Này Anh Hôm Nay Anh Gặp Hoạ Đó

Chương 41



Thực ra trong lòng Lê Thiệu cũng không chắc chắn, lấy được máu của ba người Lê Kim Quốc quả thật là có chút khó khăn. Khúc Yêu Yêu an ủi: “Anh Lê, chúng ta có thể giúp, đừng ôm đồm mọi việc một mình.”

Bắc Ngọc cũng lên tiếng: “Tôi cũng có thể giúp.”

Họ trở về nhà Lê Thiệu, chuẩn bị bàn bạc kế sách trước.

Thực ra máu của Lê Cương tương đối dễ lấy hơn, Lê Thiệu biết anh ta thích lui tới các quán bar lớn nhỏ, nơi đó hỗn tạp và ánh sáng lờ mờ, sẽ không ai chú ý.

Anh nhờ người tìm hiểu lịch trình của Lê Cương cho tối nay, Hoongf DDanf mặc sườn xám lẻn vào quán bar. Trên sàn nhảy, Lê Cương đang vẫy quần áo nhảy múa vui vẻ, khi nhìn thấy dáng người duyên dáng của Hồng Đàn, anh ta lập tức có hứng thú.

“Người đẹp, em đi một mình à?”

Hồng Đàn nhan sắc yêu mị, cô ta mỉm cười nói: “Đúng vậy.”

“Một người phụ nữ xinh đẹp sao có thể không có người đi cùng? Tôi mời em một ly được không?”

“Cảm ơn anh nhé.”

Anh ta ôm eo Hồng Đàn vừa bước ra khỏi sàn nhảy thì lập tức bị một người đàn ông đấm vào mặt. Lê Cương ôm mũi: “Ai vậy?”

Bạch Huyền với đôi mắt đỏ ngầu, nói: “Người đàn ông của em ấy.”

“Chết tiệt, biết tao là ai không?”

“Ha, tao quan tâm gì mày là ai, dám động vào vợ tao.” Nói rồi, Bạch Huyền lại đấm vào mũi Lê Thiệu một lần nữa.

Hồng Đàn hoảng hốt lấy khăn tay lau máu cho anh ta: “Ôi chao, anh chảy máu rồi.”

Bạch Huyền kéo cô ta dậy: “Về nhà với tôi, sau này không được đến những nơi như thế này nữa, chỉ toàn là thứ ô uế.”

Lê Cương cảm thấy mình hôm nay thật xui xẻo, sao lại dính líu đến một phụ nữ đã có chồng chứ!

Hồng Đàn được Bạch Huyền nắm tay, tâm trạng vui vẻ, thậm chí còn cười khúc khích. Bạch Huyền lại cau mặt, kéo cô ta vào góc khuất và nói: “Nhìn xem cô đang mặc gì kìa! Còn để anh ta ôm eo cô nữa!”

“Sao nào, anh ghen à?”

“Ta ghen tị với cái gì chứ.” Bạch Huyền liếc mắt sang hướng khác: “Dù sao thì người cũng là vị vợ chưa cưới trên danh nghĩa của ta, không thể làm mất mặt nhà họ Bạch được.”

Hồng Đàn thu nụ cười, đẩy hắn ra: “Đã là trên danh nghĩa, vậy anh còn quan tâm đến em làm gì?”

“Cả hai chúng ta đều là Hồ tộc, đây là tình cảm đồng tộc.”

“Em không cần thứ tình cảm đồng tộc gì cả, Bạch Huyền, trừ phi anh thực lòng muốn cưới em, nếu không, đừng quan tâm em làm gì.” Trong khoảng thời gian ở nhân gian này, Hồng Đàn dường như đã hiểu ra, nếu hắn đã không thích mình, vậy còn dây dưa làm gì, sống tự do tự tại không tốt hơn sao?

Thấy Hồng Đàn không còn quấn lấy mình nữa, lòng Bạch Huyền lại có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn cứng miệng nói: “Ta vốn dĩ không muốn quan tâm đến cô, ta vẫn câu nói đó, chỉ cưới A Dao.”

Hồng Đàn nhét khăn giấy dính máu mũi của Lê Kim Quốc vào tay hắn: “Ồ, vậy thì đi tìm A Dao của anh đi, à, tiện đường đưa cái này cho anh Lê, em còn chưa chơi chán, đi đây.”

Nói rồi, cô ta uốn éo bước vào quán bar.

Bạch Huyền nhìn bóng lưng cô ta rời đi, trong lòng dấy lên một cỗ lửa giận vô danh, nhất là khi nhìn thấy những người đàn ông khác tán tỉnh Hồng Đàn, hắn càng tức giận xông lên: “Không được, đi về nhà với ta.”

“Bạch Huyền, nếu anh không thích em thì đừng đến dây dưa với tôi!” Hồng Đàn dồn hết can đảm nói ra lời đã kìm nén từ lâu: “Em thích anh, nhưng trái tim em cũng bằng thịt, không thể chịu đựng được việc anh liên tục giẫm đạp lên nó!”

Khóe mắt cô ta lăn dài những giọt nước mắt, Bạch Huyền nhìn rõ mồn một.

Khúc Yêu Yêu chỉ thấy một con hồ ly đỏ chạy ra từ quán bar, chưa kịp định thần thì lại có một con hồ ly trắng lao ra, con hồ ly trắng đó còn ném một cuộn giấy vào lòng cô.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lê Thiệu lấy máu của Lê Cương cho vào túi kín, chờ sáng mai thu thập sương sớm.

Buổi tối, Bạch Huyền ủ rũ trở về, Khúc Yêu Yêu hỏi hắn: “Hồng Đàn đâu?”

Bạch Huyền lắc đầu: “Không biết, ta không tìm thấy cô ấy.” Hồng Đàn cố ý che giấu hơi thở của mình, Bạch Huyền không thể truy tìm.

“Ờ.” Tiếng đóng cửa vang lên, Bạch Huyền bị nhốt bên ngoài.

Bạch Huyền gãi cửa: “Này, con nhóc thối, ý gì đây!”

“Tìm không thấy Hồng Đàn thì cút đi!”

Bạch Huyền cạn lời, hắn bị đuổi ra ngoài rồi sao?

Sáng sớm hôm sau, Lê Thiệu cầm lọ thủy tinh ra ngoài hứng sương, rồi mang theo máu của Lê Kim Quốc trở về nhà cũ. Đạo sĩ già đã nhận tiền đặt cọc của Lê Thiệu, nên đang ở nhà cũ để bảo vệ an toàn cho bà Lê.

Họ trộn máu của Lê Kim Quốc với sương sớm, đạo sĩ già dùng bút lông chấm dung dịch rồi chấm vào huyệt nhân trung của bà Lê. Con cổ trùng bò ra, bò quanh một vòng rồi lại rút lui như lần trước: “Không đúng, không phải máu của anh ta.”

Lê Thiệu thất vọng trong lòng, chỉ còn lại Lê Kim Quốc và Lê Nhược Mai.

Lê Nhược Mai không cần đi làm, chỉ dựa vào tiền chu cấp của nhà họ Lê để sinh sống. Bà ta đã ly hôn chồng được ba năm, và được chia khá nhiều tài sản. Lê Nhược Mai thường thích đi mua sắm và làm đẹp, Lê Thiệu cũng biết bà ta thường đến cửa hàng nào, nên đã cho Khúc Yêu Yêu giả vờ làm nhân viên cửa hàng để lấy máu của Lê Nhược Mai.

“Phu nhân à, sức như này đã ổn chưa ạ?”

Lê Nhược Mai đang đi xoa bóp, bà ta úp mặt xuống, vô cùng thoải mái tận hưởng: “Ổn rồi.”

Sau khi người mát-xa xoa bóp lưng cho bà ta, người quản lý cửa hàng đã gọi cô ra ngoài. Khúc Yêu Yêu nhân cơ hội lẻn vào nói: “Phu nhân, mời duỗi tay ra, đặc biệt xoa bóp cho người.”

Lê Nhược Mai không nghi ngờ gì và đưa tay trái ra.

Khúc Yêu Yêu dùng cây kim chọc vào ngón tay bà ta, Lê Nhược Mai bị đau hét ầm lên, bà ta muốn ngồi dậy lại bị cô ấn về giường: “Phu nhân, đây là thủ pháp độc nhất của chúng tôi, phu nhân hãy nhẫn nại một chút.”

Lê Nhược Mai đau đến nỗi chửi rủa: “Thủ pháp quái gì vậy! Có thể không làm được không?”

“Thưa phu nhân, thủ pháp này có thể hồi phục nhan sắc, giúp người trở về nhan sắc tuổi đôi mươi, bây giờ tôi cần phu nhân nghỉ ngơi một lát, nếu không sẽ không có hiệu quả đâu.” Khúc Yêu yêu chẳng hiểu mấy mánh lới lừa người này, cô được Lê Thiệu dạy từng câu.

Lê Nhược Mai nghe xong thì bất động thật.

Khúc Yêu Yêu cầm lọ máu rời đi, khoe khoang với Lê Thiệu: “Này, lấy được rồi.”

Lê Thiệu xoa đầu cô: “Yêu Yêu giỏi lắm.”

Khúc Yêu Yêu không nhận ra sự dịu dàng trong giọng nói của anh, chỉ nói: “Đi nhanh thôi.”

Nhưng thực tế lại khiến họ thất vọng, máu của Lê Nhược Mai cũng không có tác dụng.

“Chỉ còn lại ông ta thôi.” Lê Thiệu nói, ý chỉ người bác hai của anh, Lê Kim Quốc.

Nhắc đến Lê Kim Quốc, Lê Thiệu lại cảm thấy đau đầu. Ông ta hiện đã nắm giữ vị trí trong công ty nhà họ Lê, ngày thường cũng chẳng có sở thích gì đặc biệt, muốn lấy được máu của ông ta càng khó khăn hơn. Khúc Yêu Yêu vốn tính thẳng thắn: “Chẳng lẽ không thể trực tiếp lấy máu sao?”

Lê Thiệu lắc đầu: “Không được, như vậy sẽ rắn động cỏ.” Nếu để ông ta biết được, e rằng sẽ dẫn đến tai họa.

Đạo sĩ già nghĩ ra một kế: “Bác hai nhà cậu đã sử dụng tà thuật, xem ra cũng tin vào những thứ này. Hay là để ta thử xem sao?”

“Lão già, ông muốn giả làm đạo sĩ để lừa gạt ông ta à?”

“Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Đạo sĩ già nói một cách thần bí, nhưng Khúc Yêu Yêu biết, chẳng qua chỉ là những trò lừa bịp nhỏ. Nếu không phải Lê Kim Quốc đã gặp cô trước, Khúc Yêu Yêu đã tự mình ra tay.

Lê Kim Quốc tự nhận bản thân tài giỏi, nhưng thực chất chỉ là một bao cỏ. Ông ta chẳng hiểu biết gì về công việc của công ty, chỉ dựa vào cấp dưới để giải quyết mọi chuyện. Tuy nhiên, để làm màu, Lê Kim Quốc mỗi ngày đều ở lại văn phòng đến rất muộn, giả vờ xem tài liệu, nhưng thực chất là chơi game trên máy tính.

“Lại thua rồi!” Khi ván bài cuối cùng kết thúc, Lê Kim Quốc thấy đã đến giờ, bèn cầm cặp công văn rời đi.

Dưới lầu, đạo sĩ già gánh theo lá cờ “Âm Dương Ngũ Hành, Thập Quái Cửu Linh” tiến đến, lẩm bẩm nói: “Thưa ông, tôi thấy gần đây ông mặt mày hồng hào, có hỷ sự lớn nhỉ.”

Lê Kim Quốc vốn không muốn để ý đến ông ấy, nhưng khi nghe đạo sĩ già nói: “Tiếc rằng hồng quang dễ phai, e là không được lâu dài.”

“Lời của đạo trưởng có ý gì ạ?”

Khúc Yêu Yêu lén lút nhìn từ xa, lẩm bẩm: “Còn tưởng lợi hại lắm chứ, vậy mà tin ngay.”

Lê Thiệu nhớ lại lần đầu gặp cô, lúc ấy con nhóc quỷ sứ này cũng nói: “Tiên sinh, tôi thấy ấn đường anh tối đen, hôm nay có tai ương đấy…” “Đạo sĩ các người, nói chuyện y chang nhau.”

“Êi, bọn tôi khác nhau lắm, tôi giỏi hơn ông ấy nhiều.”

Lê Thiệu nghe mà dở khóc dở cười.

Bên kia, đạo sĩ già đã kể lể khá đầy đủ về quá khứ của Lê Kim Quốc, những gì ông ấy “tính toán” đều nghe được từ Lê Thiệu. Tuy nhiên, Lê Kim Quốc không biết điều đó, chỉ tin rằng vị đạo sĩ này có phép thuật phi thường.

“Đạo trưởng, vậy có cách nào giải quyết chuyện này không ạ?”

“Tất nhiên là có, chỉ là, tôi cần lấy một giọt tinh huyết của ông để giúp ông tiếp tục hưởng phúc khí này.”

“Không vấn đề gì.” Lê Kim Quốc đưa tay ra cho đạo sĩ già lấy máu.

Đạo sĩ già dùng máu của ông ta làm phép giả vờ, sau đó nói: “Tốt rồi, phúc khí của ông vẫn còn ở phía sau.”

“Cảm ơn đạo trưởng.” Lê Kim Quốc lấy ra một sấp tiền từ trong túi: “Đây là chút quà nhỏ, không thành kính ý.”

Nhưng đạo sĩ già lại xua tay: “Giúp đỡ người khác là việc tốt, sao có thể dùng tiền để đo đếm được chứ?”

Lê Kim Quốc nghe vậy, càng cảm thấy vị đạo sĩ trước mặt này khí chất phi phàm, quả là một người tốt!

Đợi đạo sĩ già quay lại, Khúc Yêu Yêu bèn hỏi: “Lão già, ông không phải luôn tham lam vô độ sao? Lần này sao lại không kiếm chác gì từ ông ta vậy?”

Đạo sĩ già nheo mắt, rất là khinh thường: “Xui xẻo.” Ông ấy yêu tiền, nhưng cũng không phải tiền của ai cũng nhận.

“Hôm nay ông khiến ta nhìn bằng con mắt khác đấy.”

“Hừ, con nhóc ranh chưa trải đời, đây gọi là tích lũy công đức.”

Chuyện không thể chậm trễ, họ lấy được máu của Lê Kim Quốc rồi vội vã đi về nhà cũ. bà Lê tỉnh một lúc rồi lại thiếp đi, xem ra là do mê hoặc cổ trong cơ thể đã sinh ra độc tố.

Đạo sĩ già một lần nữa trộn máu và sương sớm với nhau, nhỏ lên huyệt Nhân Trung của bà Lê. Kỳ lạ thay, lần này con cổ trùng không chịu chui ra.

“Không thể nào!” Tại sao máu của cả ba người họ đều không hiệu quả?

“Không phải ba người họ.” Đạo sĩ già đặt bát xuống, nói.

Không phải họ, vậy còn ai? Lê Thiệu cau mày, mặt đầy lo âu.

“Cậu nhóc, hãy suy nghĩ kỹ lại xem, nhà cậu có từng có ân oán với ai hay không.” Đạo sĩ già nhắc nhở anh.

Lê Thiệu lắc đầu: “Có không ít người giao hảo với nhà họ Lê, nhưng kẻ thù thì lại không có. Ngoại trừ bác hai và cô út, không còn ai có thể ra tay với bà nội.”

Nhưng không đúng, còn có một người nữa!

Lê Thiệu chợt nhớ đến một người, chính là vị vợ chưa cưới của Lê Cương – Giang Tư Vũ. Để tránh tai mắt, Lê Kim Quốc có lẽ sẽ không trực tiếp ra tay mà sẽ nhờ Giang Tư Vũ. Nếu thành công, với thân phận người nhà, Giang Tư Vũ sẽ dễ bề kiểm soát. Ngược lại, nếu thất bại, cũng có thể đẩy cô ta ra làm bia đỡ đạn.

Tuy nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Lê Thiệu, muốn xác thực cần phải lấy được máu của Giang Tư Vũ để kiểm tra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.