Đến chạng vạng, Thẩm Ngọc Diệu đã lôi kéo Tần Thục Quân xuống chân núi, trấn nhỏ dưới chân núi cách Thiên Âm Quan không quá xa, hai người bọn họ ngồi trên một chiếc xe ngựa đến ngoài trấn, sau đó đi bộ vào.
Từ sau khi Thẩm Ngọc Diệu đến thế giới này, chưa từng ra khỏi cung đi dạo, bởi vậy mới có một niềm khao khát mãnh liệt với mọi thứ ở thế giới bên ngoài, rất chờ mong hành trình kế tiếp.
Nhưng khi thật sự đặt chân đến trấn, nàng lại không thể tránh khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Người ta nói ở đây đang tổ chức hội đèn lồng, nhưng lễ hội đèn lồng cổ đại hoàn toàn khác với lễ hội đèn lồng rực rỡ ở hiện đại.
Ở đây tối om như mực.
Mặc dù mặt trời còn chưa hoàn toàn lặn về phía tây, vẫn còn vài tia nắng mờ nhạt chiếu xuống mặt đất, nhưng vẫn không thể thay đổi được tình cảnh u tối của trấn nhỏ này, đêm trong hoàng cung sáng ngời như ban ngày, đó là thành quả sau khi đốt không biết bao nhiêu ngọn nến.
Dân gian nào có nhiều đèn nến như vậy, tuy là ngày hội đèn nhưng vẫn đen kịt lạnh lẽo như trước, người có thị lực hơi kém chỉ cần tiến vào đám người liền mất dấu bạn đồng hành của mình.
Mọi người đều ăn mặc giống nhau, sao mà nhận ra nổi.
Hầu hết dân thường đều mặc quần áo vải lanh màu xám, đen và xanh lam, bọ nhọ giống như những nhân tố kiến tạo nên biển đen, đi trên đường, hoàn mỹ dung nhập vào dòng biển đen kịt.
Có một vài hài tử nhà phú quý thì mặc quần áo màu sắc sáng sủa hơn một chút, ví dụ như Thẩm Ngọc Diệu và Tần Thục Quân, không sai, ngay cả bộ quần áo của Tần Thục Quân mà Thẩm Ngọc Diệu cảm thấy có hơi đứng tuổi, màu sắc không quá nổi bật, cũng còn tốt hơn so với quần áo của những người dân bình thường này.
Ngoài sự khác biệt về màu sắc, sự khác biệt lớn hơn là chất liệu, chất liệu lụa và bông gai hoàn toàn khác nhau, sau khi nhuộm màu lại càng khác nhau một trời một vực, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Thẩm Ngọc Diệu nhìn dân chúng muôn hình muôn vẻ, kinh ngạc đến xuất thần, Tần Thục Quân cũng không thích ứng nổi với hoàn cảnh này, trước kia nàng toàn chơi đùa ở trong kinh thành, hơn nữa phần lớn đều đến những nơi mà người phú quý tụ tập, nào đã từng nhìn thấy những người nghèo khổ như vậy.
Hội đèn lồng trong kinh thành khác xa trấn nhỏ này, kỳ thật đèn ở kinh thành giống lễ hội đèn lồng trên TV trong trí nhớ của Thẩm Ngọc Diệu hơn.
“Có hơi tối a, Nguyệt Hiểu, đốt đèn.” Tần Thục Quân để cung nữ phía sau thắp một ngọn đèn, xách trong tay, sớm chiếu sáng hoàng hôn: “Muội muội, chúng ta đến chợ đèn hoa ngắm một chút đi.”
Thẩm Ngọc Diệu lấy lại tinh thần, gật gật đầu, trong lòng vẫn có chút chờ mong có thể tự mình trải nghiệm thị trường đèn cổ đại chính thống.
Trong các chợ đèn hoa bình thường, đoán câu đố đèn lồng và ném hũ là hoạt động sôi nổi nhất, chợ đèn hoa này cũng có, tuy rằng hơi đơn sơ một chút, nhưng mọi người đều chơi rất vui vẻ, tiếng cười nói không ngừng.
Thẩm Ngọc Diệu nhanh chóng hòa nhập vào hoàn cảnh, túm lấy Trúc Hương cùng nàng ra ngoài chạy đông chạy tây, chỉ chốc lát sau trên tay liền xách một chiếc đèn trở về.
“Tẩu tẩu, tẩu nhìn này, ta thắng một chiếc đèn lồng nhỏ đó.” Đèn lồng kia đúng là rất nhỏ, tạo hình một chú mèo, nhìn giống như là đồ chơi nhỏ dỗ dành trẻ con.
Thân là công chúa, Thẩm Ngọc Diệu muốn có đèn lồng tinh xảo cỡ nào, đều sẽ có người làm cho nàng, nhưng những chiếc đèn lồng kia làm sao có thể so sánh được với chiếc đèn mà chính mình giành được chứ?
Trên tay Tần Thục Quân cũng cầm một cái đèn lồng, là một con mèo lớn, mèo trên tay Thẩm Ngọc Diệu có hai màu đen trắng, mà của Tần Thục Quân lại là một mèo lớn màu cam.
“Tẩu tẩu cũng thắng được à?” Thẩm Ngọc Diệu vây quanh đèn lồng mèo nhìn vài lần, thật sự rất thích, vừa rồi sao nàng lại không phát hiện có quầy hàng có thể thắng đèn lồng đẹp như vậy ta.
“Là mua ở cửa hàng phía trước, bên kia còn có quầy hàng bán trang sức nhỏ, muốn đi xem một chút không?” Tần Thục Quân khẽ bật cười: “Thương gia nào lại nỡ treo thưởng đèn lồng tốt như vậy chứ, đương nhiên là phải mua bằng vàng thật bạc thật rồi.”
Thẩm Ngọc nhanh chóng bị gian hàng trang sức hấp dẫn, ném đèn lồng mèo ra sau đầu.
Khi chọn đồ trang sức nhỏ trước quầy hàng trang sức, Thẩm Ngọc Diệu đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.
Nàng nhìn về phía nữ tử phía sau quầy hàng, đó là một giai nhân diện mạo thanh lệ, mười bảy mười tám tuổi, khóe miệng cười rộ lên có má lúm đồng tiền, mặc xiêm y vải thô, nhưng làn da rất mịn màng, chỉ là hơi có màu lúa mạch, không phải là trắng nõn.
Nếu thay một thân tơ lụa, nói là đại tiểu thư nhà võ tướng cũng không ngoa.
“Vị tỷ tỷ này, ta có một vấn đề muốn hỏi tỷ một chút.”
Nữ tử ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc Diệu, thấy nàng ăn mặc phú quý, cũng không dám đắc tội, liền nhẹ giọng hỏi: “Không có gì tiểu thư cứ hỏi.”
“Ta và người nhà từ xa đến kinh thành, đi ngang qua nơi này vừa hay gặp được chợ đèn hoa, nên cố ý tới dạo chơi. Ta đi một vòng phát hiện đèn lồng và trang sức mua bán trên chợ đèn hoa, phần lớn đều có hình dáng mèo, rất ít thấy những hình dạng khác, đây là vì sao vậy?”
“Tiểu thư có điều không biết, trấn nhỏ chúng ta tên là Ngọc Độ trấn, vật nổi danh nhất trong trấn chính là con mèo báo sống ở trong nhà Phạm viên ngoại. Mười năm trước trời giáng xuống hạn hán, nạn đói trên đất Trung Nguyên xảy ra liên miên, cả nhà Phạm viên ngoại suýt nữa thì chết trong trận tai ương kia, hoàn toàn dựa vào con mèo báo kia bảo hộ chủ nhân cho nên mới miễn cưỡng có thể sống sót.”
Vùng đất này có lịch sử lâu đời, mỗi một mảnh đất đều lưu truyền truyền thuyết thật thật giả giả, Thẩm Ngọc Diệu từng nghe qua những truyền thuyết còn ly kỳ hơn thế này nhiều, Mèo báo Đấng Cứu Thế cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng tần Thục Quân nghe được, chuyện này lại có vài phần thần kỳ, pha thêm một chút tình cảm lãng mạn, nàng ấy không khỏi nhớ tới con mèo mình nuôi lúc nhỏ, trong lòng vô cùng cảm động.
Nàng ấy nhìn đèn trong tay, có hồi ức như thuốc dẫn nên lại thích câu chuyện này hơn.
“Đã mười năm trôi qua, con mèo năm đó vẫn còn sống ư?” Thẩm Ngọc Diệu tò mò hỏi.
“Đương nhiên, nếu chủ nhân cho nó ăn uống cẩn thận, mèo có thể sống hơn mười năm. Nếu hai vị thật sự tò mò, dọc theo con đường này đi về phía nam, liền có thể nhìn thấy một cánh cổng lớn vô cùng khí phái, đó chính là phủ của Phạm viên ngoại, lão miêu đó ngại gặp người, muốn nhìn thấy cũng không dễ dàng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy con cháu của nó, có lẽ nếu có duyên, có thể ôm một con về nhà nuôi.”
Thẩm Ngọc Diệu đối với chuyện này không có hứng thú, lúc ở hiện đại nàng rất thích xem video mèo con, nhưng bảo nàng tự nuôi một con á, hổng có muốn đâu.
Nuôi thú cưng chẳng khác nào gánh vác một sinh mệnh, làm bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ đến nó, sống một mình cũng đã đủ mệt rồi, Thẩm Ngọc Diệu thật sự không muốn chuốc thêm phiền phức cho bản thân.
Tần Thục Quân ngược lại điên cuồng động tâm, từ sau khi con mèo nàng ấy nuôi kia qua đời, nàng ấy luôn cảm thấy bên cạnh thiếu thiếu.
“Hay là chúng ta tiếp tục đi về phía trước, tới bái phỏng Phạm viên ngoại một chút đi.”
Chờ Thẩm Ngọc Diệu mua một mặt dây chuyền mèo, sau khi rời khỏi sạp hàng, Tần Thục Quân nhỏ giọng đề nghị.
“Nếu tẩu tẩu muốn đi thì liền đi, dù sao đến nơi nào, đối với ta mà nói đều là một phong cảnh mới.” Thẩm Ngọc Diệu hoàn toàn thuận theo tự nhiên.
Bởi vì gần đây có hội đèn lồng, cho nên Phạm viên ngoại mở cửa lớn, hoa viên phía trước mở cửa cho người ngoài đến xem kỳ hoa dị thảo, thuận tiện có thể ngắm mèo.
Nhưng mà không phải ai cũng có thể tiến vào, Phạm viên ngoại thiết lập một ngưỡng cửa, muốn vào thì phải nộp phí một lượng bạc trước.
Ngưỡng này có thể khiến hầu hết người dân không tham gia.
Lúc Thẩm Ngọc Diệu bảo Trúc Hương lấy bạc ra, trong lòng cảm khái vị Phạm viên ngoại này quả đúng là một thiên tài kiếm tiền.
Không ngờ vừa tiến vào liền nhìn thấy một gã mập mạp mặc trường sam màu xanh nhạt, đầu đầy mồ hôi đứng ở trước mặt hai nhóm người đang giương cung bạt kiếm, cúi đầu khuyên bảo hai bên bớt giận.
“Đến sớm không bằng đến đúng lúc, không ngờ tới đây lại có thể xem kịch.”
Tần Thục Quân nghe vậy, đối với Thẩm Ngọc Diệu lắc đầu không tán thành, người khác đang cãi nhau, sao có thể hào hứng đứng bên cạnh xem náo nhiệt như vậy được?
Cho dù thật sự muốn xem náo nhiệt, cũng phải thu liễm một chút chứ, hưng phấn như thế là sợ người khác không nhìn ra, sợ thiên hạ không đủ loạn à.
Thẩm Ngọc Diệu nở nụ cười xán lạn đáp lại, niềm vui ăn dưa trong mắt nàng không hề giảm đi chút nào, nàng vốn là người thích ăn dưa tạp nham mà, ai cũng không thể tước đoạt niềm vui ăn dưa của nàng.
Trong phủ Phạm gia đang diễn ra một trận long tranh hổ đấu.
Thẩm Ngọc Diệu tìm một vị trí ăn dưa tốt, trên đường còn từ trong miệng những người khác biết được, hai người đứng giữa sân náo loạn chính là con gái Hộ bộ thượng thư Dương Thành Nghiệp và con gái Hình bộ thượng thư Thạch Bành Sinh.
Biết được mèo Phạm gia mang ngụ ý cát tường, Tết Trung thu vừa qua, các nàng đều muốn tới ôm một con về nuôi, để mình có thể nhận được điềm tốt, đợi đến năm mới, mèo cũng lớn, đến lúc đó ôm mèo đến chỗ chúng tỷ muội trò chuyện, nhàn nhã tự tại làm sao.
Hộ bộ thượng thư và Hình bộ thượng thư ở trên triều đình chính kiến tương phản, ngày thường thường xuyên xảy ra xung đột, loại bầu không khí này cũng đã lây nhiễm cho đám tiểu bối.
Cho nên Dương Khả Khanh và Thạch Thải Văn vừa chạm mặt nhau ở phủ Phạm gia liền bắt đầu âm dương quái khí, nhìn nhau không vừa mắt.
Dương Khả Khanh để mắt đến một con mèo con toàn thân tuyết trắng, Thạch Thải Văn cũng để mắt đến con mèo đó, hai người không ai nhường ai, lúc Thẩm Ngọc Diệu và Tần Thục Quân đến, hai người giằng co không chịu nhượng bộ, người hầu Phạm gia ôm mèo trắng rụt cổ, không dám nói một tiếng nào.
Tiểu thư quý gia trong kinh thành khí thế dọa người, phía sau còn dẫn theo gia đinh ai nấy thân thể đều cường tráng, nếu đánh nhau ở Phạm gia, tuyệt không tốt chút nào, Phạm viên ngoại nghe tin lập tức chạy tới, vội vàng khuyên can.
Nhưng những gì ông nói chỉ có tác dụng tối thiểu.
Nhưng thấy người xung quanh càng vây càng nhiều, hai người cũng không muốn tiếp tục cãi nhau nữa, vô duyên vô cô gây thêm chuyện cho người ta đàm tiếu.
Chỉ thấy Dương Khả Khanh dáng người cao gầy ngẩng đầu, dùng ngữ khí châm chọc nói: “Quả đúng là xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ, ngay cả một con mèo đẹp mắt một chút cũng chưa từng thấy qua, Thanh Diệp về thôi, con mèo này, cứ đưa cho nàng ta đi, còn phải mời Phạm viên ngoại ôm một con mèo khác tới, nhỏ hơn một chút cũng không sao, Dương gia ta có rất nhiều lương thực thừa sức nuôi con mèo tham ăn này.”
Hộ bộ thượng thư Dương Thành Nghiệp chưởng quản Hộ bộ, nói trắng ra chính là quản tiền, trong nhà đương nhiên là không thiếu tiền rồi.
Đây không phải là nói Dương Thành Nghiệp tham ô, mà ý là Dương gia cũng giống Trịnh gia, từ tiền triều đã là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, quan viên xuất thân từ loại gia tộc này, trong nhà nhiều nhất chính là tiền.
Hình bộ thượng thư Thạch Bành Sinh và Dương Thành Nghiệp lại trái ngược nhau, Thạch gia là từ đời phụ thân của Thạch Bành Sinh mới bắt đầu phất lên, mà phụ thân Thạch Bành Sinh năm đó cũng chỉ là một viên ngoại lang, thâm chí còn chưa hoàn toàn bước chân vào quan trường, toàn bộ phú quý của Thạch gia đều đến từ Thạch Bành Sinh.
Xét về độ giàu có và xuất thân, Thạch Thải Văn hoàn toàn thua xa Dương Khả Khanh, Dương Khả Khanh nói những lời này, là dùng gia thế giẫm đạp Thạch Thải Văn.
Thạch Thải Văn nghe vậy vô cùng tức giận, không nhịn nổi nữa, nàng xoay người dặn dò nha hoàn đi theo phía sau ôm mèo cẩn thận, coi chừng mèo của nàng, sau đó tiến lên hai bước, giơ tay lên nghênh đón gương mặt Dương Khả Khanh.
“Chát”
Một tiếng giòn tan vang lên, thiếu nữ không thể tin được mở to hai mắt, sau đó không muốn chịu thiệt xông lên, hai bên ồn ào, triệt để đánh thành một đoàn.
Thẩm Ngọc Diệu đứng ở ngoài đám người trợn mắt há hốc mồm, Tần Thục Quân cũng là vẻ mặt không thể tin được.
“Tẩu, tẩu tẩu, các tiểu thư đại gia trong kinh thành chúng ta, đều bưu hãn như vậy sao?”
Nhìn hai đại tiểu thư ở giữa đám người đánh nhau túi bụi không thể can ngăn, Thẩm Ngọc Diệu hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Dựa theo tình tiết trong cổ ngôn hoặc phim truyền hình, hai người này chẳng phải nên đâm chém nhau vài câu, kẻ yếu hơn sẽ bị chọc cho tức phát khóc, sau đó tan rã trong không vui sao?
Sao lại trực tiếp đánh nhau rồi?
Tần Thục Quân cũng có chút khiếp sợ, nhưng khả năng tiếp nhận của nàng ấy cao hơn Thẩm Ngọc Diệu rất nhiều: “Nghe nói Dương thượng thư và Thạch thượng thư ở trên triều đình cũng từng bởi vì bất đồng quan điểm mà đánh nhau, không nghĩ tới nữ nhi của bọn họ cũng được truyền thừa từ bọn họ a.”
Cái gì? Đánh nhau trên triều á?
Thẩm Ngọc Diệu phát hiện tình hình triều đình Đại Trang và triều đình trong tưởng tượng của nàng hình như không giống nhau cho lắm, chẳng lẽ đây chính là võ đức dồi dào trong truyền thuyết?
Thẩm Ngọc Diệu nắm chặt nắm tay, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng may sức nàng khỏe như trâu, sau này nếu đánh nhau với người khác, tuyệt đối không có khả năng thua trận.