Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 50: Thích, người đàn ông đảm đang



Editor: Norah

Beta-er: PaduC

Gần đây trên TV chiếu bộ phim cung đấu rất hot. Nam Tầm ngồi trên ghế sofa, ôm gấu bông nhỏ trong tay, nghe tiếng động truyền đến từ phòng bếp, khóe môi không nhịn được mà thoáng hiện lên ý cười hưởng thụ.

“Tiểu Bát, ngươi biết không? Ta vẫn luôn cảm thấy sinh vật đàn ông không đáng tin cậy. Ban đầu mẹ ta rất ân ái với người đàn ông kia, nào là thề non hẹn biển, kết quả…

A, ngươi có biết người đàn ông kia là một kẻ cặn bã hay không. Lão ta đã có vợ có con rồi, mẹ ta còn ngốc nghếch hồ đồ mà chẳng hay biết gì. Về sau biết được bà khóc đến nỗi mắt sắp mù, sau đó dứt khoát cắt đứt quan hệ với lão ta, khi đó đã biết là có ta rồi. Cho nên ta nghĩ, sau này ta không cần tình yêu. Nếu như nhất định phải kết hôn, nửa kia của ta sẽ giống như vậy, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn ta có thể ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình.”

Nam Tầm nhếch môi, trong đôi mắt đen nhánh lại là một mảnh lạnh nhạt.

Hư Không Thú: “… Có phải ngươi nhầm vai rồi hay không? Kiếm tiền chính là đàn ông, nấu cơm chính là ngươi.”

Nam Tầm bĩu môi: “Muốn ta nấu cơm cũng được thôi, nhưng phía nam phải phụ trách việc rửa chén bát. Việc nhà phải mỗi người một nửa.”

Hư Không Thú ho nhẹ một tiếng: “… Cái kia, có chuyện không biết có nên nói hay không?”

“Ây da Tiểu Bát, chúng ta đều là người một nhà, có gì cứ nói.”

Hư Không Thú nói: “Người đàn ông bây giờ đang nấu cơm ở trong phòng bếp kia, chính là mục tiêu tiến công chiếm đóng… lần này của ngươi, ngoài ra còn nói cho ngươi một tin tốt, sau khi ở chung tối hôm qua và hôm nay, giá trị ác niệm của hắn đã giảm xuống còn 90 rồi.”

“Cái gì? Phó Mặc là boss lớn giá trị ác niệm 100!” Nam Tầm cảm thấy rất khó tin: “Nhưng mà ta cảm thấy anh ta không giống người có giá trị ác niệm 100 chút nào, tim của anh ta rất đen sao?”

Hư Không Thú nói: “Giá trị hắc hóa đã biến thành 100 rồi, còn có thể không đen sao? Về phần tại sao giá trị ác niệm lại cao như vậy… Khà khà, về sau ngươi sẽ biết.”

“Tiểu Bát, ngươi có thể đừng cười như vậy không, ta rất hoảng sợ.” Nam Tầm hoàn toàn chắc chắn Tiểu Bát biết chút gì đó, nhưng nó chính là thừa nước đục thả câu mà không nói.

“Nhưng mà Tiểu Bát, ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, lần này tìm cho ta một người rất hợp khẩu vị.”

Hư Không Thú ồ một tiếng: “Khách sáo rồi, không cần cảm ơn, thật sự muốn cảm ơn thì chờ ngươi tiêu trừ toàn bộ giá trị ác niệm lại cảm ơn.”

“Tiểu Bát, Phó Mặc thích ta sao?” Nam Tầm có hơi ngượng ngùng mà bụm mặt hỏi. Người đàn ông chân thành lại thật lòng là đồ ăn của cô.

Hư Không Thú nhanh chóng trả lời: “Thích, rất thích ngươi, sau này thì ngươi có thể cảm nhận được sâu sắc rốt cuộc hắn thích ngươi nhiều bao nhiêu.”

Mùi thơm của thức ăn đã bay ra từ trong phòng bếp, Nam Tầm vốn không đói lắm, ngửi thấy mùi thơm này lại cảm thấy đói bụng.

“Phó Mặc, thơm quá, có phải sắp xong rồi không?” Nam Tầm đi đến cửa phòng bếp, lộ ra đầu nhỏ, cười híp mắt hỏi người đàn ông đang nấu ăn.

Phó Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua cô, trong mắt có ý cười dịu dàng: “Sắp xong rồi, có phải để cô chờ lâu quá hay không?”

Nam Tầm nhanh chóng lắc đầu ngay, vui mừng mà nói: “Chỉ vì đồ ăn anh nấu quá thơm, cho nên tôi mới kiếm cớ để lại đây ngửi ngửi.” Nói xong, cô hít mạnh một hơi: “Thơm quá đi.”

Ý cười trong mắt Phó Mặc càng đậm: “Cô có thể thu dọn sắp xếp bàn ở phòng khách trước, chúng ta có thể ăn cơm ngay rồi.”

Nam Tầm khom người với anh, cười nói: “Tuân lệnh, anh Phó Mặc đảm đang.”

Phó Mặc lắc đầu, trong đôi mắt tràn đầy ý cười mang theo nồng đậm cưng chiều và dung túng.

Nam Tầm dọn dẹp hết đồ vật lung tung trên bàn qua một bên, lại cầm khăn lau qua một lần, cũng chỉnh ghế ngay ngắn lại.

Nam Tầm ngồi ở trên ghế, tập trung chờ ăn.

“Tiểu Bát, ta thật vui, Phó Mặc thật sự quá tốt. Sau này ngươi cho ta tiến công chiếm đóng nhiều boss lớn đảm đang như vậy đi, ta sẽ yêu ngươi muốn chết!”

Giọng nói Hư Không Thú cao lên: “Ngươi chắc chắn chứ?”

Nam Tầm nghe được một chút không đúng, vội vàng sửa lời lại: “Chúng ta nói chuyện này sau đi, sau này hãy nói ha ha.”

Nhưng mà Nam Tầm không hiểu, tại sao người đàn ông tốt như Phó Mặc lại là boss lớn giá trị ác niệm 100, phản ứng của Tiểu Bát cũng rất không bình thường, chẳng lẽ Phó Mặc còn có một mặt không muốn cho người khác biết sao?

Nam Tầm không còn nghĩ tiếp vấn đề này nữa, bởi vì Phó Mặc đã nấu xong đồ ăn rồi.

Nam Tầm vội vàng giúp đỡ bưng đồ ăn.

Nhìn ba món ăn một canh trên bàn, đều là món cô thích ăn, Nam Tầm cảm thấy mình quá hạnh phúc. Boss lớn phản diện không chỉ thích cô, tay nghề còn tốt như vậy, Tiểu Bát đối xử với cô thật sự quá tốt.

Nam Tầm không khách sáo nhận bát cơm Phó Mặc đưa cho cô, cầm đũa lên và miếng lớn mà ăn.

Nam Tầm khẩu vị tốt ăn liền hai bát cơm, ba món ăn đều bị cô càn quét gần hết, sức ăn này hoàn toàn không thua một người đàn ông.

Nam Tầm vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt mang cười của Phó Mặc, không nhịn được đỏ mặt.

“Cái này… Thật ra bình thường tôi không ăn nhiều như vậy, đồ ăn anh nấu thật sự là quá ngon.” Nam Tầm ho nhẹ một tiếng, giải thích.

Đôi mắt Phó Mặc hơi cong lên, thoạt nhìn tâm trạng rất vui: “Cô thích là được rồi.”

“Sau này ai làm bạn gái anh chắc chắn rất hạnh phúc.” Nam Tầm thuận miệng nói một câu, sau đó lại nghĩ người bạn gái này chắc chắn là mình, ha ha.

Phó Mặc nhìn cô, ánh mắt sáng rực: “Vậy em có bằng lòng làm bạn gái anh không?”

Nam Tầm suýt nữa phun ngụm nước trong miệng.

Cô không ngờ boss lớn chủ động trực tiếp như vậy, thật là làm cho cô thụ sủng nhược kinh (*).

(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

Nhưng mà, tuy rằng lúc ấy cô còn chưa xác định quan hệ với Bạch Khê Diệp, người ngoài đều biết bạn trai cô vừa mất, cô cứ thuận miệng đồng ý như thế, có thể bị cho là lẳng lơ hay không?

Cân nhắc một hồi như vậy, ánh mắt Nam Tầm ảm đạm trong nháy mắt, cô hơi cúi đầu, cười khổ nói: “Xin lỗi, Phó Mặc, bây giờ tôi còn chưa thích người khác được, bạn trai tôi vừa mới mất.”

“… Hình như em rất thích anh ta?”

Nam Tầm lắc đầu: “Không thể nói là rất thích. Dù sao thì thời gian chúng tôi chung đụng không lâu, nhưng anh ấy thật sự rất tốt, đối xử với tôi cũng vô cùng tốt, chỉ sợ trong thời gian ngắn tôi không quên anh ấy được.”

Phó Mặc hơi rủ mắt: “… Ồ, phải không.”

Hai người cũng không nói thêm gì nữa, trong thời gian ngắn không khí có chút căng thẳng.

Trong đầu Nam Tầm bỗng nhảy ra giọng nói của Tiểu Bát: “Tại sao ngươi lại nói như vậy? Ngươi quên hắn là mục tiêu ngươi cần tiến công chiếm đóng rồi à?”

Nam Tầm lập tức nói: “Nếu như ta đồng ý ngay lập tức, chẳng phải có vẻ ta rất không dè dặt sao?”

Hư Không Thú cười ha hả: “Vậy chúc ngươi may mắn nha ~”

Nam Tầm không hiểu ý tứ những lời này của Tiểu Bát.

Cơm nước xong, Nam Tầm còn chưa kịp mở miệng, Phó Mặc đã đi rửa chén bát.

Nam Tầm ngồi ở phòng khách xem TV, ăn táo mà Phó Mặc đã gọt cho cô trên bàn trà, cảm thấy Phó Mặc là một người đàn ông tốt nhất trên đời.

Phó Mặc lau khô tay trở về phòng khách, toàn thân anh vẫn như vậy, áo sơ mi trắng quần tây đen giày da, trên làn da trắng nõn không hề có chút mồ hôi nào, điều này làm cho Nam Tầm cảm thấy rất kỳ lạ.

Lần trước lúc Nam Tầm gặp anh, toàn thân anh cũng như vậy, áo sơ mi trắng giống như luôn không dính hạt bụi nào, dường như sẽ không bao giờ bẩn.

Hơn nữa, từ lúc anh dọn vào ở, anh vẫn mang đôi giày da sáng bóng kia, cho dù là ở trong phòng, cũng chưa từng cởi ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.