã tâm, cũng rất ham muốn quyền lực. Thế nhưng vẫn cần phải nhắc cho ngươi nhớ một điều, Thiên Mệnh Hội có thể đưa ngươi lên được thì cũng có thể kéo ngươi xuống được, vì thế sau này tốt nhất đừng hành động lỗ mãng làm ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta.
– Haha! Tần phu nhân quá lời rồi, liên minh này một khi tan rã thì không phải là công sức bấy lâu nay của chúng ta đều đổ sông đổ bể hết hay sao? Ta việc gì phải làm chuyện ngu ngốc như vậy.
– Tốt. Vấn đề này không bàn tới nữa. Chuyện hệ trọng nhất bây giờ là cần phải nhanh chóng bắt được con gái của Diệp Khoa Sinh trở về. Con bé đó đang nắm giữ bí mật về loại virus hoàn chỉnh, không thể để lọt vào tay kẻ khác được, đặc biệt là đám người Huyết Sát.
Lâm Tiêu cau mày nói:
– Loại virus hoàn chỉnh đó…thực sự có thể giống như lời đồn sao?
– Hừ…còn phải nói sao? Người sử dụng thể virus hoàn chỉnh không những có được sức mạnh siêu việt, mà khi kích phát năng lượng thì cơ thể cũng được bảo toàn không bị biến đổi thành quái vật dị dạng như ngươi và cha ngươi! Hơn nữa, virus hoàn chỉnh chính là loại virus cấp cao nhất, có thể tuỳ ý sai khiến các sinh vật bị nhiễm thể virus cấp thấp hơn. Đây chính là điểm mấu chốt, có được nó chính là có được quyền thống lĩnh đội quân xác sống lên tới hàng chục triệu người. Hahaha!
Lâm Tiêu chơi đùa con dao trong tay, miệng nở một nụ cười âm hiểm:
– Thật đúng là thứ vĩ khí huỷ diệt a! Bí mật lớn như vậy, không ngờ Diệp Khoa Sinh lại có thể phó thác cho đứa con gái nhỏ bé vô dụng của hắn?
– Điều này cũng chưa thể chắc chắn. Tuy nhiên hiện tại chúng ta đã hoàn toàn bất lực trong việc tìm kiếm manh mối về nguồn gốc của virus hoàn chỉnh rồi. Trước cứ bắt con bé đó về sau đó tìm cách bắt nó khai ra là được rồi!