Đám tang của Tư Đồ Thuần qua đi, Tân Tử như trở thành con người khác, mỗi ngày nếu không làm việc chính là ngồi ngẩn người ở đình viện.
Con của hai người tên là Tân Đồ Thiên, tuy vẫn còn trong lồng hấp nhưng Tân Tử đã chuyển lòng hấp của Tân Đồ Thiên về nhà, còn đặt ở trong phòng Tư Đồ Thuần, mỗi ngày đều có người ra vào chăm sóc.
Thím Trần nhìn Tân Tử từ một người bình thường sau vụ tai nạn liền muốn trở thành một người tàn phế lại khôi phục như trước thậm chí còn tốt hơn, bây giờ lại trở nên tệ hơn lúc trước rất nhiều.
Tuy hắn không nói nhưng người ngoài nhìn vào liền rõ mười mươi, hắn để bản thân bận rộn, chính là vì muốn tự bào mòn cơ thể, muốn cái chết không dễ chịu như Tư Đồ Thuần.
Người chết chưa chắc đã chết nhưng đến một ngày không ai nhớ đến thì chắc chắn đã chết rồi.
Thím Trần muốn khuyên cũng không khuyên được, Tân lão gia cũng không thể khuya, bà sao có thể khuyên chứ?
Tân Tử buổi tối kết thúc công việc rất muộn, lúc về còn có hơi men, nhưng lại không say, bước đi rất vững chắc, hắn không đi thẳng vào phòng mà đi lên tầng hai.
Mở cửa một căn phòng mà bước vào, phòng này bên trong rất sạch sẽ vừa nhìn qua liền biết thường xuyên có người lên quét dọn, ở giữa đặt một bộ bàn ghế gỗ, nhìn qua cách bày trí rất giống phòng tiếp khách nhưng ở giữa lại có một bàn thờ cao, phía trên còn để một di ảnh của Tư Đồ Thuần, hình ảnh cô nhẻo miệng cười.
Tân Tử tiến tới trước di ảnh của cô, đưa tay sờ mặt tấm di ảnh lạnh băng, còn theo thói quen lấy xuống.
– Hôm nay công ty mở tiệc mừng, nên có uống một chút, em đừng giận, tôi sẽ không để bản thân say.
Tân Tử nói xong liền áp má mình lên tấm di ảnh, như thể làm như vậy sẽ tìm kiếm được một chút hơi ấm còn xót lại của Tư Đồ Thuần, nhưng thứ hắn nhận lại được chính là mặt kính lạnh băng, lạnh như muốn làm hắn tỉnh ngộ ra.
Rõ ràng người không thuộc về thế giới này, từ đầu đã dùng phương thức nào xuyên vào thì chính là dùng phương thức như vậy mà trở ra, cho dù Tư Đồ Thuần có biết trước chuyện này đi nữa, cô cũng sẽ nhất định vẫn chọn ở bên cạnh Tân Tử, tận hưởng từng giây phút cuối cùng này, chẳng qua điều hai người nuối tiếc chính là thời gian quá ngắn, căn bản không trở tay kịp, do thai nhi lúc đó còn yếu, Tư Đồ Thuần sức khoẻ không tốt không thể ngồi quá lâu, càng không thể để bản thân mệt, nên Tân Tử vẫn là dời ý định đưa Tư Đồ Thuần ra nước ngoài lại, chờ sau khi cô sinh xong sẽ dẫn cô đi, còn Tân Đồ Thiên cứ để lại cho thím Trần.
Tận hưởng thời gian chỉ có hai người, không có công việc càng không có dư luận.
Nhưng ý định vẫn chưa kịp làm, người đã không còn, hiện tại chỉ còn hắn với ý định gian dở.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh
2. Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
3. Dư Tình Nan Liễu
4. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
=====================================
Tân Tử vuốt ve tấm di ảnh một lúc mới đặt lại chỗ cũ.
– Em sẽ không hận tôi đúng không? Tôi lần đầu làm ba, sẽ thay em gánh luôn phần làm mẹ, em đừng ghét tôi vì làm ba không tốt, kiếp sau tôi nhất định sẽ tìm em.
Tân Tử ở lại thêm một lúc mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng rời đi, như bên trong thật sự có người ở, chỉ cần tạo riêng tiếng động mạng người kia sẽ thức dậy.
Hắn lúc trở vào phòng, nhìn chiếc lồng ấp một đứa con nít vẫn còn sáng chói ánh sáng bên trong mới tiến lại, bên trong là một đứa nhỏ vẫn chưa mặc quần áo, trên rốn có một sợi dây nối liền ra bên ngoài, còn có một thứ gì đó trắng trắng ở cổ tay, tóc cũng không có bao nhiêu, chỉ lớn hơn bàn tay hắn một chút, nếu không phải ngực phập phồng lên xuống người khác sẽ không nghĩ vẫn còn sống.
Tân Tử nhìn một lúc mới lên tiếng, mặc kệ có người nghe hay không.
– Con cũng thật giống anh, da đều nhăn hết rồi, em thì xinh đẹp như vậy, tôi mong sau này con mình sẽ giống em.
Ngày tháng cứ như vậy trôi qua từ từ Tân Đồ Thiên rất nhanh cũng đã hơn một tuổi, Tân Tử đeo một chiếc khăn choàng màu đỏ đậm do Tư Đồ Thuần tặng cho hắn hai năm trước, trên chân đặt một chiếc khăn lông màu xám tro, mà ngẩn người nhìn những bông tuyết bên ngoài rơi xuống hồ nước lại tan ra, đàn cá bị doạ sợ mà bơi sâu xuống đáy hồ.
Tư Đồ Thiên bên ngoài trong tay cầm trái bóng lạch bạch chạy vào.
– Ba, chơi chơi.
Tư Đồ Thiên chỉ mới hơn một tuổi nên không thể nói nguyên câu dài, nói chữ này liền bỏ chữ kia, phát âm cũng không quá rõ ràng.
Tư Đồ Thiên lao vào ngực Tân Tử, hắn đưa tay bế bé lên đùi mình.
Tư Đồ Thiên càng lớn càng giống Tư Đồ Thuần, đến đường nét trên khuôn mặt, cái cau mày, không kén ăn món gì còn rất thích ăn chân gà, có rất nhiều điểm rất giống với Tư Đồ Thuần.
Tân Đồ Thiên ôm trái banh vào lòng.
– Ba ba, chơi chơi.
Tân Tử đem trái banh trong lòng Tân Đồ Thiên đặt xuống trước mặt.
– Khăn choàng của con đâu?
Tân Đồ Thiên nghe hắn hỏi liền đưa tay sờ lên cổ.
– Choàng choàng, không biết choàng ở âu.
Tân Tử bế Tân Đồ Thiên đi vào trong.
Hắn bước xuống bậc thềm của đình viện, trước mắt hắn liền quay vòng tròn, đầu Tân Tử như bị ai dùng búa đánh vào, hắn muốn thả Tư Đồ Thiên trong tay xuống, nhưng vừa khom xuống, cả người hắn như bị ai đẩy một cái mà ngã xuống phía trước.
Tân Tử chỉ thấy bản thân như bị ai lây dậy, giọng nói vừa lạ lại vừa quen, tim hắn bất giác co thắt lại.
Mắt muốn mở ngưng lại như bị thứ gì ngăn lại.
Tiếng nói kia biến mất, tâm trí hắn liền trống rỗng, cảm giác mất mát như có cơ hội chiếm cứ lấy cơ thể của hắn.
Nhưng chưa đợi hắn suy nghĩ thứ gì, giọng nói này liền vang lên thêm một lần nữa.
Tân Tử lúc này mới mở mắt ra, khuôn mặt Tư Đồ Thuần như phóng to trước mắt, tâm trạng hắn có chút kích động mà kéo cô vào lòng.
Giọng nói trầm khàn không biết vì vừa ngủ dậy hay đã kiềm nén nổi đau trong một khoảng thời gian dài.
– Thuần Thuần?
Tư Đồ Thuần ngiêng mặt nhìn đứa nhỏ bên cạnh, nói:” Thiên Thiên đi ra bên ngoài, ba bị bệnh rồi, bệnh này chỉ có mẹ trị được thôi.”
Tân Đồ Thiên ôm gấu bông trong tay, ngoan ngoãn mà đi ra bên ngoài, còn hiểu chuyện mà đóng cửa lại.
Tư Đồ Thuần dùng tay đặt lên trán Tân Tử, thấy không nóng sốt liền hôn lên má trái của hắn.
– Không được, chẳng phải hôm qua chú nói hôm nay có cuộc họp quan trọng sao? Chú là ông chủ, phải làm gương cho nhân viên.
Chuyện Tư Đồ Thuần mất không phải hắn nằm mơ, càng không có giấc mơ nào chân thật như vậy, thật ra lúc Tư Đồ Thuần vừa qua đời, Tân Hữu đã đặt vé máy bay trở về, chuyện này ngoài y ra người khác tất nhiên không biết, đến thư ký của y càng không biết.
Tân Hữu lúc đến sân bay lại bị tai nạn ở đường cao tốc, xe vừa đâm vào hai chiếc va chạm liền phát nổ, chuyện này còn lên báo, có không ít người còn khóc than trên mạng um trời, còn nói tại sao người đẹp trai lại yểu mệnh như vậy.
Y thật ra không chết, linh hồn còn trở về lại thế giới cũ.
Là y sửa lại cốt truyện, để hai nhân vật phụ có thể đến với nhau.
Người kiểm duyệt truyện cũng vì như vậy mà tạo cơ hội cho Tân Tử thêm một lần nữa.
Nhưng chuyện này cả hai người tất nhiên không biết, Tân Tử xem đoạn thời gian đó như là ác mộng, còn Tư Đồ Thuần vốn dĩ không có đoạn kí ức đau buồn kia.