Thang Nhất Viên bị Lục Thành chọc tức đến hai má đỏ bừng, choáng váng đầu óc, trong cơ thể như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Lúc ngủ cậu mới biết, không phải do bản thân tức giận, mà là buồn đến mức phát sốt.
Nửa đêm, Thang Nhất Viên nằm ở trên giường, hai gò má đỏ bừng, toàn thân mềm nhũn, Lục Thành đang ngủ say ngay bên cạnh, cũng không phát hiện ra là cậu đang phát sốt.
Thang Nhất Viên túm góc chăn, trong lòng tủi thân, thầm nghĩ trước đây mỗi lần bị đau đầu, Lục Thành đều rất lo lắng, bận tới bận lui chăm sóc cậu, hiện tại ngay cả việc cậu bị sốt anh cũng không biết, còn ngủ đến là thoải mải như vậy, không biết có phải trong mơ nhìn thấy bạn trai cũ hay không.
Thang Nhất Viên tưởng tượng đến việc Lục Thành gặp mặt Nguyễn Phi, dù chỉ là trong mơ cũng khiến lục phủ ngũ tạng của cậu đều bốc hỏa, không biết có phải vì khó chịu hay thương tâm, hốc mắt cậu lại đỏ lên.
Kỳ thật rất oan uổng cho Lục Thành, trước kia mỗi ngày anh đều ôm ôm ấp ấp Thang Nhất Viên, ngay cả xem tài liệu cũng phải ôm cậu lên trên đùi, đương nhiên có thể phát hiện Thang Nhất Viên phát sốt đầu tiên, hiện giờ ban ngày hai người cách xa nhau, buổi tối Lục Thành ôm Thang Nhất Viên ngủ cũng không dám nhúc nhích, sao có thể phát hiện, huống chi đêm nay Thang Nhất Viên tức giận, căn bản không cho anh chạm vào một chút.
Lục Thành đang nằm mơ, mơ thấy trong lòng đang ôm một bé con hương vị ngọt ngào, anh cúi đầu xuống thì bé con đột nhiên biến mất, anh chợt bừng tỉnh, vội nhìn xuống, phát hiện vòng tay của mình thật sự không có Thang Nhất Viên, hoàn toàn tỉnh lại, anh giật mình toát mồ hôi lạnh, vừa định đi ra ngoài tìm, quay đầu lại phát hiện Thang Nhất Viên đang nằm ở bên cạnh anh, anh mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lục Thành đang muốn nằm xuống, tính trộm đem người ôm vào trong lồng ngực, chợt nghe thấy bên cạnh có âm thanh khóc nức nở nho nhỏ, anh hoảng sợ vội vàng mở đèn ở đầu giường.
Thang Nhất Viên túm góc chăn thấp giọng khóc nức nở, Lục Thành cảm thấy có chút quen thuộc, tựa hồ đã từng nhìn thấy qua hình ảnh này, trong đầu chợt lóe một cái gì đó, nhưng hiện tại anh cũng không cố nhớ lại, vội vàng lật người Thang Nhất Viên lại đây, vội hỏi: “Em sao vậy?”
Thang Nhất Viên nghiêng đầu không cho anh nhìn thấy, Lục Thành cảm giác được khuôn mặt ướt đẫm của cậu, động tác liền mạnh hơn, nắm cằm Thang Nhất Viên quay lại, đem cậu ôm vào trong lồng ngực.
Thang Nhất Viên sốt đến hai má đỏ bừng, trên mặt đều là nước mắt trong suốt, trong mắt cũng ngập nước, rất đáng thương.
Lục Thành thấy vậy thì đau lòng, nhìn thấy mặt cậu đỏ ửng bất thường, rốt cuộc ý thức được không bình thường, trán anh kề sát chạm vào cái trán của Thang Nhất Viên, sắc mặt nghiêm nghị: “Em phát sốt rồi.”
Thang Nhất Viên rầm rì một tiếng, nóng như vậy đương nhiên là phát sốt.
Lục Thành xoay người xuống giường, vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình.
Thang Nhất Viên vươn tay giữ lấy anh, không cho anh đi, giọng nói có chút tủi thân: “Lạnh …”
Lục Thành nói nhanh tình huống của Thang Nhất Viên với bác sĩ gia đình, trở lại giường một lần nữa ôm Thang Nhất Viên vào trong lồng ngực, lấy chăn bao kín cậu, để cậu chỉ lộ ra một cái đầu, anh cúi đầu hôn lên trán cậu, nhẹ giọng dỗ dành.
Bởi vì thân thể không thoải mái, Thang Nhất Viên có chút ủ rũ, được Lục Thành hôn lên trán, lông mày giãn ra một chút, nước mắt trong lời dỗ dành nhẹ nhàng của Lục Thành cuối cùng cũng ngừng lại.
Cái người bị tủi thân mà rơi nước mắt là ai? Cậu không biết, Thang Nhất Viên bí mật lau nước mắt, nằm trong lồng ngực rộng lớn ấm áp của anh chồng, cảm giác cơ thể trở nên thoải mái hơn một chút, tuy nhiên trên người vẫn luôn nóng rực.
Bác sĩ tên là Trầm Thanh, là bác sĩ gia đình của nhà họ Lục, cũng là bạn nhiều năm của Lục Thành và Thang Nhất Viên, khi hắn đến, Thang Nhất Viên đã ngủ trong vòng tay của Lục Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ánh mắt và mũi đều hơi hồng hồng, thoạt nhìn khiến người ta đau lòng, Lục Thành không hề rời mắt khỏi khuôn mặt của cậu, thấy Trầm Thanh đi tới liền nhanh chóng gọi Trầm Thanh đến khám bệnh.
Sau khi kiểm tra, Trầm Thanh lấy ra thuốc hạ sốt, là loại thuốc mới được chế tạo của đế quốc, không gây hại cho cơ thể, có tác dụng hạ sốt vô cùng tốt.
Lục Thành nhẹ nhàng đánh thức Thang Nhất Viên, đút thuốc vào miệng cậu, sau đó cầm lấy chén nước đưa lên miệng cậu.
Thang Nhất Viên ngoan ngoãn nuốt xuống thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhỏ giọng nỉ non: ” Đắng quá …”
Lục Thành đặt chén nước xuống, cúi người không thể kiềm chế hôn lên môi Thang Nhất Viên, sau khi liếm sạch sẽ vị đắng trong miệng cậu mới thả ra.
Trầm Thanh thấy thì mặt đỏ tai hồng, vội vàng rời ánh mắt.
Bác sĩ Beta cũng không phải là tới nhìn mấy người ân ái!
Trong lòng Lục Thành đều là đau lòng, đều quên sạch sẽ việc cậu là đối thủ của mình, ôm chặt cậu vào lồng ngực, hôn lên trán cậu.
Vị đắng trong miệng Thang Nhất Viên biến mất, khuôn mặt giãn ra chui vào trong lồng ngực của Lục Thành, cả người mềm nhũn.
Trầm Thanh miễn cưỡng dặn dò vài câu, liền vội vàng đi ra ngoài, quản gia đã dọn dẹp phòng khách rồi, Trầm Thanh ở lại phòng khách của Lục gia, thứ nhất vì đã quá muộn, thứ hai để tránh việc Thang Nhất Viên nửa đêm lại phát sốt.
Thang Nhất Viên nhắm mắt lại, cảm giác trong phòng an tĩnh hẳn, chỉ có mùi hương của Lục Thành vẫn vờn quanh người cậu, tin tức tố của Alpha có thể giúp Omega xoa dịu cảm xúc, lúc Omega ốm còn có thể trấn an cậu, Thang Nhất Viên đắm chìm trong tin tức tố của Lục Thành, cả người như ngâm mình trong nước ấm, bồng bềnh lơ lửng, cực kì thoải mái.
Ngón chân trắng hồng vô thức cọ xát trên giường, Lục Thành thấy mà thèm, vươn tay xoa mu bàn chân của cậu một chút, sau đó cẩn thận che chân cậu lại, đứng dậy vào phòng tắm lấy một cái khăn ướt đến.
Thang Nhất Viên cảm giác mùi của Lục Thành đi xa, bất an nhíu mày, Omega trong lúc bị bệnh đặc biệt ỷ lại Alpha, ánh mắt cậu đấu tranh muốn mở ra, muốn đi tìm Lục Thành.
Lục Thành bước nhanh trở lại, đặt lòng bàn tay ấm áp lên trán cậu, thấp giọng gọi cậu: “Nhất Viên?”
“…Ừm?” Thang Nhất Viên bị bệnh làm cho choáng váng, đã quên chuyện Lục Thành mất trí nhớ, cảm giác Lục Thành đã trở lại bên người cậu, nhắm mắt lại, khẽ quay đầu, mái tóc bù xù xõa trên gò má mềm mại của cậu.
Lục Thành nhẹ nhàng giúp cậu vén tóc ra sau tai, lộ ra dái tai ửng hồng, sau đó lấy khăn ấm lau sạch cái cổ trắng ngần cho cậu hạ nhiệt, hỏi: “Có đỡ hơn tí nào không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi. . . ” Thang Nhất Viên nửa tỉnh nửa mơ nói thầm, chui lại vào trong lồng ngực của Lục Thành: “Cảm ơn chồng…”
Giọng của Thang Nhất Viên mềm mại, âm cuối còn hơi lên giọng, mang theo chút giọng mũi, ngọt đến mức làm tâm
của Lục Thành cũng mềm mại theo.
Ch…chồng?
Đối thủ trước kia đều gọi anh như vậy sao?
Lục Thành ôm ngực, không tiếng động phát ra tiếng hét chói tai.
Rất dễ nghe…sao lại dễ nghe như vậy! Đây là một bảo bối nhỏ tuyệt vời!
Trái tim Lục Thành chợt rung động, anh lập tức hiểu được tại sao trước khi mất trí nhớ lại chuyển hết tài sản của mình dưới danh nghĩa tiểu bảo bối, bảo bối động lòng người như vậy xứng đáng có được cả thế giới này!
Lục Thành không nhịn được nghiêng người, cúi đầu xuống chậm rãi hôn nhẹ lên môi Thang Nhất Viên, thận trọng như sợ làm phiền cậu.
Hãy để anh, Alpha mạnh mẽ này, chăm sóc bảo bối bé bỏng của mình thật tốt!
Lục Thành chăm sóc Thang Nhất Viên cả đêm, mãi đến khi trời sáng xác nhận Thang Nhất Viên đã hết sốt, liền đem cậu ôm vào trong lòng, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Thời điểm Thang Nhất Viên tỉnh lại ở trong lòng Lục Thành, mặt trời bên ngoài đã lên cao, chiếu vào phòng qua rèm cửa, Thang Nhất Viên nhìn quầng thâm dưới mắt Lục Thành, không nhịn được đưa tay ra sờ, đau lòng anh chồng ngốc nghếch của mình. Cậu quan sát anh trong chốc lát, thấy anh không có dấu hiệu tỉnh lại, trộm ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn một cái vào mắt anh.
Lông mi Lục Thành giật giật, nhưng không có mở mắt, sau khi hôn thì Thang Nhất Viên xấu hổ cúi đầu cho nên không nhìn thấy khóe miệng khẽ nhếch lên của Lục Thành.
Cậu ở trong vòng tay của Lục Thành một lúc, mới nhẹ nhàng lui ra khỏi vòng tay của anh, tuy rằng cơn sốt đã giảm bớt nhưng tay chân vẫn còn mềm nhũn, cậu đứng dậy đi vệ sinh, nhưng tay chân lại yếu ớt, lúc đi dép lê suýt chút nữa thì té ngã, cũng may là Lục Thành đột nhiên mở mắt ra, nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng ôm lấy cậu ôm vào trong lòng.
Lỗ tai Thang Nhất Viên đỏ lên, giọng nói có chút khàn khàn: “Anh … vừa mới tỉnh lại?”
Lục Thành rót một chén nước ấm, cho Thang Nhất Viên uống, mặt không đỏ tim không đập nói dối: ” Ừm… em muốn đi đâu vậy? “
Thang Nhất Viên cầm chén nước thở dài nhẹ nhõm, xem ra việc lén hôn anh chồng vẫn chưa bị phát hiện: ” Đi vào phòng tắm.”
Lục Thành chờ Thang Nhất Viên uống xong nước, trực tiếp bế cậu lên hướng về phía phòng tắm.
” Chào…” Thang Nhất Viên để cho Lục Thành ôm mình, vươn tay ôm lấy cổ anh, bổ sung câu nốt câu “Chào buổi sáng”
Lục Thành cúi đầu, bất mãn mím môi: “Em gọi anh là gì?”
Kêu chồng nha, bảo bối!
Thang Nhất Viên đã sớm quên mất xưng hô ngày hôm qua, kỳ quái nhìn anh: “Lục ngu xuẩn?”
“…”
Lục Thành rất tức giận! Bảo bối nhỏ vô tình vô nghĩa, hết sốt là sẽ không còn gọi “chồng” nữa?
Anh tức giận đặt Thang Nhất Viên xuống, vươn tay cởϊ qυầи của Thang Nhất Viên.
Thang Nhất Viên mặt đỏ bừng, vội vàng đè lại tay anh: “Anh làm gì vậy?”
“Không phải em muốn đi WC sao?” trong lòng Lục Thành hò hét, anh còn muốn làm cái gì đây! Chính là rõ như ban ngày, vào thời điểm trời đang sáng, anh có thể làm cái gì ở trong phòng tắm với bảo bối nhỏ bệnh nặng mới khỏi đây!
“Em, tự em có thể làm.”
Lục Thành không còn cách nào khác đành phải buông cậu ra, xoay người đi bóp kem đánh răng cho cậu, bất mãn lẩm bẩm nói: “Đều đã là vợ chồng già còn thẹn thùng cái gì…”
Ai là vợ chồng già với anh! Kết hôn mới bốn năm mà thôi, rõ ràng là vừa mới cưới!
“Anh đi ra ngoài” hai má Thang Nhất Viên đỏ bừng hét lên.
Lục Thành đặt khăn lau ở nơi Thang Nhất Viên không cần tốn sức để lấy rồi mới bất mãn đi ra ngoài.
Bảo bối nhỏ cái gì cũng tốt, chỉ là rất dễ xấu hổ!
Vẫn chưa biết rằng cậu đã được thăng chức thành ” bảo bối nhỏ ” trong suy nghĩ của Lục Thành, Thang Nhất Viên đóng cửa phòng tắm, bật vòi nước, vốc một nắm nước lên mặt, cảm thấy nhiệt độ trên mặt giảm xuống, trước tiên cầm lấy chiếc khăn Lục Thành đã chuẩn bị tốt lau mặt.